Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2345: Một bữa cơm gặp mặt (2)

Lúc này Bạch Tiểu Thăng bước nhanh tới.

Lại từ vị trí của anh đi tới bên kia, anh cũng có cảm giác thật lâu.

Trong thời gian này, Bạch Tuyên Ngữ vẫn không đứng dậy, cứ nhìn Bạch Tiểu Thăng đi tới như vậy.

Mãi đến khi Bạch Tiểu Thăng đứng ở cách chiếc bàn làm việc có vài bước và dừng lại, Bạch Tuyên Ngữ mới thản nhiên cao giọng nói:

- Đã lâu không gặp, Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng là đã lâu không gặp rồi, ngài Bạch Tuyên Ngữ.

Bạch Tiểu Thăng cười, tự mình sửa lời:

- Không, là ngài Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị mới đúng chứ.

Nhìn Bạch Tuyên Ngữ trước mắt, Bạch Tiểu Thăng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng trước đây khi hai người lần đầu tiên gặp mặt, sau đó ra về trong sự buồn bực.

Bạch Tuyên Ngữ giơ tay chỉ tới trước bàn làm việc của mình, nói:

- Lấy ghế cho ngài Bạch.

Người thư ký trung tuổi bên cạnh nghe tiếng liền đi tới, chuyển một cái ghế qua.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách sáo, đi tới và ngồi xuống đối diện Bạch Tuyên Ngữ.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, anh cũng nhìn thẳng lại.

Bạch Tuyên Ngữ giơ tay lên xua xua, người thư ký trung tuổi kia lập tức rời đi.

Mấy phút sau, trong văn phòng cực lớn này chỉ còn lại hai người.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu thật sự khiến cho tôi rất bất ngờ đấy, không ngờ cậu lại đảm nhiệm tù trưởng ở Châu Phi.

Bạch Tuyên Ngữ thật lòng nói.

Ngoại trừ một chút xúc động, trong giọng nói của Bạch Tuyên Ngữ không nghe được tâm trạng gì khác.

- Không phải là đảm nhiệm.

Bạch Tiểu Thăng dùng giọng điệu tương tự, sửa lời của đối phương:

- Ngoại trừ không thể thừa kế, chức vụ này cả đời sẽ luôn theo tôi, không có gì để bảo là đảm nhiệm cả, cho nên từ đảm nhiệm là không chính xác.

Bạch Tuyên Ngữ đối mặt với sự “tích cực” của Bạch Tiểu Thăng thì thoáng cười nhạt:

- Nói chung, rất tốt. Tôi cho rằng, cậu sẽ cứ yên tâm làm một vị tù trưởng, cả đời người cũng xem như là viên mãn rồi.

Đây coi như là một sự tán thành, hay là kiến nghị?

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu:

- Con người tôi vẫn thích giới kinh doanh hơn, thích tập đoàn lớn có một không hai.

Bạch Tuyên Ngữ không nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh rồi chủ động nói:

- Chỗ này của anh có vẻ khá lớn, hô lên cũng nghe được tiếng vang, một mình ở đây phải xa xỉ như vậy sao?

Bạch Tuyên Ngữ cũng liếc nhìn xung quanh, nói:

- Ở đây không chỉ là văn phòng, còn là mặt mũi. Nơi làm việc của Chủ tịch tập đoàn Chấn Bắc làm sao có thể quá mức hẹp hòi được.

- Vậy anh ở đây một mình có cô đơn không?

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc đặt câu hỏi.

Bạch Tuyên Ngữ im lặng một lát rồi nói thật:

- Đứng trên cao nhìn hết mọi ngọn núi nhỏ, tất nhiên không tránh khỏi lạnh. Muốn ngồi trên vị trí này thì nhất định phải trả giá. Tôi có sự chuẩn bị cho nó nhưng những người khác lại chưa chắc. Tôi có thể vì tập đoàn này mà bỏ ra tất cả, những người khác cũng chưa chắc làm được.

- Những người khác không thử, sao anh có thể biết được?

Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạch Tuyên Ngữ lại nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng vẫn lựa chọn đối mặt.

- Hơn nữa, không phải là tất cả con đường đều là con đường này của anh.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Đừng nghĩ con đường của anh muốn là nhất rồi.

Bạch Tuyên Ngữ không phản bác, không quát mắng, chỉ thản nhiên nói:

- Tôi gọi cậu tới không phải là thảo luận nghiên cứu đời người với cậu.

- Là ăn cơm à?

- Chỉ ăn cơm.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, lẩm bẩm:

- Ăn cơm tốt, ăn cơm tốt, bây giờ tôi đang đói.

Bạch Tuyên Ngữ giơ tay lên vỗ nhẹ vào chiếc chuông trên bàn, cái chuông này hoàn toàn không có tiếng động nào.

Cũng đúng, văn phòng lớn như vậy lại đóng cửa lại, nếu thật sự muốn phát ra tiếng động, vậy phải lớn thế nào mới có thể làm cho bên ngoài nghe được?

Chắc hẳn là chuông điện được nối thẳng với bên ngoài.

Không bao lâu, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân. Bạch Tiểu Thăng xoay người lại, thấy thư ký trung tuổi dẫn theo một đám người đi qua, trong tay mỗi người đều đang cầm một cái khay, chắc hẳn bọn họ mang thức ăn tới.

- Khoảng cách xa như vậy mà mang từng món lên đúng là khổ đầy tớ, hơn nữa cầm qua tới nơi thì sợ rằng cũng hơi lạnh rồi.

Bạch Tiểu Thăng trêu.

Bạch Tuyên Ngữ không trả lời.

Chờ thư ký trung tuổi dẫn người đi qua, đặt trước mặt Bạch Tiểu Thăng và Bạch Tuyên Ngữ mỗi người một cái khay, sau đó không nói một lời dẫn người rời đi.

Bạch Tuyên Ngữ làm động tác “mời” với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhấc lồng che lên, thấy trước mắt còn nóng hôi hổi, có hơi nước bốc lên. Rõ ràng cái nắp khay có chức năng giữ ấm.

Hơi nước tản đi một chút, Bạch Tiểu Thăng mới nhìn thấy rõ trên cái khay là một chén cơm, một khay đựng thức ăn gồm bốn món hai mặn hai chay, còn có một chén canh.

Đây lại không phải là cặp lồng đựng cơm của nhà ăn sao?

Bên phía Bạch Tuyên Ngữ chắc cũng vậy.

- Buổi trưa bình thường tôi sẽ ăn ở đây, đồ ăn đều là bữa trưa trong nhà ăn của nhân viên, vẫn tính là được.

Bạch Tuyên Ngữ cầm đũa lên nói:

- Cậu không cần khách sáo, chỗ tôi chỉ có duy nhất ăn cơm là không cần chú ý tới lễ nghi gì đó, ăn cơm chính là ăn cơm, còn giả vờ cao thượng cũng vô dụng.

Bạch Tuyên Ngữ nói xong liền cầm bát cơm lên gắp thức ăn và ăn ngon lành.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế liền cười, cũng ăn theo.

Cả một buổi sáng, Bạch Tiểu Thăng không ngừng đi thăm hỏi mọi người nên quả thật cũng mệt mỏi, hơn nữa gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ cũng làm anh thấy mệt mỏi.

Lúc này, anh dứt khoát thả lòng, chỉ để ý tới một chữ, ăn.

Cơm ở đây không thể trông cậy được như tài nấu nướng của đầu bếp lớn, nhưng ăn cũng rất ngon.

Bạch Tiểu Thăng và cơm vào miệng, liếc nhìn tướng ăn của Bạch Tuyên Ngữ có vẻ không hợp, bỗng nhiên hàm hồ nói một câu:

- Có phải chỉ có lúc ăn cơm, anh mới có thể cảm nhận được chút khí hậu khác nhau ở từng khu vực, một chút khói lửa nhân gian hay không?

Bạch Tuyên Ngữ thoáng dừng lại, sau đó cũng hàm hồ nói một câu:

- Cho dù không nói tới quy định, nhưng lúc ăn cơm đừng nói chuyện, dễ bị nghẹn...

Bạch Tuyên Ngữ còn chưa nói dứt lời đã bị nghẹn, anh ta dứt khoát cầm chén canh trứng đơn giản kia lên uống một ngụm lớn.

Bạch Tiểu Thăng cũng vậy.

Trong bữa ăn trưa, hai người như gió cuốn mây tan, ăn tới không còn một miếng.

Bạch Tuyên Ngữ cơm nước xong, dùng khăn lau miệng rồi đậy hộp thức ăn lại, ấn chuông trên bàn và lại trở nên thận trọng như trước đây.

Bạch Tiểu Thăng ngắm nhìn anh ta, thật sự có cảm giác mình vừa mới xuất hiện ảo giác, thấy Bạch Tuyên Ngữ kia là giả.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng ăn sạch khay cơm, nói một câu:

- Bữa cơm này cho tôi chút ấn tượng tốt về cậu. Cậu ăn cơm không dừng, không có bất kỳ xoi mói nào.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Với tôi mà nói, tôi thích bữa tiệc lớn, tôi cũng thích cơm canh dính khói lửa nhân gian này. Ngược lại, anh làm cho tôi được mở rộng tầm mắt rồi.

Khi anh nói chuyện, người thư ký trung tuổi lại dẫn người đến đây thu dọn bàn ăn, đưa tới cho hai người một ấm trà xanh.

Chờ sau khi thư ký rời đi, Bạch Tiểu Thăng uống một ngụm trà, nói:

- Anh gọi tôi tới, chỉ để ăn bữa cơm thôi sao?

Bạch Tuyên Ngữ không lên tiếng, uống trà trước rồi đặt chén xuống mới nói:

- Nếu không thì sao? Tôi nên tán thành công việc của cậu, hay bới móc cậu một trận? Tôi không có thời gian đó. Tôi chỉ muốn gặp mặt, xem cậu có đáng ghét như tôi gặp lần trước không mà thôi.

- Tôi rất vinh hạnh vì hôm nay ngài Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị đã có chút đổi mới về ấn tượng đối với tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Bạch Tuyên Ngữ trực tiếp giơ tay lên làm động tác “dừng”:

- Bạch Tiểu Thăng, tôi chưa nói ấn tượng của tôi về cậu có gì thay đổi, nếu nói có cũng chỉ cảm thấy tướng ăn của cậu không đáng ghét như vậy, nhưng điều này không có nghĩa là tôi thích cậu, cũng không có nghĩa là thay đổi được những phán đoán của tôi về cậu trước đây. Nói thật, tôi vẫn cảm thấy, nếu cậu có lòng ra sức vì tập đoàn là rất tốt, nếu muốn nhớ mong thứ không thuộc về cậu... vậy thì tốt nhất không cần nhớ nữa.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Tôi lại nói, tôi và ngài Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị không làm bạn được. Bởi vì chúng ta có vài phương diện bất đồng quá lớn!

- Được rồi, cơm cũng ăn rồi, nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép đi trước.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên nói.

Bạch Tuyên Ngữ không ngăn cản, cũng không giữ lại.

Bạch Tiểu Thăng xoay người, bước nhanh ra ngoài.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, rốt cuộc vẫn mở miệng nói:

- Không lâu nữa, tầng cao nhất sẽ cho mở một cuộc họp, đây cũng là lý do gọi cậu về. Tôi mượn cơ hội bữa cơm này muốn nói với ngươi, quyết định làm gì cũng nên suy nghĩ chu đáo cho tập đoàn. Hi vọng cậu đừng bài xích, kiên quyết thực hiện.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay lên cao, biểu thị anh đã nghe được.

Ngoài ra, Bạch Tiểu Thăng không nói nửa câu, đi nhanh ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận