Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1702: Sao có thể như vậy!

Lúc này, ông ta lại muốn từ chỗ Lâm Thần Thăng để phân tích ngược về Bạch Tiểu Thăng!

Cao thủ đánh cờ phải từ nước cờ của đối phương để suy diễn ngược, bình thường sẽ có phát hiện khác.

Lâm Thiên Nghĩa cũng nghĩ như vậy.

Nhưng ông ta gọi điện thoại chỉ nghe âm thanh báo bận mãi cho đến có tiếng nhắc nhở "không nghe máy" vang lên.

Lâm Thiên Nghĩa cảm thấy kỳ quái nhìn vào di động của mình.

Lâm Thần Thăng dám không nghe điện thoại của mình sao?

Thằng nhóc kia còn chưa to gan tới như vậy!

Chẳng lẽ đang làm việc, đang họp à?

Nhưng sau đó, Lâm Thiên Nghĩa liền loại bỏ phán đoán của mình.

Không đúng, từ khi Lâm Thần Thăng từ chức trong doanh nghiệp của gia tộc, hẳn chưa có sắp xếp vị trí khác.

Đương nhiên cũng không chắc.

Dù sao nếu như chỉ là chức vụ nhỏ không đáng kể sẽ có nhân viên quản lý nhân sự làm, sẽ không làm phiền mình, đặc biệt gần đây mình rất bận.

Lâm Thiên Nghĩa trực tiếp gọi điện thoại cho người chịu trách nhiệm liên quan, hỏi thăm về sắp xếp đối với Lâm Thần Thăng.

Khi biết được Lâm Thần Thăng vẫn nhàn rỗi, chưa có sắp xếp gì, Lâm Thiên Nghĩa nghi ngờ cúp điện thoại.

Năm phút sau, Lâm Thiên Nghĩa lại gọi điện thoại cho Lâm Thần Thăng, vẫn không thấy nghe máy.

Lâm Thiên Nghĩa cũng đành thôi. Ông ta nhớ Bạch Tiểu Thăng nói đã từng tiếp xúc với nhà họ Hồng nên gọi cho gia chủ Hồng gia, Hồng Thành Thiên người bạn cũ của mình.

Lần này điện thoại đổ chuông được vài tiếng thì đã có người nghe máy.

- Alo, cậu Lâm, cậu gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?

Trong điện thoại truyền tới một giọng nói sang sảng.

Lâm Thiên Nghĩa tất nhiên nghe ra được đó là giọng nói của Hồng Thành Thiên gia chủ Hồng gia.

- Anh Hồng, anh đang bận sao? Tôi có vài việc muốn hỏi anh thôi.

Lâm Thiên Nghĩa mỉm cười và nói.

Với thân phận của bọn họ, ở trước mặt người phía dưới thì ăn nói khéo, hào hoa phong nhã.

Nhưng khi đối mặt với người quan trọng có cấp bậc tương đương, nói tới nói lui cũng sẽ gần gũi với dân chúng, xưng anh gọi em, không giống với người bình thường.

- Cậu có việc hỏi tôi sao?

Hồng Thành Thiên hơi nghi ngờ, nhưng sau đó cười nói rất ngay thẳng:

- Hỏi đi, tôi vẫn phải có thời gian nói chuyện với cậu vài câu.

Nghe nói thế, còn là giọng điệu này, Lâm Thiên Nghĩa lại yên lòng.

Nhà họ Lâm, nhà họ Hồng cuối cùng vẫn có quan hệ quen biết mấy chục năm, mình và Hồng Thành Thiên còn qua lại thân thiết như anh em từ nhỏ.

Ý của Bạch Tiểu Thăng là muốn tìm chỗ đột phá từ nhà họ Hồng, chẳng phải là người si nói mộng sao?

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này căn bản chỉ là mánh khóe vặt cố bày trận nghi binh mà thôi.

Trong lòng Lâm Thiên Nghĩa cũng thả lỏng, mỉm cười và nói với Hồng Thành Thiên nói:

- Tôi đã từng nói với anh về Bạch Tiểu Thăng kia, đúng, chính là giám đốc điều hành mới của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa nội địa, hôm nay hắn tới nhà tôi làm khách.

Lâm Thiên Nghĩa nói sơ qua mấy câu cho Hồng Thành Thiên biết về việc Bạch Tiểu Thăng đến và tiến hành cò kè mặc cả với mình.

Dù sao, Hồng Thành Thiên là bạn liên minh kiên định của ông ta, còn là chủ đạo liên minh thương nghiệp cùng ông ta, ngay cả việc đối phó với Thiên Tự Quốc Tế cũng là do hai người cùng làm.

Cho nên, Lâm Thiên Nghĩa phải nói tình hình này cho Hồng Thành Thiên này.

Sau này, nếu như nhà họ Lâm thuận lợi leo lên “thuyền lớn” của Bạch Tiểu Thăng, nhà họ Hồng cũng sẽ được Lâm Thiên Nghĩa kéo lên.

Có một bạn liên minh đáng tin, tất cả đều dễ làm, tối thiểu quyền phát biểu ở phía bên kia cũng lớn hơn.

- Thì ra là thế, cậu ta thật sự tới à.

Ở trong điện thoại, Hồng Thành Thiên cũng tỏ ra rất hứng thú đối với Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Thiên Nghĩa cân nhắc một chút, sau đó mỉm cười và nói:

- Anh Hồng, anh biết không, Bạch Tiểu Thăng này rất không đơn giản, sau một hồi tranh luận minh đao ám tiễn với tôi, không ngờ còn nói đã tiếp xúc qua với bên anh. Tôi nghe... các người thậm chí đã có ý đạt tới thành quả.

- Nói bậy!

Bên đầu điện thoại kia, nghe Lâm Thiên Nghĩa hỏi dò, Hồng Thành Thiên trả lời tương đối dứt khoát.

Lâm Thiên Nghĩa nghe hai chữ “nói bậy” này thì cảm thấy rất thoải mái.

- Tôi chưa từng gặp qua Bạch Tiểu Thăng gì cả, càng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn, một chút cũng không! Hợp tác à? Càng không thể nào!

Hồng Thành Thiên còn thiếu nước vỗ ngực bảo đảm với Lâm Thiên Nghĩa qua điện thoại.

Lâm Thiên Nghĩa nghe xong càng yên tâm hơn, cười ha ha nói:

- Tôi cũng cảm thấy Bạch Tiểu Thăng đang giả vờ giả vịt, nói ra giống như thật vậy. Tôi đã trực tiếp đáp trả cậu ta, nói anh Hồng sẽ không làm như vậy. Hai nhà Lâm, Hồng đã có quan hệ tốt suốt mấy chục năm, cậu ta làm sao hiểu được!

Hồng Thành Thiên tất nhiên nói đúng.

Sau đó, Lâm Thiên Nghĩa và Hồng Thành Thiên lại trò chuyện bảy tám phút trong điện thoại, mới cúp máy.

Lâm Thiên Nghĩa cúp điện thoại xong, trong lòng cũng vững tin.

- Họ Bạch này còn muốn lừa gạt mình à? A, lần này chơi quá mức rồi! Buổi tối, mình có thể mời anh Hồng tự qua đó gặp mặt cậu ta, xem cậu ta còn nói thế nào!

Lâm Thiên Nghĩa cười giễu cợt và lẩm bẩm.

Lâm Thiên Nghĩa rất vui vẻ khi nghĩ đến mình lại có thể chiếm chủ động trong bữa tiệc tối.

Sau khi quyết định chuyện này xong, Lâm Thiên Nghĩa đang suy nghĩ có nên lại gọi điện thoại cho Lâm Thần Thăng không.

Đúng lúc này, ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

- Vào đi.

Lâm Thiên Nghĩa nhăn mặt và quát.

Nghe tiếng gõ cửa thì chắc là có việc gấp.

Chuyện gì mà vội vàng như vậy?

Người đẩy cửa đi vào không phải là quản gia nhà họ Lâm, mà là Lâm Thần Thành.

Bình thường, Lâm Thần Thành cũng giúp đỡ Lâm Thiên Nghĩa xử lý công việc, tất nhiên có quyền trực tiếp báo cáo.

- Chuyện gì vậy, Thần Thành?

Lâm Thiên Nghĩa thấy vẻ mặt Lâm Thần Thành không ổn, thậm chí có chút bối rối liền nhíu mày hỏi.

- Chú Lâm... Không, gia chủ, ngài xem… xem cái này!

Lâm Thần Thành bối rối, ngay cả xưng hô cũng gọi sai, một câu cũng ngắt thành ba.

Hắn vội chạy tới trước mặt Lâm Thiên Nghĩa, trong tay cầm một cái máy tính bảng.

Lâm Thiên Nghĩa nghi ngờ nhìn sang theo Lâm Thần Thành ra hiệu, ánh mắt lập tức trợn trừng, thậm chí đoạt lấy máy tính bảng này.

- Sao có thể như vậy được!

Lâm Thần Thành cầm máy tính bảng lên, không ngờ tin tức đầu tiên mở ra, chính là một truyền thông nội địa khá có danh tiếng trong giới tài chính và kinh tế tuyên bố trên mạng, tít cũng rất dài và vô cùng bắt mắt, chỉ nhìn tít này có thể biết được nội dung, có phần giống như nhặt ra trọng điểm của nội dung.

- Thiên Tự Quốc Tế - công ty con của tập đoàn Chấn Bắc đã bắt tay với bách hóa Cửu Hoa, khách sạn Vạn Duệ và bốn công ty của Hồng thị ở thành phố cảng, mở ra hợp tác rất lớn!

Lâm Thiên Nghĩa kinh ngạc.

- Ngài tiếp tục xem đoạn này!

Lâm Thần Thành chỉ một đoạn viết, vội vàng nói với Lâm Thiên Nghĩa:

- Trụ sở chính của tập đoàn Chấn Bắc biểu thị coi trọng lần hợp tác này, đồng thời đặt kỳ vọng cao vào bốn công ty của Hồng thị và tất cả tập đoàn Hồng thị, chuẩn bị cung cấp thị trường và cơ hội hợp tác trong nội địa, đồng thời đang cân nhắc bàn bạc với nội bộ liên minh Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, sẽ tiếp nhận thành viên mới...

Thật ra trong những nội dung này, những từ “biểu thị coi trọng", “có kỳ vọng cao", “chuẩn bị", “cân nhắc", “bàn bạc" đều là giả, được hay không cũng không cần chịu trách nhiệm.

Người không liên quan xem thì tất nhiên không cảm thấy có gì, người ở trong đó sẽ bị lừa gạt...

Lâm Thiên Nghĩa thấy, cũng nghe được sự bối rối của Lâm Thần Thành, tròng mắt của ông ta co lại, đầy vẻ khó tin.

Hồng Thành Thiên vừa nói với mình là chưa từng gặp mặt Bạch Tiểu Thăng, càng không có bất kỳ tiến triển và thành quả thực chất nào, vậy phải giải thích thế nào về chuyện này!

Đúng rồi!

Không những doanh nghiệp ký hợp đồng thực tế, bên Bạch Tiểu Thăng còn muốn dành sự nâng đỡ và đãi ngộ lớn cho nhà họ Hồng!

Trong lòng Lâm Thiên Nghĩa "căng thẳng".

Nếu như trước đây ông ta chưa từng gặp Bạch Tiểu Thăng thì không sao. Nhưng sau khi gặp mặt, ông ta liền nhận định Bạch Tiểu Thăng là một con chim ưng không gặp thỏ sẽ không rời đi!

Người như thế làm sao có thể không nhận được thứ mình "Muốn", đã đưa ra lợi ích lớn như vậy được!

Như vậy vấn đề lại tới.

Bạch Tiểu Thăng "muốn" gì?

Hồng Thành Thiên lại cho cậu ta thứ gì?

Lâm Thiên Nghĩa càng nghĩ càng thấy khủng khiếp, vào giờ phút này ông ta quả thật giống như rơi vào trong hố băng, sau lưng rét run, lông tóc dựng ngược.

- Gia chủ, nhà họ Hồng... không phải tính bỏ lại chúng ta bay một mình chứ?

Lâm Thần Thành run giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận