Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1014: Muốn chia sẻ công việc



Một mình Bạch Tiểu Thăng ra khỏi văn phòng, đi dạo ở bên ngoài.

Lần này, bị người khác coi như động vật quý hiếm đem ra triển lãm cho dân chúng chú mục, hắn đều nhận hết.

Chỉ cần có thể tìm thấy địa phương để tìm một cơ hội, nắm chắc một điểm đó.

Hiện tại, điểm số của cấp sự vụ quan hắn đang có chín mươi chín điểm.

Chỉ kém một điểm, thì có thể trực tiếp trở thành đại sự vụ quan.

Trong vòng một ngày, trước tiên là dự bị rồi lại chính thức, thật là tuyệt vời.

Tâm tính trầm ổn như Bạch Tiểu Thăng, giờ phút này trong lòng cũng đợi không được.

Chỉ có điều, đi nơi nào để kiếm một điểm kia đây.

Bạch Tiểu Thăng cứ nghĩ đến lại phát sầu.

Cũng không thể lần lượt gõ cửa từng phòng, dùng bộ mặt chân chất mỉm cười, gặp người khác liền nói.

- Xin chào, tôi là Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan, là người mới nhậm chức đại sự vụ quan dự bị của Bộ sự vụ. Chỗ này của cậu có phần công tác nào chưa hoàn thành không, lấy ra đây, tôi làm thay cậu.

Đây là bệnh thần kinh a.

Còn chưa biết chừng, trước giữa trưa, Bộ Sự Vụ lại lưu truyền tin đồn cực nóng hổi.

Một vị đại sự vụ quan dự bị mới nào đó, nhất thời được trúng cử, mừng rỡ như điên vì vậy chạm phải dây thần kinh trung ương rồi trở nên không bình thường. . .

Lúc ấy liền trở thành trò cười lớn nhất trong lịch sử rồi.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút, liền không nhịn được mà lông tóc dựng đứng, lắc lắc đầu, đem cái suy nghĩ kỳ quái kia vứt ngay ra khỏi đầu.

Không có mạch suy nghĩ nào khác, Bạch Tiểu Thăng dứt khoát rút điện thoại di động của mình ra gọi điện thoại cho Lâm Kha.

Giờ phút này, hắn cần tìm người quen để hỗ trợ.

Một lát sau, tín hiệu điện thoại liền kết nối.

- Alo, Bạch đại sự vụ quan dự bị, vừa mới đắc cử liền gọi cho em, có chuyện gì cần tìm em à? Muốn em hỗ trợ gì sao, anh cứ nói, em sẽ giúp.

- Ai biểu về sau, anh có thể là cấp trên em chứ, lúc ấy còn phải giở công phu vuốt mông ngựa a.

Lâm Kha ở trong điện thoại vui cười nói.

- Ừm, có việc. Với lại, anh cũng không phải vừa trở về sao, hiện tại cũng không có việc gì. Anh nghĩ. . .

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lục lọi tìm từ ngữ cho phù hợp, rồi nói.

Lâm Kha trầm ngâm lắng nghe.

- Anh muốn hỏi em có quen biết với vị sự vụ quan nào hay không, có thể đem một vài vấn đề đang điều tra trong tay cho anh mượn nhìn một chút được không, một vấn đề cũng được. . .

Bên đầu dây điện thoại bên kia, Lâm Kha sững sờ.

Từ xưa giờ chỉ có mượn đồ dùng hay vay tiền, vậy mà cũng có người, lại đi mượn công việc.

Huống hồ, chuyện này liên quan đến thành tích công việc cá nhân, có thể mượn được sao?

Đó chính là nguồn sống và tiêu chuẩn lên cấp của các vị sự vụ quan đó.

- Là anh đang nói đùa, hay là do em nghe nhầm rồi. Hiện tại, trong tay không có việc gì làm? Em nhìn anh quả thật là nhàn rỗi.

Lâm Kha nhịn không được, nói lại.

- Đúng đúng, Anh đúng là quá nhàn rỗi.

Bạch Tiểu Thăng đối với cách nhìn không lòng vòng mà đi vào bản chất sự việc của Lâm Kha cảm thấy rất hài lòng, rất vui vẻ.

- Anh nếu như nhàn rỗi như vậy, tìm địa phương nào bốc gạch đi. Em đi chỗ nào mượn tạm vụ án cho anh được hả, lại nói, anh như vậy chính là ăn cướp đấy.

Lâm Kha nói.

- Anh chưa nghe nói qua à, Bộ Sự Vụ có nguyên tắc ba không đó là không cho người khác mượn vợ, xe, còn có công việc. Nó nằm trong danh mục ghi chép các hành vi bỉ ổi đó.

- Anh mượn, anh sẽ trả mà.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian nói.

- Em tin anh, nhưng người khác cũng chưa chắc tin em a. Mọi người đều nói em không đứng đắn, em cảm giác anh đắc cử đại sự vụ quan dự bị, ở chức vụ này sẽ thuận tiện che đậy cho em đây.

Lâm Kha tiếp tục nói.

- Vậy để em đi hỏi một chút đã, nhưng mà anh cũng đừng ôm hi vọng quá lớn.

Tiểu La Lỵ quở trách một phen. Chỉ có điều, sau cùng vẫn là đáp ứng.

- Được được.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian trả lời.

Tắt điện thoại, trong lòng của Bạch Tiểu Thăng còn cảm thấy không được an toàn cho lắm, lại cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Phùng Ly.

- Cái này còn có thể mượn sao?

Vừa nghe xong Bạch Tiểu Thăng nói Phùng Ly trực tiếp choáng váng,

- Bằng không, cậu qua đây, cuộc điều tra hiện tại trong tay của tôi đang thiếu nhân thủ.

Phùng Ly nói.

Đi tỉnh ngoài?

Chuyện này vi phạm ý định thăng cấp luôn hôm nay so với dự tính ban đầu của chính mình a.

- Hiện tại, tôi không thể rời khỏi Bộ Sự Vụ.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- . . . Phùng Ly.

Cuối cùng, Phùng Ly cũng nói rằng sẽ hỏi thăm dùm cho hắn một chút.

Bất quá, cũng báo trước Bạch Tiểu Thăng không nên ôm hi vọng quá lớn.

Bạch Tiểu Thăng muốn lại là vụ án trong tay của sự vụ quan.

Tương đương với thành tích công trạng của sự vụ quan.

Sự vụ quan cũng là có khảo hạch của mình, loại thành tích công việc này được họ xem như Trân Bảo, bình thường không ai hi vọng có người khác nhúng chàm vào công việc của mình.

Quẳng điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ, cảm thấy yêu cầu của mình quả thực có chút quá đáng.

Tối thiểu nhất, công việc ở Bộ Sự Vụ, không giống với những công ty bên ngoài, căn cơ của người chính là kinh nghiệm.

Bạch Tiểu Thăng nhẫn nhịn, cố gắng kiềm chế bản thân không gọi điện thoại cho mấy người Vương Tân Thành, Trịnh Thiên Hồng và Lý Hạo Phong.

Ước chừng khoảng mười lăm phút, Bạch Tiểu Thăng nhận được cuộc gọi của Phùng Ly.

- Tôi ở Bộ Sự Vụ, về vấn đề nhân mạch thì còn lâu tôi mới có thể so sánh được với nha đầu Lâm Kha kia, quan hệ tốt lại càng ít, có thể nêu yêu cầu này của cậu với người khác, số lượng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vừa rồi tôi cũng có hỏi, bọn hắn cũng phải tồn tại, nên không nguyện ý. Xin lỗi, chuyện này, tôi không giúp được cậu rồi.

Phùng Ly thẳng thắn nói.

m thanh của Phùng Ly bên trong điện thoại rất là áy náy.

- Không có việc gì, tôi chỉ muốn nhờ cô hỏi một chút mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cũng an ủi đối phương.

Hắn nói chuyện điện thoại với Phùng Ly bên này chưa xong, thì liên tục nhận được điện thoại từ Lâm Kha gọi tới, hơn nữa liên tục hai lần.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể chào hỏi Phùng Ly, sau đó tắt điện thoại, rồi bấm kết nối với Lâm Kha.

- Nói cho anh tin tốt. Phải nói em lần này hi sinh cũng đủ lớn a, quả thật nhiều người sau khi nghe được yêu cầu này cho là em bị say nắng hoặc là điên rồi. Em không ngần ngại dùng khuôn mặt dịu dàng đầy non nớt này năn nỉ lê la, rốt cục cũng tìm được cho anh một cái.

- Anh nhất định phải nhớ kỹ công lao cho em, nhớ kỹ em cực khổ như thế nào đó.

- Còn nữa, đối với vị bằng hữu kia của em nhất định phải cảm tạ nhiều hơn.

Điện thoại nhấc lên, Lâm Kha liền thao thao bất tuyệt.

- Nhất định, nhất định rồi, khổ cực, khổ cực rồi.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian liền nói.

- Lại nói, bản thân anh không có chuyện gì làm, vì cái gì không đi phòng trực ban bên kia làm việc chứ.

Lâm Kha tùy tiện nói nhiều một câu.

Bạch Tiểu Thăng lập tức sửng sốt.

Đúng a.

Hắn không có chuyện gì làm, có thể đi đến phòng trực ban để làm việc mà.

Đại sự vụ quan hay sự vụ quan đều phải có nghĩa vụ trông coi phiên trực định kỳ.

Hắn chưa từng trải qua, cho nên cũng không có nghĩ đến chuyện này.

Đi tới phòng trực, xử lý những sự vụ mà công ty con đệ trình lên, cũng có thể kiếm thêm điểm a.

Còn đơn giản hơn việc hắn đang làm rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng lập tức có cảm giác như được Khai Khiếu.

- Anh hãy nghe cho kỹ, hiện tại đi tìm. . .

Lâm Kha rốt cục cũng đi vào chính đề.

- Lâm Kha nhỏ bé, em quá tuyệt vời, cám ơn em đã nhắc nhở anh. Anh ngay lập tức đi phòng trực ban.

Bạch Tiểu Thăng hưng phấn kêu to.

Lâm Kha sững sờ.

- Vậy, chuyện kia, bên này của em thì sao?

- Không cần nữa.

- Không cần nữa?

Cả người Lâm Kha còn đang sững sờ chưa kịp định hình, câu chuyện còn chưa bắt đầu, liền nghe tín hiệu thông báo bên kia Bạch Tiểu Thăng đã dập tắt.

Lâm Kha đang ngồi trên xe, như muốn phát điên, gọi lại lần nữa vậy mà nhận được thông báo là không có tín hiệu.

Hẳn là lái xe vào khu vực sóng tín hiệu yếu rồi.

Lâm Kha nghiến răng nghiến lợi.

- Tốt lắm, cái tên chết bằm Bạch Tiểu Thăng anh, dám ngắt điện thoại của em.

- Không đúng, tốt, cái tên chết tiệt Bạch Tiểu Thăng, dám đùa nghịch ta.

- Giờ phút này không quản ngươi có phải là đại sự vụ quan dự bị hay không, ngươi nhất định phải chết.

Hiện tại, Bạch Tiểu Thăng cũng không còn tâm tư nghĩ bản thân mình trêu chọc phiền phức bao lớn.

Hắn một đường chạy thẳng đến phòng trực ban của bộ sự vụ.

Ven đường, mọi người vây xem cảm thán không thôi.

- Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan sao lại hấp tấp như thế, muốn làm cái gì vậy?

- Hẳn là có sự tình đặc biệt khẩn cấp cần xử lý, không phải vậy cũng không có khả năng tự mình chạy như thế.

- Lợi hại, ngay cả khi trở thành đại sự vụ quan dự bị, đều muốn tự thân đi làm, quả thực là tấm gương sáng cho chúng ta noi theo.

Một người có thân phận cao, coi như một hành động bình thường nho nhỏ, cũng sẽ gây nên vô số cảm thán cho người bên ngoài.

Bạch Tiểu Thăng không biết, cho dù có biết rồi cũng không rảnh để ý tới. Hắn một đường chạy vào văn phòng của Trịnh Thiên Hồng đại sự vụ quan.

Hiện tại, đang là phiên trực của Trịnh Thiên Hồng đại sự vụ quan.

- Tiểu Thăng, cậu làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?

Trịnh Thiên Hồng đang xử lý sự vụ, mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng một đường chạy đến, cũng giật cả mình.

- Thiên Hồng đại sự vụ quan, lần này ngài phải giúp tôi.

- Ừm, chuyện gì?

- Tôi muốn tìm chút công việc để hoạt động đầu óc.

- Ừm?

Trịnh Thiên Hồng trực tiếp phát mộng, ngồi một bên Vu Thường cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Bạch Tiểu Thăng này hấp tấp chạy tới phá cửa mà vào.

Chỉ vì chuyện này?

Cuối cùng, Trịnh Thiên Hồng nghe rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng yêu cầu phiên trực.

Tuy lý do không rõ ràng và bình thường, nhưng mà Trịnh Thiên Hồng vẫn dẫn hắn đi qua một gian phòng trực ban, đồng thời thay thế sự vụ quan chấp hành.

- Nếu như cậu muốn thể nghiệm công việc này một chút, vậy cũng tốt.

Trịnh Thiên Hồng coi như là Bạch Tiểu Thăng muốn trải nghiệm thử một ngày.

Lý giải của Trịnh Thiên Hồng như thế, Bạch Tiểu Thăng lại cảm thấy rất tốt, bớt đi việc giải thích hắn đỡ mất thêm một phen công phu miệng lưỡi.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng cảm tạ, đưa tiễn Trịnh Thiên Hồng ra ngoài, đưa tiễn vị sự vụ quan đang trong phiên trực kia đi về, trong lòng tràn đầy hoan hỉ chờ đợi sự vụ cần chính mình xử lý, chờ đợi một điểm cuối cùng kia đến.

Chờ đợi, liền trực tiếp qua giữa trưa, rồi tới buổi chiều.

Văn phòng bổ nhiệm, tự có trợ lý sự vụ quan xử lý sự vụ phía dưới, cực ít vấn đề cần đến đại sự vụ quan xử lý.

Nhận rõ cái hiện thực này, Bạch Tiểu Thăng không ngừng kêu khổ, có chút hối hận khi cự tuyệt ý tốt kia của Lâm kha.

Nhưng mà bây giờ lại gọi điện qua, nha đầu kia nhất định sẽ bùng nổ.

Thời khắc trong lòng của Bạch Tiểu Thăng tràn đầy khổ sở, một vị trợ lý sự vụ bỗng nhiên đứng dậy, cầm trong tay một phần văn kiện vừa in ấn xong, cầm đi qua đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch sự vụ quan, cái vấn đề này cần ngài xử lý một chút.

Câu nói này, giống như âm thanh của trời, Bạch Tiểu Thăng xém chút lệ nóng doanh tròng, muốn ôm ấp nhân viên trợ lý sự vụ kia một phen.

Riêng cái ánh mắt đầy sốt ruột của hắn, cũng đã đem viên trợ lý kia giật nảy mình.

Cầm qua phần văn kiện trên tay, Bạch Tiểu Thăng nhìn lướt qua nội dung.

Vẻ mặt mừng rỡ của hắn lại chậm rãi thu liễm, thậm chí lông mày khẽ nhíu một cái.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc viết xuống ý kiến xử lý của mình rồi đưa cho người nhân viên trợ lý sự vụ kia.

- Cứ theo hướng xử lý này mà làm đi.

Bạch Tiểu Thăng phân phó cho nhân viên trợ lý sự vụ kia.

- Được rồi.

Viên trợ lý sự vụ lập tức gật đầu, nhận lấy xấp văn kiện.

- Đinh! Đinh. Tăng thêm một điểm. Tổng số điểm đạt được là một trăm điểm của cấp đại sự vụ quan chính thức.

Bên trong đầu của Bạch Tiểu Thăng vang lên âm thanh quen thuộc của Hồng Liên.

- Thăng cấp.

Lúc này âm thanh lại vang lên, vốn Bạch Tiểu Thăng phải mừng rỡ như điên, nhưng lại có chút thất thần.

Hắn còn đang suy nghĩ về sự kiện vừa rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận