Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1789: Một mình nhận lấy cái chết (1)

Adam, Just không thể tin nổi nhìn người lái xe trẻ tuổi kia. Hắn cũng là người của đối phương à?

Sao có thể như vậy được!

Vừa rồi, rõ ràng cảnh sát trưởng kia quen biết hắn nên chắc chắn là người của mình mới đúng!

Cho dù bọn họ không tin, nhưng sự thật chính là sự thật.

Vừa rồi, người trẻ tuổi tên là Carson đã tuyên bố rất hùng hồn, lại biểu lộ thân phận và lập trường của mình, khiến cho bọn họ không thể không tin.

Adam, Just lập tức cảm thấy rùng cả mình.

Rõ ràng bị súng chỉ vào đầu, người trẻ tuổi này lại không hề sợ hãi, bình tĩnh rút chìa khóa xe và ném qua cửa sổ.

Chùm chìa khoá rơi vào góc nào đó không rõ.

Mọi người kinh ngạc phát hiện ra mình không ngờ lại quên khống chế hắn.

- Anh làm gì vậy? Đàng hoàng một chút đi!

Tây Nhã quát.

Adam còng tay còng đối phương lại. Carson liếc mắt nòng súng tối tăm nhưng căn bản không chống lại.

Lúc này, chiếc xe của bọn họ đỗ lại ở một nơi yên tĩnh trong một hẻm nhỏ. Xung quanh yên tĩnh tới mức đáng sợ, rõ ràng chẳng hề có một bóng dáng nào nhưng lại giống như đâu đâu cũng có đôi mắt đang ở trong bóng tối nhìn bọn họ, quan sát bọn họ.

Adam, Just khẩn trương rút súng ra, hạ thấp người liếc nhìn ra bên ngoài xe.

Bọn họ không thấy gì, chỉ cảm thấy được một sự yên lặng dọa người.

Kết hợp với lời Carson nói, rất có khả năng nguy hiểm đang tới gần, chờ ở trong xe là không an toàn, nhưng xuống xe cũng không an toàn, bởi vì làm vậy bọn họ sẽ trở thành mục tiêu sống!

Hai người khẩn trương không biết phải làm sao.

Trong xe, Lâm Vi Vi cũng lộ ra gương mặt kinh sợ.

Được cái Lôi Nghênh ở bên cạnh cô, không khiến cô quá sợ hãi.

Tây Nhã vẫn tính là bình tĩnh.

- Làm sao nhìn ra được?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Tây Nhã và bình tĩnh hỏi.

Tây Nhã nhìn Bạch Tiểu Thăng thành thật trả lời:

- Từ khi vừa lên, tôi đã thấy hắn không thích hợp, xe càng lúc càng đi vào con đường vắng vẻ, ánh mắt hắn lạnh lùng tàn khốc, lúc nào cũng quan sát chúng ta qua kính chiếu hậu!

Tây Nhã sử dụng những gì Bạch Tiểu Thăng dạy bảo vừa rồi.

- Hiểu cách quan sát là chuyện tốt.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu khen ngợi Tây Nhã.

Được Bạch Tiểu Thăng khen ngợi, trong lòng Tây Nhã có cảm giác hưởng thụ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Carson và nói với Tây Nhã:

- Từ khi bọn họ tấn công chúng ta ở quán cà phê, tôi đã cảm thấy không thích hợp rồi!

Không thích hợp?

Lại còn gì không thích hợp khi gặp phải tấn công chứ?

Adam, Just âm thầm phỉ nhổ.

Tây Nhã lại tập trung tinh thần nghe Bạch Tiểu Thăng nói. Bây giờ trong lòng cô ta thừa nhận mình không bằng Bạch Tiểu Thăng, thừa nhận anh có tư cách dạy mình.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tại sao bọn họ muốn chọn ra tay ở một nơi cảnh sát địa phương có thể nhanh chóng tới trợ giúp, còn là một chỗ công cộng, chờ thêm một lát là có thể tìm được điểm phục kích thích hợp hơn. Biết rõ cô là chuyên gia đối phó với khủng hoảng, còn dùng cách mời dùng thử thức ăn. Điều này cũng không hợp lý...

Gương mặt Tây Nhã ửng đỏ.

Cô ta là chuyên gia đối phó với khủng hoảng, nhưng khi đó lại hoàn toàn không chú ý tới...

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp:

- Vừa rồi, tôi suy nghĩ thêm một lát, rất có khả năng bọn họ biết phía bên chúng ta có cao thủ là Lôi Nghênh này, lại có ba sinh viên hàng đầu của trường cảnh sát các người, bọn họ cho rằng đợt tấn công thứ nhất này sẽ gần như là thất bại!

- Cho nên, sát chiêu thật sự của bọn họ thật ra không phải ở đó, mà là bây giờ!

- Sau khi trải qua tấn công khiếp sợ, một khi con người được an toàn thì tinh thần thả lỏng nhất, dễ dàng bị đối phó nhất. Điều này tương tự như dùng nước ấm nấu ếch.

- Tinh thần của chúng ta mệt mỏi, trong súng của các người cũng không còn lại bao nhiêu đạn. Bọn họ muốn tiêu hao tinh thần, năng lực và vũ khí của chúng ta!

- Mà sở dĩ bọn họ lựa chọn ở nơi cảnh sát rất dễ dàng chạy tới là quán cà phê, tôi nghĩ có khả năng bởi vì bọn họ vừa vặn có người ở bên cạnh, cũng chính là hắn!

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào Carson nói.

Từ lúc mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thăng phân tích cả sự kiện, Carson chỉ cười lạnh nhìn anh, mãi đến khi Bạch Tiểu Thăng nói đến đây, vẻ mặt hắn hoàn toàn thay đổi, trở nên rất khó coi, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như nhìn thấy ma vậy.

Vì sao người đàn ông này chỉ dựa vào tưởng tượng cũng có thể suy ra được tất cả mọi chuyện vậy?

Tây Nhã nhìn vẻ mặt của Carson liền hiểu rõ Bạch Tiểu Thăng phân tích đúng tới 80, 90% rồi!

Mình lại không nghĩ tới những điều này!

Mình chỉ phát hiện thấy tài xế này không thích hợp, cộng thêm ám chỉ của Bạch Tiểu Thăng mới chắc chắn người này có vấn đề!

Không ngờ mình lại kém hơn anh ta... nhiều như vậy!

Trong lòng Tây Nhã càng thêm phiền muộn, chán nản, lại càng kính phục Bạch Tiểu Thăng hơn.

Ánh mắt Adam, Just nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như nhìn thần tượng.

Lôi Nghênh gật đầu. Lâm Vi Vi lại thấy kiêu ngạo khi anh Tiểu Thăng đoán việc như thần.

Thật ra, bọn họ không biết điều Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến còn nhiều hơn nữa.

Giống như lúc này, đối phương lừa bọn họ tới đây, trên chiếc xe này là mục tiêu lớn tới mức nào, đối phương lại không lập tức bắn súng.

Bạch Tiểu Thăng cho rằng người do Landvo phái tới, hắn rất hận mình, xem mình như kẻ thù, sẽ không để cho mình chết không rõ ràng.

Nhất định phải sai người ta làm cho mình bị khủng hoảng lớn, bị hành hạ lớn nhất.

Nói cách khác, bọn họ sẽ không bị thình lình ra tay!

Về phần cà phê và bánh ga-tô bên trong quán cà phê có độc. sợ cũng chỉ là suy nghĩ nhiều.

Đối phương phái người qua chính là để lộ nhân bánh thôi.

Là muốn chơi trò mèo vờn chuột, để nhìn thấy mình tuyệt vọng, sau đó chụp lại. Bạch Tiểu Thăng âm thầm cười lạnh.

Vậy cũng được, hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội thực hiện đâu.

Nhưng bởi vậy cũng có lợi, tối thiểu bây giờ bọn họ ở trong xe vẫn an toàn, sẽ không bị tấn công đột ngột.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn bảng điều khiển trong ô tô và chỉ vào đó, nói với Tây Nhã:

- Cô quan sát còn chưa đủ cẩn thận, cái radio kia vẫn luôn mở nhưng không có âm thanh nào phát ra, cũng không có tiếng người. Tôi nghĩ người đứng đầu gì đó của hắn chắc chắn đang chú ý mật thiết tới từng câu nói của chúng ta!

Tây Nhã nhìn sang, quả nhiên thấy có đèn xanh, vẻ mặt lập tức biến đổi.

Adam, Just cũng vậy,

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn về nơi đó.

- Tôi nói có đúng không, ngài sau radio.

Bạch Tiểu Thăng nói với radio.

Carson kinh sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi nuốt nước bọt nhìn radio.

Lại bị người Trung Quốc này nói trúng rồi!

Trong xe yên tĩnh một lát.

Sau đó, trong radio bỗng nhiên truyền đến tiếng cười kỳ lạ của một người đàn ông khiến lông tóc của người ta dựng ngược.

Adam, Just khẩn trương cầm súng chỉ vào đó giống như có kẻ địch ẩn nấp trong đó.

- Anh rất giỏi, Bạch Tiểu Thăng, tôi rất muốn gặp anh một chút!

Trong radio truyền đến giọng nói như quỷ cười:

- Bảo mấy người trong xe của anh cất súng đi. Nơi đây cách khu náo nhiệt rất gần, tiếng súng vừa vang lên, khó bảo đảm sẽ không kinh động tới cảnh sát địa phương, chúng ta sẽ bị quấy nhiễu. Đến lúc đó, lại phải dùng thủ đoạn đáng sợ hơn với các người. Các người bắn súng không tệ, nhưng chúng tôi cho thể đốt cháy chiếc xe này. Như vậy các người đừng mong có kẻ nào chạy thoát được!

Đối phương vừa nói như vậy, vẻ mặt Adam, Just trở nên khiếp sợ, ngay cả Tây Nhã cũng tái mặt.

- Cất súng và đi xuống, người của tôi cũng sẽ không dùng tới thủ đoạn đáng sợ, tôi chỉ muốn gặp anh thôi.

Giọng trong radio buồn bã nói.

- Anh làm sao chứng minh được chúng tôi ra ngoài sẽ không bị biến thành mục tiêu sống chứ?

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

Cho dù suy nghĩ tới chuyện đối phương không đột nhiên ra tay, nhưng tóm lại vẫn chưa được xác nhận.

Đối phương truyền đến tiếng cười khanh khách:

- Các người ở trên xe cũng là bia ngắm thôi, còn là loại không thể chuyển động được.

Ngay sau đó, giọng nói kia lại nói:

- Nhìn ra bên ngoài đi.

Mọi người đều nhìn về phía ngoài xe.

Có người từ chỗ tối đi ra, không chỉ một mà bên trái mười mấy người, bên phải mười mấy người, hai ba mươi bóng người xuất hiện ở hai bên chiếc xe.

Những người này vừa đi ra, không ngờ lại ném đồ ra.

- Bọn họ ném... súng!

Adam cách cửa sổ xe nhìn thấy liền hoảng sợ, cảm thấy không thể tin nổi nói.

Đối phương không ngờ lại chủ động “tước vũ khí" .

- Quá tốt, bọn họ chỉ còn tay không!

Just hưng phấn khẽ nói:

- Chúng ta có vũ khí ở trong tay.

Tay không làm sao có thể đấu với súng chứ?

- Tôi khuyên các người vẫn không nên dùng tới vũ khí của các mình, mấy khẩu súng đó không đối phó được với tất cả chiến sĩ trong bộ tộc chúng tôi đâu! Chúng tôi không quan tâm tới tính mạng của mình, chỉ quan tâm tới lời hứa hẹn và vinh quang!

Người trẻ tuổi Carson bị còng, lạnh lùng nói:

- Là thủ lĩnh cảm thấy hứng thú với anh ta, mới cho các người chút chân thành. Nếu các người không tuân thủ, vậy chúng tôi cũng sẽ không khách sáo đâu!

Vừa nghe hắn nói vậy, Just lập tức khẩn trương nhìn Bạch Tiểu Thăng và những người khác.

- Cất đi.

Lôi Nghênh bỗng nhiên nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng khẽ gật đầu.

Tây Nhã hơi do dự nhưng vẫn làm theo. Mà Adam, Just cũng vậy.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng dần đầu mọi người xuống xe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận