Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1639: Bữa tiệc gia đình nhà họ Mặc (2)

Sau đó, anh ta đi vào vị trí của Mặc Tử Quân, nhưng không vội ngồi xuống mà mời Bạch Tiểu Thăng ngồi trước, giọng điệu đặc biệt khách sáo:

- Nào, nào, cậu Tiểu Thăng ngồi trước đi!

Mặc Thành Cự trước sau vẫn vô lễ “không coi ai ra gì", thế mà cũng có vẻ mặt nho nhã lễ độ như vậy, khiến những người trong phòng này đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt tự nhiên tập trung đến trên người Bạch Tiểu Thăng.

Người trẻ tuổi này có tài đức gì, không ngờ làm cho Mặc Thành Cự đối xử như vậy!

Mọi người lại có ấn tượng sâu sắc hơn về Bạch Tiểu Thăng ấn tượng lại khắc sâu hai phần.

Bên kia, Mặc Hải Xuyên cũng kinh ngạc, thầm nghĩ:

- Lúc Thành Cự trở lại, hình như cũng không quen biết với người trẻ tuổi kia, hai người mới chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, sao Thành Cự. . . Có thể coi trọng cậu ta như vậy?

- Chàng trai trẻ này không đơn giản!

Trong lòng Mặc Hải Xuyên vốn có hứng thú với Bạch Tiểu Thăng, lập tức liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng nghe Mặc Thành Cự mời thì mỉm cười mà không hề từ chối, ngồi sát vào vị trí bên cạnh Mặc Thành Cự, dùng tay ra hiệu mời:

- Ngài Thành Cự, mời.

Mặc Tử Quân vốn muốn ngồi vào chỗ của Bạch Tiểu Thăng, thấy vậy thì lập tức nhíu mày.

Mặc Thành Cự giơ một ngón tay với Bạch Tiểu Thăng và nói với mấy người bên cạnh:

- Các người qua bên kia, nhường lại chỗ này đi.

Chú tư nhà họ Mặc đã lên tiếng, những người tuổi trẻ kia tất nhiên không dám không nghe theo, vội vàng đứng dậy rời chỗ.

Thế là Bạch Tiểu Thăng ngồi sát Mặc Tử Nhạc, sau đó đến Lôi Nghênh, tiếp đó là Lâm Vi Vi. Mặc Tử Quân thấy vị trí còn lại cho mình lại sát ở cửa bên kia thì trong lòng rất buồn bực tức tối.

Thật ra anh ta hoàn toàn không cần phải làm vậy, ngồi bên kia của Mặc Thành Cự cũng là vị trí chủ tọa.

Chỉ là chỗ đó đã có người ngồi.

Mặc Tử Quân đi tới, sắc mặt khó coi, ánh mắt càng dữ tợn hơn.

Người kia đang uống nước, vừa thấy không ổn thì lập tức đứng dậy nhường chỗ, nhưng mặt bàn phía trước mặt hắn tương đối loạn, chén nước uống hết nửa, lại còn vỏ hoa quả.

Mặc Tử Quân nhìn thấy cũng bực mình.

Người kia vừa thấy vẻ mặt Mặc Tử Quân như vậy, vội vàng đi tới thu dọn sơ qua, cũng không dễ nhìn hơn chút nào.

Mặc Tử Quân phất tay đuổi đối phương đi và nhíu mày ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, anh ta thấy Mặc Thành Cự và Bạch Tiểu Thăng khẽ nói cười, trong lòng lại càng hận hơn.

Thường ngày anh ta ghét Mặc Thành Cự cũng đủ nhiều, tâm trạng bất mãn, anh ta dĩ nhiên tức giận Bạch Tiểu Thăng, đúng là càng nhìn người này càng thấy không vừa mắt.

- Cũng không biết là tên khốn kiếp ở đâu chạy tới, cùng Mặc Thành Cự, Mặc Tử Nhạc gây khó dễ với mình, vậy đừng trách mình không khách sáo! Cũng để cho mọi người trong phòng xem thử “thành tựu trung y hơn mình', căn bản là lời nói quỷ gì!

Trong lòng Mặc Tử Quân rất bực bội.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở một phía khác, vô ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy hết phản ứng của Mặc Tử Quân.

Lấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, đương nhiên nhìn ra được đối phương đang thù hận với mình.

Bởi vì mình đến khiến cho Mặc Tử Quân này cảm giác khó chịu sao?

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Ban đầu, anh phát hiện ra nhân tài Mặc Thành Cự - chú nhỏ của Mặc Tử Nhạc liền có lòng muốn nhận về, để không tổn thương hòa khí, không khiến Mặc Thành Cự, Mặc Tử Nhạc khó xử khi ở nhà, lại nhường Mặc Tử Quân vài phần cũng không sao. Chỉ cần đối phương đừng quá đáng quá là được.

Nhưng trước đây, Mặc Thành Cự đã cố ý "nhắc nhở" anh, đừng khách sáo với Mặc Tử Quân,!

Mặc Tử Quân, xin lỗi! Anh là gia chủ tương lai của nhà họ Mặc, hôm nay ở nhà họ Mặc các người, tốt nhất nên khách sáo với tôi một chút, nếu không, tôi cũng chỉ có thể cho anh biết mặt!

Bạch Tiểu Thăng cười thầm.

Anh ở nhà nên bớt phóng túng đi. Nếu Mặc Tử Quân biết suy nghĩ trong lòng Bạch Tiểu Thăng, sợ là anh ta không tức nổ phổi cũng không được.

Sau khi mọi người ngồi vào vị trí, ông cụ nhà họ Mặc - Mặc Hải Xuyên căn dặn người mang thức ăn lên.

Người giúp việc Nhà họ Mặc lại cầm từng khay nối đuôi nhau đi vào, đặt thức ăn lên bàn.

Bởi vì bữa tiệc gia đình nhà họ Mặc lấy dược thiện làm chủ, nhưng cũng không phải tất cả thức ăn đều có thêm thuốc Đông y.

Trung y nói thuốc có ba phần độc, dược thiện này cũng cần nắm giữ mức độ, tránh bồi bổ vô ích.

Mặt khác chính là trong dược thiện cũng chú ý rất nhiều, loại cao cấp nhất là không chỉ phát huy tác dụng bồi bổ ôn hòa, còn phải dùng thuốc Đông y hóa giải độc tính của thuốc Đông y khác, làm cho người ăn hấp thu được tinh túy không thêm vào những chất có hại.

Nhà họ Mặc theo nghề thuốc đã trăm năm, ở trên phương diện này cũng nghiên cứu rất sâu.

Ba bàn, mỗi bàn có lứa tuổi khác nhau, nên ngoại trừ các món ăn bình thường, tác dụng của dược thiện không giống nhau, trọng điểm bổ dưỡng cũng khác nhau.

Chẳng bao lâu, chỗ bàn của Bạch Tiểu Thăng đã có bảy tám món ăn được đưa lên, dược thiện cũng có hai món.

Đồng thời, Mặc Tử Quân âm thầm thao túng, chuyển hai món dược thiện này đến trước mặt Mặc Thành Cự, Bạch Tiểu Thăng.

Hai món ăn này, nhìn bề ngoài không khác gì thường ngày, nhưng trong đó có nhiều một loại thuốc Đông y, sau khi ăn bất kỳ loại nào, nếu thêm loại dược thiện thứ ba sẽ được đưa lên sau, sẽ có biến hóa "không tưởng tượng được".

Là đi tả một đêm, là đau đầu ba ngày, là khắp người bị sốt, không có sức lực. . .

Mặc Tử Quân đã nhiều lần nghĩ tới những triệu chứng này, trong lòng thật đúng là ngứa ngáy chờ mong.

Những người khác ngồi trong bàn này đều học trung y, bọn họ chỉ cần vừa thử sẽ biết có vấn đề, biết cái nào không nên ăn nhiều.

Chỉ có hai người Mặc Thành Cự, Mặc Tử Nhạc này học không sâu, ba người còn lại sẽ càng không hiểu!

Chỉ tiếc là người phụ nữ kia cũng không tệ lắm.

Mặc Tử Quân âm thầm quan sát Lâm Vi Vi, cảm thấy thương tiếc, nhưng anh ta cảm thấy, nếu như Lâm Vi Vi ăn dược thiện mắc bệnh, vậy anh ta có thể nhân cơ hội cho khám và chữa bệnh cho cô, có thể tiếp xúc một hồi, cũng không tệ lắm.

Trong lòng Mặc Tử Quân không ngừng tính toán.

Bên cạnh, Mặc Thành Cự và Bạch Tiểu Thăng trò chuyện sôi nổi, hai người vẫn chưa có ý đụng đũa.

Rõ ràng hai bàn khác đều đã bắt đầu ăn, khi có người ở bàn của Mặc Tử Quân cầm đũa, cũng bắt đầu gắp thức ăn, thậm chí có người muốn xoay bàn.

Mặc Tử Quân nhìn thấy, tâm trạng rất khẩn trương, thò tay di chuyển dọc theo mép bàn, mỉm cười nói với Mặc Thành Cự và Bạch Tiểu Thăng:

- Chú tư, thức ăn tới rồi, đây là dược thiện nổi danh nhất của nhà họ Mặc chúng ta, các người nếm thử đi?

Mặc Tử Quân xem như khó có được một lần nhiệt tình mời, rõ ràng là đã chịu hết nổi rồi.

Mặc Thành Cự không nghi ngờ anh ta, lập tức gật đầu và dùng đũa gắp thức ăn cho Bạch Tiểu Thăng nói:

- Nếm thử đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười gật đầu, vừa giơ đũa ra lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Mặc Tử Quân nhìn mình, ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường.

Bạch Tiểu Thăng dừng đũa, ánh mắt Mặc Tử Quân liền thay đổi.

- Không thích hợp.

Bạch Tiểu Thăng có năng lực quan sát thế nào chứ?

Chỉ cần không phải là người già thành tinh, không ai tránh được sự quan sát của anh.

Nhưng cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng vẫn mỉm cười, giơ đũa gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, trong ánh mắt đầy tha thiết và chăm chú của Mặc Tử Quân.

- Hồng Liên, phân tích dược thiện này một chút!

Ở trong ánh mắt tha thiết chờ mong của Mặc Tử Quân, Bạch Tiểu Thăng ăn dược thiện của nhà họ Mặc, hai món, mỗi món anh đều ăn một miếng, trong lúc nhai còn mỉm cười liên tục gật đầu, hình như cảm giác không tệ.

Mặc Tử Quân thấy thế thì tươi cười càng thêm khoan khoái.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng chỉ nếm thử hai món, số lượng không nhiều, nhưng bữa cơm còn dài lắm. Người này ăn ngon miệng, sao có thể không ăn nhiều được.

Lại thêm chú nhỏ Mặc Thành Cự và em họ Mặc Tử Nhạc bên cạnh còn nhiệt tình gắp thức ăn nữa.

Vô tình, hai người này đang giúp đỡ mình!

Có những thức ăn này vào bụng, chờ một lát nữa, dược thiện khác được đưa lên, Bạch Tiểu Thăng ăn một ít, cũng đủ để phát huy hiệu lực!

Không chỉ Bạch Tiểu Thăng, Mặc Thành Cự, Mặc Tử Nhạc cũng ăn rất vui vẻ.

Mặc Tử Quân thấy vậy càng vui mừng hơn.

Anh ta ghét họ Bạch, cũng ghét chú nhỏ và em họ của mình.

Trong lòng anh ta nghĩ thầm, lại để cho bọn họ cùng xui xẻo đi!

Về phần những người khác trên bàn này, vẫn là câu nói kia, học nghệ không tinh phân biệt không ra tương khắc của thuốc, ăn vào đau bụng thì cũng chỉ có thể nói là đáng đời!

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng, Hồng Liên đã phân tích ra kết quả thứ Bạch Tiểu Thăng ăn, in ở trong đầu anh.

Không chỉ cho thấy thành phần thuốc Đông trong thức ăn, còn mô phỏng ra nguyên tố hoá học, công thức phân tử từ góc độ Tây y.

Nhưng trước mắt lại thấy được, thức ăn anh ăn cũng không có gì khác thường.

- Quái lạ, trong thức ăn này không có mờ ám, vậy Mặc Tử Quân cười trông bỉ ổi như vậy làm gì?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng bắt đầu nghi ngờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận