Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2133: Bữa tiệc tối của vương tộc (2)

Chờ sau khi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh trò chuyện xong mới phát hiện vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng như vậy.

- Hai người còn không mau đi làm chuẩn bị đi!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hai người này lập tức xoay người, một người đi tìm cuốn sổ tay, một người đi tìm điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng bất lực lắc đầu, nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía không trung và lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào, thật sự không phải là Trần Phi Tù, mà là chúng ta đã đoán sai à...

...

Từ buổi trưa đến tối, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh vội vàng tìm tài liệu, lễ nghi cung đình, văn hóa dùng cơm, phong tục địa phương, không quan tâm có tác dụng hay không, dù sao cũng lấy ra các loại cần chú ý rồi tập hợp lại một chỗ, in ra và đưa cho Bạch Tiểu Thăng một phần, mỗi người bọn họ cũng cầm một phần, nghiêm túc học tập.

Chờ đến chạng vạng, lúc đến giờ, không đợi ba người Bạch Tiểu Thăng xuất phát, thư ký của Hầu Doãn Thành đã tới, còn dẫn theo người đã tới đưa thiệp mời vào ban ngày, nói là thân vương đã phái xe tới đón ba người Bạch Tiểu Thăng.

Khi nói lời này, thư ký của Hầu Doãn Thành nhìn người trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng này, quả thật cũng có phần muốn quỳ lạy.

Có người nói bữa tiệc đó có vô số khách quý, nhưng để cho Thân vương điện hạ tự mình phái xe đi đón lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bạch Tiểu Thăng tính là một người.

Cẩn thận thảo luận thì đây là vinh quang của riêng một mình Bạch Tiểu Thăng, làm người ta kính phục. Nói lớn hơn thì người của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc có đãi ngộ như thế, đúng là trâu bò!

Mắt thấy vị sứ giả tới đón người cung kính chờ, thực sự làm người ta cảm thấy có thể diện.

Bạch Tiểu Thăng trao đổi với người tới đón một lát, lại dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cùng đi ra ngoài.

Chiếc xe đang đỗ ở bên ngoài.

Sau khi ra ngoài, Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn chiếc xe tới đón mình. Đây là một chiếc xe với kiểu dáng được đặt làm số lượng có hạn, nhìn lại vừa dày vừa nặng, vững vàng, khí thế, còn chống đạn, rõ ràng là chiếc xe được làm từ vàng thật bạc thật.

Phía trước và phía sau của chiếc xe này đều có một chiếc xe đi theo bảo vệ.

Bạch Tiểu Thăng lên chiếc xe phía trước, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại đi xe phía sau.

Chiếc xe khởi động, một đường chạy đến mục đích.

Ngồi ở trong chiếc xe này, trong buồng xe ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, chỉ có giai điệu nhạc hòa âm vang lên, đúng là bữa tiệc của thính giác.

Sứ giả tới đón Bạch Tiểu Thăng ngồi ở trong xem, mời Bạch Tiểu Thăng loại xì gà cao cấp, rượu vang, nhưng đều bị Bạch Tiểu Thăng từ chối.

Thấy vị sứ giả kia tương đối bất an, cho rằng mình hầu hạ không chu đáo, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Anh vẫn nói cho tôi nghe một chút về bữa tiệc tối nay đi, sẽ có những khách quý nào tham dự vậy? Tôi muốn xem thử mình có quen ai không.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, người kia lập tức lên tinh thần, mỉm cười nói:

- Vậy để tôi nói cho ngài nghe!

Trên đường đi, người đó nói liên tục.

Anh ta nói ra tên của những người đó, Bạch Tiểu Thăng chưa từng nghe qua một ai cả.

Tên của thân vương điện hạ kia ngược lại có xuất hiện ở trên thiệp mời, Bạch Tiểu Thăng cũng chưa từng nghe qua.

Đây không phải là điều ngạc nhiên, cho dù đúng là Trần Phi Tù, ở trong trường hợp như vậy, tất nhiên cũng sẽ dùng tên ban đầu.

Hình ảnh tài liệu do Bạch Tiểu Thăng điều tra cũng không có kết quả, có người nói vị thân vương kia không thích nhất chính là bị chụp ảnh ở trước mặt mọi người.

Ở trên đường, Bạch Tiểu Thăng ngoại trừ biết trong bữa tiệc lần này đều là nhân vật tầm không thường tham dự ra, không có tin tức nào hữu dụng cả.

Đương nhiên, cũng có khả năng người này kín miệng, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, mà Bạch Tiểu Thăng cũng không thể hỏi hết lần này tới lần khác.

Cứ vậy đi, bọn họ đã sắp đi tới nơi.

Đó không phải là một nơi ở vùng ngoại ô, hoặc cung đình hoàng thất, mà là một khách sạn ở trung tâm thành phố.

Người đời chỉ biết tới khách sạn năm sao là từ thay thế cho sự thoải mái xa hoa, nhưng không biết trên đời này còn có cấp sao cao hơn.

Lúc này, đám người Bạch Tiểu Thăng đi tới chính là khách sạn tám sao, một nơi nổi tiếng trong tiểu vương quốc Elsa.

Khách sạn kia cao hơn ba trăm mét, sử dụng các công nghệ cao và vật liệu xây dựng cao cấp nhất, chỉ nhìn từ bên ngoài, lại làm người ta có cảm giác chấn động, có thể kinh ngạc đến tắt tiếng.

Có người nói tiền thuê phòng ở đây rất đắt, một đêm lại có giá mấy chục ngàn đô la.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng xuống xe, được sứ giả dẫn đường, đi vào trong khách sạn này. Cho dù Bạch Tiểu Thăng đã từng đi qua rất nhiều nơi sang trọng, thấy được cảnh trang hoàng bên trong cũng không nhịn được mà thầm than thở.

Nơi đây quả thật quá xa với nhân gian.

Một đường đi vào trong, lại đi thang máy dành riêng cho khách vip, trên đường đi Bạch Tiểu Thăng vẫn còn đang suy nghĩ.

Vị thân vương điện hạ kia rốt cuộc có phải là Trần Phi Tù không? Nếu phải, tất cả những điều này còn xem như là giải thích được, trước đây bọn họ cũng đã chuẩn bị trước tâm lý gặp lại.

Nhưng nếu không phải là sao? Đối phương muốn gặp anh với mục đích gì, đến lúc đó anh sẽ phải đối mặt thế nào?

Những điều này đều là vấn đề, anh không thể không suy nghĩ.

Chỉ riêng trong lúc thang máy đi lên, cũng đủ cho Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ về mấy vấn đề này.

Chẳng bao lâu, thang máy đã đến nơi, theo một tiếng đinh thì cửa mở ra, người sứ giả kia vội chạy đến phía trước dẫn đường.

Bên ngoài không ngờ vang lên tiếng người nói chuyện ồn ào.

Sau khi ra khỏi thang máy là một phòng thang máy, chỉ riêng thang máy dành riêng cho khách quý đã hơn mười cái. Phòng thang máy này cũng rất rộng, lúc này lại nhìn thấy "đầy" người.

Con cháu của gia đình giàu quý tộc ra cửa, không thiếu được “tiền hô hậu ủng”, thấy được người quen thuộc thậm chí là bạn tốt cũng sẽ mỉm cười cao giọng chào hỏi.

Người nhiều nên tất nhiên có vẻ náo nhiệt.

So sánh ra, trong thang máy của đám người Bạch Tiểu Thăng chỉ có bốn người tới, rõ ràng rất ít ỏi.

Chỉ có điều, bởi vì nhận ra sứ giả dẫn đường cho Bạch Tiểu Thăng, ngược lại bọn họ đã thu hút sự chú ý của một số người.

Thậm chí có vài cậu ấm cô chiêu chủ động đi chào hỏi người kia, còn có thể chủ động cười với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười đáp lại.

Ban đầu, ba người Bạch Tiểu Thăng còn tưởng rằng người sứ giả này chẳng qua là nhân viên công tác bình thường, lúc này lưng đã thẳng tắp, không ngờ lộ ra khí thế không tầm thường.

Bạch Tiểu Thăng đi theo phía sau sứ giả, một đường đi vào trong, cũng một đường nhận được sự quan tâm, thậm chí âm thầm chỉ trỏ bàn tán của một vài người.

Rất nhiều người đều đang suy đoán, Bạch Tiểu Thăng cuối cùng là thần thánh phương nào, vì sao trước đây chưa từng gặp.

Bị chỉ trỏ bàn tán, bị rất nhiều người quan tâm, đều là chuyện không thể tránh được, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.

Bọn họ một đường đi ngang qua hành lang với từng cột chống được chạm trổ, đi vào đại sảnh sang trọng giống như cung điện vậy, ánh mắt của người sứ giả kia bỗng nhiên sáng ngời, nhìn về phía một bóng dáng nào đó, giọng điệu sốt ruột nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Không ngờ ngài thân vương đã đến!

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo ánh mắt của sứ giả, tập trung vào một người đang nói chuyện với người đi cùng và lập tức ngây người:

- Người kia là Thân vương điện hạ à? Bên cạnh không có người nào vây quanh sao.

Sứ giả lập tức kỳ lạ nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài là bạn của Thân vương điện hạ, không biết ngài ấy không thích bị vây quanh à? Khi ở trên bữa tiệc, ngài ấy cũng không thích bị vây ở giữa, cho nên khách của chúng tôi đều chờ người khác nói chuyện với thân vương xong, mới tiến lên tiếp lời.

Anh ta vừa nói vậy, Bạch Tiểu Thăng quả thật cũng chú ý thấy cho dù những người xung quanh không có đi qua, nhưng đều tập trung sự chú ý vào người này.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bóng lưng từ phía sau thấy chiều cao cũng như màu da của vị thân vương kia cũng giống với Trần Phi Tù.

Chẳng lẽ thật sự là cậu ta!

Phía sau Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không nhịn được nhìn nhau, cả hai đều có ý nghĩ này.

- Tôi đi đánh tiếng với Thân vương điện hạ đã.

Bạch Tiểu Thăng nói xong liền bước nhanh về phía bên kia.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng muốn đuổi theo lại bị sứ giả ngăn lại.

- Với thân phận của chúng ta, không được triệu kiến thì không thể vào đại sảnh này.

Sứ giả khá lịch sự nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng chỉ đành dừng lại.

- Mời đi theo tôi, tôi dẫn các người đi tới chỗ nghỉ.

Sứ giả lại nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chỉ đành phải liếc nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, sau đó theo sứ giả rời đi.

Dù sao cũng là đất lề quê thói, mình đã đến đây thì phải tuân theo quy định của người ta.

Bạch Tiểu Thăng bước vào đại sảnh và đi nhanh tới gần vị thân vương điện hạ kia, người bên ngoài để ý đến anh, tất cả không khỏi nhăn mặt nhíu mày.

Theo quy định, Bạch Tiểu Thăng làm vậy không tính là lễ phép, người trước đang trò chuyện với Thân vương điện hạ, còn chưa nói xong đâu.

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng nóng lòng tìm kiếm chứng cứ về thân phận của đối phương, nhưng khi đến gần anh vẫn bước chậm lại, cố gắng không đi quấy rầy đối phương nói chuyện.

Chờ tới lúc anh tới đủ gần, vị thân vương kia cũng vừa kết thúc cuộc nói chuyện, muốn xoay người.

- Thân vương điện hạ!

Bạch Tiểu Thăng cao giọng nói.

Trường hợp này mà gọi là "Trần Phi Tù" thì rõ ràng không thích hợp.

Đối phương vẫn không vội đáp lời mà xoay người lại.

Chờ nhìn thấy được hình dáng của đối phương, Bạch Tiểu Thăng liền sửng sốt.

Đó là một người đàn ông với vẻ mặt rất uy nghiêm, lớn tuổi hơn mình. Quan trọng nhất chính là hắn căn bản không phải là Trần Phi Tù!

- Cậu là ai?

Đối phương cũng nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng há hốc miệng, đặc biệt muốn hỏi, anh mời tôi tới, anh lại không biết tôi là ai sao?

- Bạch Tiểu Thăng, anh tới rồi!

Đúng vào lúc này, bên cạnh Bạch Tiểu Thăng truyền tới một giọng nói đầy vui mừng bất ngờ.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu nhìn sang, lập tức ngẩn người.

Trần Phi Tù? Cậu ta thật sự ở đây!

Chỉ có điều, cậu ta không có khả năng là thân vương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận