Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1682: Điều này không đúng!

Dọc đường đi, đầu trọc luôn ân cần làm bạn, mời đám người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi ngõ nhỏ. Bên ngoài ngõ nhỏ có mấy chiếc xe đang đỗ, tất cả đều là của đám người đầu trọc.

Lần này, đám người đầu trọc nghe Đại tiên sinh sắp xếp, đến đây "Mời" Lâm Thần Thăng, nên chuẩn bị rất chu toàn.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lên một chiếc xe MPV số lượng giới hạn, bên trong đặc biệt sang trọng. Nghe đầu trọc nói, đây là một trong những chiếc xe riêng của anh Năm, không tính là được tân trang lại, ban đầu chiếc xe cũng phải hơn mấy triệu.

Đầu trọc để cho đám người Bạch Tiểu Thăng có không gian riêng, đi tới chỗ ghế phụ ngồi. Trong buồng xe chỉ có ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi. Phần ghế lái và buồng xe sau gần như được ngăn cách riêng, chỉ có một cánh cửa nhỏ có thể kéo ra để trao đổi. Đương nhiên, đám người Bạch Tiểu Thăng sẽ không chủ động nói chuyện với bọn họ, đầu trọc chắc chắn cũng sẽ không tùy tiện đi quấy rầy bọn họ.

Ngồi ở trong buồng xe giống như khoang hạng nhất, Bạch Tiểu Thăng cảm giác cũng không tệ lắm, ghế trong xe này là da thật, ngồi rộng rãi thoải mái, âm thanh cũng đỉnh cấp, còn có tủ rượu, rượu vang đều là loại mấy trăm nghìn một chai.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách sáo, lấy chai đắt tiền nhất và mở ra, ba người nhâm nhi thưởng thức.

- Không ngờ anh Năm này thật sự rất biết hưởng thụ.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười nói:

- Ban đầu còn tưởng rằng là một ông chủ cá độ, không ngờ lại là người của nhà họ Hồng!

Nghề cá độ là hợp pháp, bình thường cũng kèm theo kinh doanh khác.

Nghĩ đến, trong tay anh Năm này cũng có kinh doanh khác.

- Anh Tiểu Thăng, anh không phát hiện ra trong xe này có chút không bình thường sao. . .

Lâm Vi Vi bỗng nhiên lại gần hỏi.

- Cái gì?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

- Có mùi nước hoa.

Lâm Vi Vi đáp.

Bạch Tiểu Thăng ngửi qua. Đúng vậy. Thật ra vừa rồi khi lên xe anh đã ngửi thấy nhưng không để ý, bây giờ được nhắc nhở, Hồng Liên lập tức phân tích cho anh thấy, đây là nước hoa thương hiệu cao cấp, sản xuất có hạn - "Vườn Hoa Bí Mật của Thiên Sứ".

- Trước đây không lâu, chiếc xe từng đón phụ nữ, mùi thơm còn nồng như vậy, xem ra người phụ nữ kia đã ở lâu trên xe này. Anh Năm này đúng là một người phong lưu.

Lâm Vi Vi trêu chọc.

Bạch Tiểu Thăng cười, nhưng anh lại nghĩ khác. Loại nước hoa "Vườn Hoa Bí Mật của Thiên Sứ" này không tầm thường, thiên sứ không tính, còn là dạng trung tính, cho nên nước hoa này là một loại nước hoa trung tính, đàn ông cũng có thể sử dụng được.

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng lập tức hiện ra hai hình tượng: Một là người phụ nữ thô lỗ có sở thích đặc biệt, mái tóc ngắn, lạnh lùng soái và một hình tượng là đàn ông sữa, ẻo lả thích phun nước hoa sực nức.

Nhưng không quan tâm anh Năm này là loại hình tượng nào, đều làm người ta cảm giác không được tự nhiên.

Đừng nghĩ loạn, đừng nghĩ loạn! Mình chỉ tới bàn chuyện kinh doanh với anh ta tôi, nói xong sẽ rời đi!

Bạch Tiểu Thăng vội vàng lắc đầu, ném tưởng tượng không chính xác ra khỏi đầu.

Thấy Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên lắc đầu, Lâm Vi Vi lập tức tò mò:

- Anh Tiểu Thăng, anh làm sao vậy?

Lôi Nghênh cũng kinh ngạc nhìn qua.

- A. . . Không có gì, cổ hơi mỏi, tôi cử động chút thôi. . .

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm.

Ngồi ở trong chiếc xe này, rèm được kéo xuống nên không thấy tiếng ồn ào bên ngoài, không nhìn thấy được cảnh đêm sầm uất, chỉ cảm thấy vững vàng, không nề thấy xóc nảy.

Ba người thưởng thức rượu, nghe nhạc, thật ra cũng vui vẻ.

Sau khi lái xe một giờ, chiếc xe mới dừng hẳn, có người chạy tới mở cửa.

Đó là một đứa bé mặc trang phục giữ cửa trong khách sạn, vừa thấy ba người Bạch Tiểu Thăng thì tươi cười, cúi người đón chào.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lần lượt xuống xe, phát hiện đây là lối vào của một khách sạn năm sao, tên đầu trọc cũng bước xuống và đi tới, phất tay đuổi đứa bé giữ cửa đi, mỉm cười và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Lâm thiếu hẳn không xa lạ gì với nơi này, đây là sản nghiệp do anh Năm quản lý.

- Nơi đây là chỗ nào, sao tôi không biết.

Bạch Tiểu Thăng cố ý nói.

Đầu trọc toét miệng cười:

- Ngài nói đùa sao? Khách sạn này, bãi phía sau và cả quảng trường mua sắm bên cạnh không phải đều do anh Năm chịu trách nhiệm sao? Sao ngài lại không biết được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:

- Quả nhiên, ngoại trừ cá độ ra, anh Năm này còn trông coi những việc kinh doanh khác của nhà họ Hồng, như vậy cũng tốt!

Đầu trọc đi phía trước dẫn đường, đưa đám người Bạch Tiểu Thăng vào khách sạn, nhưng bọn họ không lên tầng, mà trực tiếp đi qua đại sảnh tầng một của khách sạn, đi về phía sau.

Theo đầu trọc nói, anh Năm sẽ gặp Bạch Tiểu Thăng ở trong câu lạc bộ tư nhân phía sau.

Thậm chí phía sau khách sạn năm sao này còn có câu lạc bộ tư nhân à?

Thật đúng là động tiên có khác.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng thấy hứng thú.

Chờ sau khi ra khỏi cửa khách sạn cửa, đám người Bạch Tiểu Thăng liền đi vào một vườn hoa, cảm giác khắp nơi đều có ánh đèn, những người qua lại đều mặc trang phục sang trọng, bước chân vội vàng.

Vườn hoa chỉ dải đất tiếp nối, khu vực phía sau càng giống như kiểu tứ hợp viện của Trung Quốc, chỉ có điều kiến trúc bên trong tường vây đều là kiểu dáng Tây u. Đầu trọc dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng đi vào trong. Trên đường đi có hai cánh cửa, mỗi cánh cửa đều có vệ sĩ mặc comple đứng thẳng canh gác.

Ở trước cửa thứ nhất, đám anh em của đầu trọc đã bị ngăn lại.

Bọn họ còn chưa đủ tư cách đi vào trong.

Ở trước cửa thứ hai, thậm chí ngay cả đầu trọc cũng bị ngăn lại.

- Là Đại tiên sinh bảo tôi dẫn anh Lâm tới, là người anh Năm muốn gặp!

Đầu trọc nhấn mạnh với hai vệ sĩ này.

Hai người này vẫn bộ mặt vô cảm, chỉ khẽ gật đầu và lạnh lùng nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng, cuối cùng ánh mắt tập trung ở trên mặt Bạch Tiểu Thăng, hình như có chút nghi ngờ.

- Anh xác định chính là người này sao?

Một vệ sĩ không nhịn được hỏi đầu trọc.

- Tôi xác định và chắc chắn! Đại tiên sinh đã căn dặn!

Đầu trọc vỗ ngực bảo đảm, đồng thời kéo Đại tiên sinh ra.

Lúc này, vệ sĩ kia mới không nói nữa.

Cho dù bọn họ nhận ra anh Lâm trước kia không phải cùng một người với người trước mắt này, nhưng họ Lâm quá nhiều, không phải chỉ một anh Lâm. Có thể anh Năm muốn gặp người này thì sao.

Không nghe đầu trọc nói sao, Đại tiên sinh cũng đã xác nhận qua, vậy thì có chuyện gì tất nhiên sẽ do Đại tiên sinh gánh vách, bọn họ cần để ý làm gì. . .

- Đại tiên sinh có ở trong không?

Đầu trọc cẩn thận hỏi.

Một vệ sĩ giống như không nghe được, không để ý tới hắn.

Một vệ sĩ khác lại nói:

- Đại tiên sinh tạm thời có việc, không ở đây, nhưng trước khi đi quả thật có nói chuyện này, anh Năm vừa rồi cũng dặn dò qua. Như vậy đi, để tôi dẫn ngài đây vào, anh dẫn hai người còn lại tới tòa nhà trước đó chờ.

Đầu trọc biết quy định, lúc này gật đầu.

Nhưng Đại tiên sinh không ở đây, không thể có người khen đầu trọc có năng lực, khó tránh khỏi làm cho hắn có chút thất vọng.

Đương nhiên, từ lúc Bạch Tiểu Thăng đồng ý tới, đầu trọc đã gọi điện thoại tới bên này, Đại tiên sinh hẳn đã biết.

Sau này nhất định sẽ không thiếu được khen thưởng!

Vừa nghe nói mình không có cách nào vào, chỉ có thể để một mình Bạch Tiểu Thăng vào, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau, đều có chút lo lắng.

Nhìn cảnh tượng trên đường đi, anh Năm này không thể là người hiền lành, một khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng không phải là Lâm Thần Thăng, mà là thế thân mạo danh tới, có thể thẹn quá thành giận, phái người giáo huấn Bạch Tiểu Thăng hay không, còn chưa thể biết được!

Lôi Nghênh không ở bên cạnh, Bạch Tiểu Thăng một mình đối mặt với một đám người, có thể nói là đơn thương độc mã, có nguy hiểm.

Nhưng không thích cũng không được, nơi này là địa bàn của người ta, phải theo quy củ của người ta, nếu không lại không thể nói được.

Vậy làm sao bây giờ? !

Hai người Lâm Vi Vi trư nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Các người đi đi, yên tâm, tôi trò chuyện với anh Năm một chút, không có vấn đề gì đâu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười an ủi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Thật ra, anh cũng không quá lợi hại, cho dù đánh không nổi, chạy vẫn được mà. Dựa vào Hồng Liên kích thích cơ năng thân thể, bất kể là chạy nhảy, người bình thường cũng không đuổi kịp.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại nhìn những người vệ sĩ kia, rồi hạ giọng nói và Bạch Tiểu Thăng:

- Vậy anh nhớ cẩn thận một chút!

Lôi Nghênh nói:

- Có việc thì gọi điện thoại!

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại, cho dù có tín hiệu nguy hiểm, Lôi Nghênh cũng sẽ chạy tới cứu anh ra, không quan tâm phía trước là thiên quân hay vạn mã!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Đầu trọc dẫn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rời đi, hai người còn ngoái đầu nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Mà Bạch Tiểu Thăng lại bị một vệ sĩ dẫn đi vào trong.

Cuối cùng là một viện rộng với mùi hoa tràn ngập.

Bên trong phòng được đốt đèn, cảm giác vô cùng ôn hòa.

Vệ sĩ ngoài cửa viện dẫn Bạch Tiểu Thăng đến đầu cầu thang. Ở đó lại có vệ sĩ dẫn theo Bạch Tiểu Thăng lên tầng. Cuối cùng ở cửa thang máy có một nữ quản gia đang đứng, dẫn Bạch Tiểu Thăng đi gian phòng. Mỗi lần "Giao tiếp", người sau đều sẽ nghi ngờ xác nhận thân phận của Bạch Tiểu Thăng, hình như không tin lắm, người trước luôn lặp lại lời căn dặn trước đó, khẳng định câu trả lời.

Cả đường này đã thay mấy người canh giữ. Ngay cả bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng phải thán phục, anh Năm này thật phô trương!

Chờ đến chỗ cửa một gian phòng, nữ quản gia mở cửa và mỉm cười, dùng tay ra hiệu mời Bạch Tiểu Thăng vào.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào.

Sau khi đi vào, cánh cửa lập tức đóng lại sau lưng Bạch Tiểu Thăng, đồng thời nghe được tiếng khóa lại.

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên thầm rùng mình.

Điều này không thích hợp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận