Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 554: Không gặp không được! Thị trưởng đến!



- Bây giờ ngài muốn đến gặp Bạch Tiểu Thăng sao?

Chu Nhất Phát sững sờ.

Xảy ra sự việc này làm cho Chu Nhất Phát rất bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng tạm thời làm xong.

Chắc chắn thị trưởng Đới cũng thế, vừa nghe thư ký nói xong thì ngay cả cơm trưa thị trưởng cũng không có ăn xong.

Chuyện này vừa mới làm xong, thị trưởng Đới liền muốn đến gặp Bạch Tiểu Thăng?

Coi như Bạch Tiểu Thăng là người đứng đầu một công ty lớn, nhưng hắn lại không có ảnh hưởng gì tại giới chính trị! Một người như thị trưởng thì sao lại có thể tự mình chạy tới gặp hắn chứ!

- Hay là để tôi gọi điện thoại bảo cậu ta đến đây một chuyến?

Chu Nhất Phát đề nghị.

- Không cần, tôi sẽ đến đó.

Đới Danh Thành lắc đầu.

- Nhưng mà ngài là thị trưởng đó, giờ lại tự mình đi đến gặp một người trẻ tuổi như vậy. . .Sợ là không tốt lắm.

Chu Nhất Phát không nhịn được nói.

Hắn không nghĩ ra, vì lý do gì mà thị trưởng phải nhất quyết phải đến gặp Bạch Tiểu Thăng chứ!

Mà căn bản không cần phải làm vậy!

- Tôi chỉ muốn gặp mặt trò chuyện cùng với cậu ta một chút.

Đới Danh Thành nói.

Trong ánh mắt của hắn tồn tại ý tứ không thể nói rõ ràng.

- Vâng! Vậy tôi lập tức đi an bài xe!

Chu Nhất Phát tranh thủ thời gian gật đầu.

Lãnh đạo đã đưa ra quyết định, dù cảm thấy không ổn thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể khuyên một lần, tuyệt đối không thể khuyên lần thứ hai, chuyện này là kinh nghiệm của thư ký Chu Nhất Phát.

- Ngài đã gọi điện thoại cho trong tỉnh rồi sao, bên kia, có thái độ thế nào ạ?

Trước khi đi, Chu Nhất Phát không nhịn được phải dò hỏi một câu.

- Phê bình một chút, khuyên bảo một chút, khẳng định một chút!

Đái Danh Thành cười nhẹ một tiếng.

Ba cái "Một chút" này đã nói rõ ràng tất cả.

- Hiểu rõ!

Chu Nhất Phát rất vui mừng, gật gật đầu, rồi vội vàng rời đi.

Bởi vì như vậy, trong tỉnh có tám thành sẽ không loại bỏ tư cách của Thiên Phúc!

Ở trên đường, Chu Nhất Phát thở dài ra một hơi, tự giễu cười một tiếng,

- Đúng là đã dọa mình một hồi, hại mình vừa rồi còn gọi điện thoại cho Lý Phi Thiên với giọng điệu vừa thúi vừa cứng, đợi lát nữa phải gọi trấn an cậu ta một chút mới được!

Sau khi Chu Nhất Phát đi.

Đới Danh Thành cũng nói thầm,

- Lần này may mắn mà có Bạch Tiểu Thăng, nếu không bởi vì cậu ta thì mình còn thực sự không nhất định sẽ quả quyết báo cáo như thế, lại trực tiếp thừa nhận sai lầm với bộ trưởng. Lần này chẳng những không có bị trách tội, mà còn tiêu trừ được tai họa ngầm, đúng là nhân họa đắc phúc!

Đới Danh Thành cười một tiếng.

- Bạch Tiểu Thăng a, Bạch Tiểu Thăng lần này tôi phải đến trước mặt cám ơn cậu rồi!

- Bạch Tiểu Thăng, tôi phải ở ngay trước mặt cám ơn cậu rồi!

Tại nhà họ Lý, vẻ mặt của Lý Phi Thiên nhăn nhó, giận dữ hét lớn với Bạch Tiểu Thăng.

Tại đây, mọi người ai cũng sững sờ?

Lý Phi Thiên chỉ là nhận một cuộc điện thoại của thư ký Chu thôi mà giờ làm sao lại trở mặt rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng hơi giật mình.

Chu Nhất Phát gọi điện thoại đến cho Lý Phi Thiên, đến cuối cùng đã nói những gì mà lại làm cho Lý Phi Thiên tức giận như vậy?

- Phi Thiên, đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

Lý Văn Tôn không nhịn được phải nhíu mày, quát lên.

Lý Phi Thiên kìm nén lửa giận lại, cắn răng giải thích,

- Ông nội, Thiên Phúc của con không phải đang xin công ty cọc tiêu cấp tỉnh đó sao! Trong đó có một hạng nội dung xét duyệt là sáng tạo cái mới, ở phần nghiên cứu phát minh loại hình sản phẩm chúng con đã khai phát ra một loại sản phẩm bảo hiểm mới, trước đó con có ý tốt gọi Bạch Tiểu Thăng đến nhìn một chút, thuận tiện xem có khả năng xúc tiến hợp tác giữa hai công ty chúng con hay không.

Lý Văn Tôn gật gật đầu.

- Nhưng lại không nghĩ đến, cái tên Bạch Tiểu Thăng này lại nói sản phẩm chúng con có vấn đề, mà lại nói ngay trước mặt của Chu Bình!

Lý Phi Thiên tức giận nói,

- Mà Chu Bình thì sao có thể không gọi điện báo cáo cho cha anh ta chứ!

Lý Phi Thiên nói làm cho Lý Văn Tôn thay đổi sắc mặt!

Thiên Phúc có thành tựu ở mục sáng tạo mới trong nội dung báo cáo đến tỉnh, nếu như giờ lại xảy ra vấn đề thì lại không phải là chuyện nhỏ!

Nhưng mà cho dù là có vấn đề thật, Bạch Tiểu Thăng lại phát hiện ra vấn đề đó thì cũng chỉ nên âm thầm nói cho bọn hắn biết thôi chứ, người một nhà đóng cửa lại giải quyết không được sao!

Nói ngay trước mặt Chu Bình, như thế sao được!

Nếu để thư ký Chu biết rõ chuyện này thì có thể sẽ rất phiền toái!

Lý Văn Tôn không nhịn được lườm Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Cậu làm sao lại có thể để cho người ngoài biết rõ chứ!

Dư Thanh Mai cũng không nhịn được quát lớn, ánh mắt của nàng khi nhìn Bạch Tiểu Thăng rõ ràng mang theo sự không vừa ý.

Rất nhiều người nhà họ Lý cũng nhíu mày lại.

Người nhà họ Bạch nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng cũng có mấy phần kinh ngạc.

Lông mày của Bạch Tiểu Thăng nhăn lại.

Sự thật đúng là như vậy, thế nhưng qua lời kể của Lý Phi Thiên thì lại thay đổi hoàn toàn, tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên người hắn.

- Nếu Chu Bình báo cáo lên thì tất nhiên thư ký Chu sẽ nổi giận! Con sẽ đi giải thích cho ngài ấy, nói là vì thời gian đang gấp nên khó tránh khỏi có chỗ sơ suất, còn nữa, ở cái nghề này của chúng ta thì chuyện như vậy cũng không phải là hiếm thấy!

Lý Phi Thiên nói.

Lý Văn Tôn cùng người nhà họ Lý liên tiếp gật đầu.

Đúng là phải giải thích thật tốt, tin tưởng thư ký Chu bên kia cũng có thể hiểu được.

- Thư ký Chu là người thông tình đạt lý, ngài ấy nói sẽ giúp chúng ta giải quyết, nhưng mà muốn chúng ta phải làm tốt công tác giữ bí mật. Ngài ấy thậm chí còn nói ở trong điện thoại là cần phải xin tên tiểu tử này giúp đỡ giấu diếm!

Lý Phi Thiên nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng,

- Nhưng mà vừa rồi thư ký Chu dùng giọng điệu cứng nhắc nói cho con biết, chúng ta phải lập tức dừng tiêu thụ sản phẩm này, đồng thời chuẩn bị kỹ càng phương án bồi thường, cùng với đó là chuẩn bị tinh thần cho việc công ty của chúng ta bị huỷ tư cách!

Câu nói này của Lý Phi Thiên làm cho tất cả người nhà họ Lý không nhịn được phải hít vào một hơi.

Lý Văn Tôn lập tức mở to mắt.

Lần này là một cơ hội trăm năm khó gặp của nhà bọn họ, nếu có thể nắm chắc thì sẽ có khả năng làm cho nhà họ Lý một bước lên trời.

Thư ký Chu không phải đã đồng ý giải quyết sao, bây giờ đột nhiên lại đi đến loại tình trạng không thể vãn hồi này chứ!

Người nhà họ Bạch cũng hai mặt nhìn nhau.

- Con có hỏi vì sao, nhưng thư ký Chu chỉ bảo con đến hỏi Bạch Tiểu Thăng! Nói rằng nguyên nhân tại cậu ta!

Lý Phi Thiên tức giận nói,

- Nhất định là do Bạch Tiểu Thăng đã làm cái gì đó! Nếu không thì người nhất ngôn cửu đỉnh như thư ký Chu, chắc chắn sẽ không lật lọng!

- Bạch Tiểu Thăng, nói, cậu cuối cùng đã làm gì! Cậu đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, hay là sao! Nhất định là cậu đã làm gì gì đó khiến thư ký Chu nổi giận!

Lý Phi Thiên rất tức giận.

Hắn đem tất cả vấn đề đổ hết lên người Bạch Tiểu Thăng.

Lý Phi Thiên vừa dứt lời thì người nhà họ Lý đều rối loạn.

- Tôi đã biết từ đầu, người nhà họ Bạch chắc chắn sẽ không thể có lòng tốt gì mà!

Dư Thanh Mai dẫn đầu hét to, giận dữ chỉ vào Bạch Tiểu Thăng.

- Các người tại sao có thể làm như thế, ngang nhiên phá hủy cơ hội của nhà họ Lý chúng tôi!

- Đúng vậy, người một nhà vậy mà lại hố người một nhà, vô liêm sỉ!

- Nhất định là các người ghen ghét nhà họ Lý chúng tôi, cho nên cố ý giở trò xấu!

. . .

Người nhà họ Lý lập tức đều xúc động, cái gì cũng dám nói.

- Nói bậy, các người có bằng chứng gì mà lại đổ oan cho Tiểu Thăng!

- Các người nói như thế rất quá đáng, Tiểu Thăng đã làm gì nào!

- Sự việc trước khi chưa làm rõ ràng thì không cần ăn nói bừa bãi, oan uổng người khác!

. . .

Người nhà họ Bạch cũng không cam lòng yếu thế, lập tức cãi lại.

Hôm qua, Bạch Tiểu Thăng dùng giọng nói của một người chấn nhiếp nhà họ Lý, khiến nhà họ Bạch đánh ra danh tiếng.

Nhìn thì giống như rất hòa thuận, nhưng kì thực đều ẩn giấu oán khí.

Giống như xoáy nước dưới mặt hồ tĩnh lặng, đến lúc thích hợp sẽ làm cho sóng lớn lăn lộn!

Lần cãi lộn này kéo dài đến mười phút đồng hồ!

Cảm xúc hai bên đều dâng cao, nên khi bộc phát ra thì không thể thu hồi lại.

Bạch Tiểu Thăng đứng tại chỗ nghe hết tất cả, trên mặt thể hiện vẻ bất đắc dĩ.

Hiện giờ, xe của Đới Danh Thành đã đi được nửa đường.

- Đủ rồi!

Cuối cùng Lý Văn Tôn hét lớn một tiếng,

- Bây giờ không phải là thời điểm tranh luận những thứ này!

- Đúng vậy, hiện giờ không phải là thời điểm chỉ trích lẫn nhau, Bạch Tiểu Thăng, cậu lập tức lấy thân phận tổng giám đốc gì đó, đi xin lỗi với thư ký Chu đi! Cầu xin ngài ấy tha thứ, không nên tức giận!

Dư Thanh Mai mệnh lệnh nói.

- Đúng vậy, nhanh đi xin lỗi thư ký Chu!

Các trưởng bối nhà họ lý cũng nói.

- Dựa vào cái gì!

Bạch Minh Hành vẫn một mực không nói gì bỗng nhiên quát lên.

- Đúng, dựa vào cái gì!

Có Bạch Minh Hành cầm đầu, người nhà họ Bạch cũng quát lên.

- Đủ rồi, không được ầm ĩ!

Lý Văn Tôn lại vỗ bàn lần nữa, tức giận nói.

Nếu lại còn nhao nhao tiếp thì không biết còn kéo dài tới khi nào!

Sau đó, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, khuyên nhủ,

- Tiểu Thăng, chuyện này bởi vì cháu mà ra. Ông tin cháu là người có trách nhiệm, sẽ đi giải quyết nó.

- Anh trai, anh nói như thế là sai rồi. Chuyện này vẫn chưa biết có phải bởi vì Tiểu Thăng mà ra không mà.

Lý Phượng Quan nói.

- Ngoại trừ nó ra thì còn có thể là ai!

Dư Thanh Mai tức giận nói.

Ba vị trưởng giả cao nhất bắt đầu tranh luận.

Hai nhà Bạch, Lý lại lần nữa la hét ầm ĩ.

Nếu lại tiếp tục như thế thì cũng không giải quyết được chuyện gì!

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói.

Bỗng nhiên một người giúp việc xông vào, hét to,

- Có, có khách tới!

- Không gặp!

Lý Văn Tôn trừng mắt quát.

- Không gặp không được đâu lão gia, là thị trưởng tới!

Người giúp việc nói năng có chút lắp bắp, trên khuôn mặt còn có vài phần hoảng sợ.

Thị trưởng!

Một câu này làm cho người khắp phòng giống như bị sét đánh.

Chỉ nói chuyện một lát thì thị trưởng Đới đến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận