Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 486: Quân tử là một người ngay thẳng, chỉ tiếc ta không phải quân tử.



Mười ngày sau.

Bạch Tiểu Thăng đã kiểm tra lại nhiều lần, khi đã xác nhận trình báo vật liệu không còn gì sai sót mới gửi cho Quý Minh Dương.

Biết được Bạch Tiểu Thăng đã gửi tới, Quý Minh Dương đã hoãn lại một cuộc họp trọng yếu, để xem xét những gì hắn gửi qua.

Đây chính là một đãi ngộ đặc biệt mà không ai dám nghĩ tới, để cho đại bí Trương Manh của thị trưởng phải nhìn hắn với ánh mắt khác hơn.

Trong văn phòng thị trưởng.

Quý Minh Dương cầm trong tay những tài liệu Bạch Tiểu Thăng gửi tới, đeo lên một cặp kính lão, đọc từng chữ một, xem xét hơn nửa giờ, cuối cùng nhẹ vỗ bàn một cái, tháo cặp mắt kính xuống và cười.

- Thông qua!

Quý Minh Dương chỉ nói hai chữ.

Bạch Tiểu Thăng cũng hít một hơi thật sâu và mỉm cười.

Thị trưởng Quý Minh Dương là một người vô cùng kỹ càng và khả năng tư duy về mặt logic của ông cũng vượt xa người thường. Ông làm việc rất tỉ mỉ và không cho phép xảy ra sai lầm dù là một sai lầm nhỏ nhất.

Bạch Tiểu Thăng biết được Trung Kinh trước kia chỉ là một tỉnh lị, nhưng giờ đã có thể ngồi chung với 13 thành phố cấp tỉnh khác, luận về trình độ kinh tế, nó chính là một mức độ vượt xa tầm với của các tỉnh lớn và nhỏ khác.

- Trung Kinh đang thay đổi theo từng ngày!

Khẩu hiệu thành phố có thể được nhìn thấy ở mọi nơi trên đường phố, trong các ngõ nhỏ. Đây không phải chỉ là có tiếng không có miếng, mà chính là sự thực đang diễn ra hàng ngày.

Mọi thứ đều nhờ sự quản lí tài năng của Quý Minh Dương.

Loại nhân vật như vậy khi nói tài liệu đã được thông qua, đủ thấy phần tài liệu này tuy không phải hoàn toàn hoàn mỹ, nhưng nó cũng là gần như vậy!

- Nếu như vậy, Tiểu Thăng, cậu chuẩn bị một chút, ngày mốt, không, ngày mai cậu đi một chuyến trong tỉnh với tôi!

Trung Kinh là thủ đô, nhưng trong năm nay, chính quyền tỉnh đã chuyển xuống Thiên Hà.

Đây không phải là do địa vị của Trung Kinh bị hạ xuống, chỉ là phương hướng phát triển của thành thị đã thay đổi. Trong tương lai Trung Kinh sẽ là một thành phố trung tâm với trọng tâm là phát triển kinh tế.

Việc di dời của chính quyền tỉnh là để giảm các chức năng của thành phố, để giảm tệ nạn phát sinh ở các thành phố lớn, và thúc đẩy sự phát triển của các khu vực lân cận.

Vì vậy, chính quyền tỉnh An Giang chính thức chuyển đến thành phố Thiên Hà ngay trong năm nay.

Khoảng cách giữa hai thành phố cũng không xa, ngồi xe lửa đi không đến một giờ.

- Được, vậy tôi trở về an bài một tý, ngày mai cùng ngài đi qua đó.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng đồng ý.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng xin phép rời đi.

Từ chính phủ thành phố trở lại công ty, hắn dành cả ngày bận rộn để chuẩn bị.

Ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng vừa tới công ty, liền nhận được điện thoại của Trương Manh.

Trương Manh để Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị sẵn sàng, mười lăm phút sau, xe của thị trưởng Quý Minh Dương liền đến, để cho hắn đi đến ngã tư gần đó, đến lúc đó trực tiếp lên xe liền đi.

- Ngoại trừ mang các tài liệu tương ứng, dữ liệu, những thứ khác thì không cần, cũng không thông báo người đến đón, thời gian tương đối ngắn, thị trưởng sẽ không dừng lại.

Trương Manh dặn dò nhiều một câu.

- Cám ơn, tôi đã biết.

Bạch Tiểu Thăng đồng ý.

Đặt điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng gọi Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh an bài một phen, chính mình mang theo tất cả mọi thứ, đi tới nơi đã hẹn trước.

Một lát sau, một chiếc Audi A 6L ngừng ở trước mặt hắn, kèn xe vang lên.

Chiếc xe không đáng chú ý này, chỉ với giá ba mươi mấy vạn, là xe của Quý Minh Dương.

Người lái xe, là đại bí thư Trương Manh.

Chào hỏi Quý Minh Dương một câu, Bạch Tiểu Thăng mở cửa ở phía sau xe, ngồi bên cạnh thị trưởng.

- Tiểu Thăng, cậu cũng rất có phong cách đấy, phải để một người thị trưởng như tôi đến đón cậu.

Quý Minh Dương nói đùa một câu.

- Nếu ngài muốn, lần sau tôi sẽ đi thị phủ chờ ngài.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Tôi lái xe đưa ngài đi.

- Quên đi thôi, ngồi trong cái xe sang trọng của cậu, sẽ trái với quy định của tôi mất.

Quý Minh Dương cười nói.

Trương Manh cũng cười, ông đã quen với loại tình huống này.

Trong xe, cũng không có ai là người ngoài, nói chuyện cũng không có nhiều quy củ, bầu không khí thân thiện vui vẻ.

Hai giờ đi ô tô.

Trên đường, Quý Minh Dương cùng Bạch Tiểu Thăng cùng kiểm tra lại nội dung của tài liệu đệ trình giai đoạn một.

Cả hai đều là người thích tìm kiếm sự tinh tế, và không thích rườm rà.

Sau khi nói chuyện về công việc, Quý Minh Dương đổi đề tài, mỉm cười và nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Vào thời gian trước, sự kiện ở Trương gia đã làm cho danh tiếng của cậu vang xa.

Bạch Tiểu Thăng đặt văn kiện cần nộp xuống, khuôn mặt kinh ngạc nói,

- Trương Gia. . . Trương Thư Thành lừa dối tiền quyên góp sao? Sự kiện kia, sau khi phát hành báo chí, chúng tôi cũng theo yêu cầu của ngài, đã trung thực báo cáo, khách quan và công bằng, và làm hết khả năng áp chế ảnh hưởng, không gây nhiều chú ý, có vấn đề gì không?

- Thị trưởng nói, không phải sự tình tin tức bản thảo.

Trương Manh nhìn Bạch Tiểu Thăng thông qua kiếng chiếu hậu, nhịn không được nói,

- Cậu có biết hiện nay một số người ở trong vòng tròn Trung Kinh, xưng hô cậu như thế nào sao? Họ nói cậu, một tổng giám đốc ở truyền thông Trung Kinh, nói một từ là có thể gây chết người, Doãn gia hay Trương gia cũng vậy, bây giờ hình tượng của cậu đang bị ví như yêu ma vậy.

- Thế sao!

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt lên tiếng, sắp xếp lại văn bản tài liệu vừa lấy ra cẩn thận từng li từng tí, bỏ vào lại trong cặp.

Hắn không có nói nhiều về chuyện này.

- Tiểu Thăng, cậu không có lời nào nói với tôi sao?

Quý Minh Dương mỉm cười hỏi.

Trương Manh cũng không nhịn nhìn Bạch Tiểu Thăng từ kiếng chiếu hậu.

- Tôi sao, tôi đâu có gì để nói.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Ngài muốn tôi giải thích cái gì? Tôi thực sự không biết phải giải thích thế nào! Cây ngay không sợ chết đứng, càng giải thích, càng giống như là tôi đang biện hộ. Kỳ thật trong lòng ngài sáng như gương, nguy cơ của những người kia là do bọn hắn tự chuốc lấy, làm nhiều chuyện bất nghĩa! Không có Bạch Tiểu Thăng tôi, thì còn có Trương Tiểu Thăng, Vương Tiểu Thăng, chỉ cần bọn hắn làm hoài việc xấu, những thứ này không sớm thì muộn cũng đến! Truyền thông Trung Kinh chúng tôi đã nắm giữ thanh kiếm của dư luận xã hội, chúng tôi phải có can đảm giơ kiếm lên! Huống hồ, chúng tôi chính là tiếng nói của dư luận, vì cái gì còn sợ dư luận nữa! Tôi làm mọi thứ đúng đắn, sợ gì những lời nói xấu của họ sao!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng tuy nhẹ mà hùng hồn, lời nói chính trực.

Trương Manh không thể không gật đầu.

- Một dân tộc có trình độ về phương tiện truyền thông, nên phát ra những âm thanh chính nghĩa, trừng phạt cái ác, đề cao cái thiện, đồng thời cũng không cần e ngại bất cứ lời nói gì. Bạch Tiểu Thăng cậu thuận theo pháp luật, Quý Minh Dương tôi tự nhiên sẽ đứng ra chống đỡ cho cậu.

Quý Minh Dương cười nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu cảm tạ, mỉm cười.

Trương Manh rung động, vì xưa nay quý thị trưởng chưa bao giờ hứa hẹn bất cứ điều gì với ai.

Hình như ông ấy rất hài lòng đối với biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng thần sắc tuy thản nhiên, nhưng trong lòng lại ngại ngùng ghê gớm,

- Quân tử là một người ngay thẳng, đáng tiếc tôi không phải quân tử. . .

Lúc đối phó với Doãn gia, nằm bên trong phạm vi khống chế của hắn nên hắn đã sử dụng một chút mưu kế nhỏ.

Nếu không làm thế, đối với Doãn Gia căn bản là gãi không đúng chỗ ngứa, bọn hắn có được một mạng lưới chuyên thanh trừ những tin tức gây bất lợi, thủ đoạn bình thường là không làm nên trò trống gì.

- Có đôi khi, tại pháp lý cho phép áp dụng linh hoạt quy tắc bên trong, cũng có thể nhưng là phải chú ý một cái mức độ nhất định.

Quý Minh Dương giống như vô ý bổ sung một câu.

Bạch Tiểu Thăng lập tức nghiêm túc lại.

Quý Minh Dương đã có thể làm được thị trưởng, có thể đem Trung Kinh quản lí tốt như vậy, hắn làm sao có thể không nhìn thấy những thủ đoạn của Bạch Tiểu Thăng

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói,

- Tôi nhớ kỹ lời của ngài!

Quý Minh Dương tán thưởng khẽ vuốt cằm.

Người thông minh, nói một chút liền hiểu.

Đề tài này, xem như đã xong.

Quý Minh Dương tràn đầy phấn khởi, hỏi Bạch Tiểu Thăng về tiến triển của giai đoạn thứ hai, biết được tiến độ không sai, cũng thật cao hứng.

- Đây là vấn đề liên quan đến điểm số của tôi, tất nhiên phải để cho ngài an tâm chứ.

Sau khi báo cáo xong, trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Sau đó, ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng bốc lên một vòng chiến ý.

Lần này, thật muốn cùng truyền thông Thiên Chinh Mục ở thành phố Lang Bắc, trực tiếp đối đầu.

- Mục Bắc Thần, tôi tới đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận