Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 802: Trở về báo cáo công tác



Lôi Nghênh ở bên kia xử lý tốt tất cả mọi chuyện, liền ngựa không dừng vó mà trở về Trung Kinh, trở về công ty.

Hắn coi như là không có Bạch Tiểu Thăng ở đây, một bên lại là bởi vì lo lắng cho Lâm Vi Vi, cho nên trước tiên đi tìm cô.

Lôi Nghênh cùng Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng rất quen thuộc lẫn nhau, bình thường cũng không quá coi trọng lễ tiết, cho nên tùy ý gõ cửa rồi bước vào.

Ai mà ngờ được lại đụng phải một màn này. Trong lòng Lôi Nghênh cũng cảm thấy ảo não.

Xem ra từ bây giờ trở về sau, mình trước tiên vẫn cần phải gõ cửa. Nhận được sự đồng ý thì mới có thể đi vào. Nếu không như bây giờ rất là xấu hổ

Lâm Vi Vi mặt đỏ lên, rời khỏi người Bạch Tiểu Thăng, bất quá chỉ mất mấy hơi thở cô liền bình phục lại tâm tinh, thản nhiên đối mặt.

Bạch Tiểu Thăng có chút xấu hổ, nhìn Lôi Nghênh cười cười.

Lần này, ngược lại là Lôi Nghênh mở miệng nói trước.

- Tiểu Thăng, cậu trở về từ lúc nào thế? Cái khảo hạch kia…

- Khảo hạch kết thúc rồi! Anh Bạch Tiểu Thăng thành công được thăng chức, bây giờ đã là cán bộ bộ sự vụ rồi.

Để làm dịu đi bầu không khí xấu hổ kia, Lâm Vi Vi cướp lời nói trước.

Đôi mắt Lôi Nghênh sáng lên, gương mặt lộ ra vẻ thoải mái và cuồng hỉ.

- Thật lòng chúc mừng cậu.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

- Tôi còn muốn đi tổng bộ khu Đại Trung Hoa báo cáo công tác, sau đó mới có thể đi tiền nhiệm. Bất quá trước khi đi, tôi trước tiên cần cẩn thận sắp xếp cho mọi người.

Bạch Tiểu Thăng cười nhìn hai người, sau đó nụ cười trở nên lạnh lẽo.

- Còn có Trần gia, Trần Trường Khoảnh.

Hắn cùng với Trần gia, có mối hận cũ rất sâu.

Nhất là lần này, người Trần gia suýt nữa thì làm cho nhiệm vụ của hắn thất bại.

Cái "thù" này, hắn phải báo.

- Lần này Trần gia tham gia vào hại anh, chúng ta nhất định không bỏ qua cho bọn họ. Nhất là cái tên Trần Cửu Tranh kia, còn có Trần Cửu Thiên.

Lâm Vi Vi nói.

- Tôi bây giờ là cán bộ bộ sự vụ, vốn là có chức trách giám sát người phụ trách sản nghiệp của tỉnh vực, chỉ cần có chứng cứ đầy đủ, tôi …

Bạch Tiểu Thăng nói đến đây, bỗng nhiên trong lòng hơi động, nhìn về phía Lôi Nghênh

Lôi Nghênh không phải là một mực giám thị người đưa tin của Trần gia à? Tại sao lại trở lại?

Lôi Nghênh nhìn thấy nét nghi hoặc trong ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, cùng Lâm Vi Vi nhìn nhau cười một tiếng.

- Có phải cậu đã tìm được chứng cứ quan trọng nào không?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hỏi.

Vi Vi tất nhiên là cũng biết rõ, nếu không thì hai người bọn họ cũng không biểu lộ như thế.

- Uhm! Vừa vặn, cái này có thể xem như là lễ vật chúc mừng cậu thăng cấp.

Lôi Nghênh mỉm cười, nhanh chân đi đến bàn làm việc phía trước, mở ra cặp văn bản tài liệu vừa đặt xuống, lấy ra một chồng tư liệu thật dày, mấy cái USB, còn có một xấp ảnh chụp.

Lâm Vi Vi cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Phần "lễ vật" này của Lôi Nghênh, là để cho anh Tiểu Thăng kinh ngạc một phen đó.

- Sao?

Bạch Tiểu Thăng lập tức hứng thú, đi qua.

- Tôi không cùng hai người liên hệ nên không biết rõ tiến triển của hai người ở bên này ra sao. Những chứng cứ này, có đủ hay không để cho Trần Cửu Tranh ăn một đòn?

Lôi Nghênh cười to, nói một câu.

- Trần Cửu Tranh thì tính là cái gì.

Nghe xong đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng co rút lại.

- Tôi lần này quăng lưới, không ngờ lại có thể chân chính câu được một con cá lớn của Trần gia.

Lôi Nghênh tự hào nói.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn những văn kiện, ảnh chụp kia, trong mắt dần dần hiện lên sự cuồng hỉ.

Lần này, Lôi Nghênh đúng thật là đã đưa đến cho hắn một món quà quá lớn.

Đêm đó,

Bạch Tiểu Thăng mua rượu thịt, ở trong chỗ ở của mình, mở tiệc chiêu đãi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Ba người tận hứng ăn uống. Bạch Tiểu Thăng còn gọi điện thoại cho Ron, báo cho hắn biết Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh sắp tới sẽ đi qua đấy.

- Rốt cuộc cũng chịu tới rồi à? Tôi đã cho người sắp xếp xong xuôi văn phòng cho bọn họ rồi.

Ron dùng tiếng Trung nói.

So với mấy tháng trước đây, Ron chỉ có thể nói tiếng Trung một cách sứt sẹo ồn ào "Tôm tê cay", lần này hắn nói tiếng Trung không chỉ tốt hơn một điểm, nửa điểm. Tối thiểu cũng có thể biểu đạt trôi chảy ý tứ.

Điện thoại đang mở loa ngoài, cho nên Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nghe được, nhìn nhau cười một tiếng.

- Ba người các cậu là bạn tốt nhất của tôi, cũng là đồng nghiệp, người một nhà cả.

Bạch Tiểu Thăng nói một cách cường điệu.

- Yên tâm đi! Ấn tượng của tôi đối với bọn họ còn tốt hơn đối với cậu nhiều.

Ron mập mạp chết bầm này, thế mà giờ còn biết nói đùa, nói xấu Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ trợn trừng mắt một cái, Lâm Vi Vi với Lôi Nghênh hai người cười muốn nghiêng ngửa.

Bạch Tiểu Thăng đáp lại Ron hai câu, lúc này mới cười cúp điện thoại.

Đêm đó, cơm nước no nê, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lần lượt rời đi.

Mà Bạch Tiểu Thăng thì chuẩn bị một số đồ vật tương ứng, chuẩn bị cẩn thận cho ngày đi tổng bộ khu vực Đại Trung Hoa. Để báo cáo kết quả công tác cho vị tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa chưa từng gặp mặt kia.

- Cũng không biết vị tổng giám đốc tiên sinh kia là ai?

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng sửa soạn các vật dụng, nhịn không được mà lầm bầm, lầu bầu.

- Bất quá, sao mình lại cứ cảm giác rất kỳ quái, Lâm Kha, Phùng Ly lo lắng cho mình, cái này thì không cần nói làm gì. Nhưng mà tại sao mình lại cảm giác được, Dương Thành Thiên thậm chí là Lý Hạo Phong cũng đối xử với mình giống như vậy. Lý Hạo Phong… ấn tượng tốt của hắn đối với mình là từ đâu tới? Hắn nói là lúc trước xử lý phân tranh của mình với Tống Trường Không, tất cả đối với mình có ấn tượng nên dẫn đến hảo cảm?

- Có quỷ mới tin.

Bạch Tiểu Thăng thu thập đồ đạc, không suy nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị đi ngủ sớm, sáng mai còn phải dậy sớm đón xe đi xa.

- Đệ trình những loại chứng cứ của Trần gia lên, mình làm cán bộ bộ sự vụ, xử lý người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, thậm chí là người phụ trách khu vực. Không biết rõ Hồng Liên sẽ tăng thêm cho mình bao nhiêu điểm đây!

Bạch Tiểu Thăng ngăn không được sự hưng phấn khi suy nghĩ về chuyện này.

Đây xem như là chức trách công việc của cán bộ bộ sự vụ.

Đương nhiên là trước khi báo cáo công tác chính thức lại không thể tính.

Chỉnh lý xong hết tất cả, Bạch Tiểu Thăng lên giường đi ngủ.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiểu Phùng tới đón hắn, đưa hắn đến đường sắt cao tốc để chờ xe.

Một đường không nói chuyện, ở đường sắt cao tốc cũng là gió êm sóng lặng. Cái này làm cho Bạch Tiểu Thăng nhớ tới, thời điểm "kinh dị" khi đi cùng với Lâm Kha lúc trước. Bất giác mỉm cười.

Lâm Kha, Phùng Ly cũng trở về tổng bộ báo cáo, chắn hẳn đang chờ hắn ở đó.

- Bộ sự vụ, cán bộ bộ sự vụ.

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói những từ đó, miệng nhếch lên một vòng cười ý vị.

- Cảm giác thật sự là rất tốt.

Đến trạm đường sắt cao tốc, sau khi Bạch Tiểu Thăng ra khỏi trạm, liền có người tiến đến đón.

Đó là một người trung niên, nở nụ cười chân thành, quần áo vừa vặn, lễ nghi cũng thỏa đáng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy nơi cổ áo của đối phương, cài một huy hiệu bằng đồng nho nhỏ liền lập tức nở nụ cười.

Đây là một vị trợ lý cán bộ bộ sự vụ.

- Bạch tiên sinh, ngài khỏe chứ ạ. Tôi là Lý Hạo Phong, trợ lý cán bộ bộ sự vụ cao cấp, được chỉ đạo đến đây để đón ngài.

Đối phương cười nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu. Hắn lúc đi quần áo cũng đơn giản, chỉ mang theo một cái cặp công văn tùy thân vô cùng đơn giản.

Đi theo cái vị trợ lý cán bộ bộ sự vụ này đến ven đường, Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra xe công vụ cấp bậc không cao. Chỉ khoảng 500 ngàn, so sánh với xe riêng của tổng giám đốc công ty con động một tý là hơn 2 triệu, chênh lệch thật là trên trời dưới đất.

- Không trách được, ngay cả Lý Hạo Phong cũng nói rất nhiều người cảm giác được cán bộ bộ sự vụ không có chất béo. Quả nhiên, thân làm giám sát thì trước tiên cũng là tự đeo một cái gông lên cổ của mình.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Bất quá hắn thật ra không quan tâm là ngồi một chiếc xe 2 triệu hay là bốn, năm mươi bạn.

Bởi vì theo hắn thấy, thật sự không có gì khác biệt.

Trong thẻ Bạch Tiểu Thăng bây giờ có một trăm triệu.

Tối ngày hôm qua, Bạch Tiểu Thăng còn sờ cái tấm thẻ vàng kia, cười ngây ngô một phen.

Bằng vào một trăm triệu này, cũng đủ cho hắn đời này cơm áo không lo, xa hoa lãng phí.

Đương nhiên, cười ngây ngô xong, Bạch Tiểu Thăng lại nghĩ tới câu danh ngôn kia.

- Trước mắt xác định mục tiêu nhỏ, lừa một trăm triệu.

Ở trong mắt kẻ chính thức có tiền, một trăm triệu thì bất quá cũng chỉ là một mục tiêu nhỏ bé mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cũng tại lúc ấy mà tập trung ý chí, bắt đầu nghĩ đến những mục tiêu cao xa hơn.

Bất quá, có một trăm triệu này làm thực chất, Bạch Tiểu Thăng thật sự cảm giác được mình không cần quan tâm tới ăn mặc, không quan tâm tới xe cộ đắt hay rẻ.

Một đường xe đón đưa đến một nơi khôi hoàng khí phái, được xưng là cao ốc tiêu chí, Bạch Tiểu Thăng cũng là rung động một phen.

Nên biết một đạo lý từ trước tới nay. Tiêu chí chỉ có một đó chính là "tấc đất tấc vàng".

Bạch Tiểu Thăng được đưa đến cửa ra vào của phòng tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa. Tại thời khắc gõ cửa đồng thời còn nghe được lời nói "Mời vào" này. Trong bụng Bạch Tiểu Thăng còn có cảm giác tâm thần bất định.

- Vị tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa này, đến tột cùng là hạng người như thế nào đây? Bây giờ, mình đã có thể nhìn thấy gương mặt thật rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận