Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 848: Thả chậm tốc độ đúng là một loại dày vò



- Cậu nói cái gì? Những cái nội dung khác kia, cậu cũng xem hết toàn bộ rồi sao.

Tô Đại Chung bị lời nói của Bạch Tiểu Thăng làm giật mình, bất khả tư nghị nhìn hắn.

Coi như làm lại chi phí bộ phận công trình, nhìn vật liệu cần thiết, cũng không ít chút nào!

Tô Đại Chung bắt đầu từ tổng thanh tra công trình, đều cần nhìn rất nhiều đồ vật, thậm chí thời điểm lúc làm chi phí, còn phải lật trở về nhìn lại không biết bao nhiêu lần.

Nhiều vật tư linh tinh như vậy, Bạch Tiểu Thăng lấy dũng khí từ đâu tới mà cũng dám nói mình đã xem hết.

Tô Đại Chung không tin!

Hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng cười cười nhìn hắn, bên trong ánh mắt hoàn toàn không có chút nào là nói đùa, rất nghiêm túc.

Tô Đại Chung vẫn như cũ không tin!

Nguyên bản, hắn vốn cảm giác được Bạch Tiểu Thăng nhìn có chút chậm, hơi có chút thất vọng, nhưng về sau lại cảm giác được nội dung bên trong rất nhiều có thể hiểu được. Dù sao vật tư nhiều lắm.

Hắn vốn là muốn Bạch Tiểu Thăng có thể sử dụng hai giờ nắm giữ những nội dung mấu chốt bên trong, có thể làm chủ tất cả bên trong quá trình tính toán, sử dụng những tài liệu kia thật khéo léo, phụ trợ chính mình một ít công việc là được rồi.

Nhưng trước mắt, Bạch Tiểu Thăng nói cho hắn biết, đã xem hết tất cả, thậm chí nói thẳng ra là có thể bắt đầu báo cáo hay chưa.

Cái này hết thảy thời gian mới qua bao lâu, có nửa giờ?

Lông mày Tô Đại Chung có chút nhướng lên.

Chút điểm thời gian này, đọc nhanh như gió xem hết còn tạm được, nhưng như thế có làm được cái gì, cơ bản là chả có gì lưu lại trong đầu.

Tiểu tử này, mình nghĩ là sẽ ổn trọng hơn một chút, an tâm nghiên cứu một tý, có thể giúp hỗ trợ phần nào, không nghĩ tới lại nóng lòng không có chút xíu nào khiêm tốn như thế. Không lẽ, hắn là yêu thích Tiểu Ngữ, nghĩ ở nơi này mà khoe khoang một tý khả năng bản thân.

Tô Đại Chung càng nghĩ càng thấy có cái khả năng này, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng mơ hồ có chút không vui.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên nhìn ra nghi ngờ của Tô Đại Chung, hắn không có giải thích, chỉ cười một tiếng.

- Bác trước tiên có thể cho con một bộ phận tư liệu, để cho con thử phân tích một lần, nếu như không được thì lại nói tiếp.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Được rồi.

Tô Đại Chung trầm ngâm một lát, gật đầu nói.

Nói xong, Tô Đại Chung đi qua, cầm lấy con chuột sau đó ấn mở một cái văn kiện, phía trên là một dòng tiêu đề bắt mắt "Chi phí đầu tư dự án, tài sản cố định —— chi phí máy móc thiết bị cùng công cụ dụng cụ".

- Trong này còn có yêu cầu, cái nào có nguy cơ biến động, cần tính toán lại một lần nữa, cậu tới làm đi. Phương diện này biến động nhỏ nhất, so ra mà nói là dễ dàng nhất. Tô Đại Chung đứng dậy, nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, ánh mắt chậm rãi như muốn nhìn thấu hắn.

Người trẻ tuổi, ai mà không thích biểu hiện, tóm lại điểm xuất phát không xấu, vẫn còn chấp nhận được.

Cái hạng mục con này nhìn như đơn giản, nhưng một điểm cũng không đơn giản chút nào.

Chờ chàng trai này gặp được bình cảnh, biết rõ khốn khó, mình lại tiến tới chỉ điểm một phen, để hắn biết rõ lĩnh vực này không dễ dàng, lại chân thật tiếp tục lật xem thật kỹ tư liệu mới chính là thượng sách.

Trong lòng Tô Đại Chung thầm nói.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng ngồi vào trước máy vi tính.

Tô Đại Chung lấy cho chính mình một cái tách, tùy ý hỏi.

- Chàng trai muốn trà hay là cà phê, sẵn tiện tôi đi lấy cho cậu một tách.

- Cà phê a, cảm ơn Bác Tô.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào máy tính, cũng không già mồm từ chối.

Tô Đại Chung gật gật đầu, ra khỏi thư phòng, lại nhìn thấy ba ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Vừa nhìn ông ta cầm cái tách đi ra, Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt lập tức chạy tới nghênh đón.

- Cha, cha muốn uống gì, con đi lấy cho người.

Tô Lăng Ngữ nhịn không được mắt nhìn vào trong thư phòng.

Giang Nguyệt cũng nhìn Tô Đại Chung, cũng khẽ liếc nhìn vào thư phòng.

- Đừng nhìn nhìn ngó ngó nữa, đang bận bịu đó, các con nên ngủ sớm một chút. Nữ nhân thức đêm ảnh hưởng rất lớn, vất vả để cho nam nhân lo.

Tô Đại Chung nói chuyện, đưa cái tách cho con gái bảo bối:

- Cha muốn cà phê, hắn cũng vậy. Cha trước đi nghỉ một tý, nhìn muốn hoa cả mắt rồi.

Nói xong, Tô Đại Chung đi đến bên ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống, vỗ vỗ phần gáy, lắc lắc cái cổ.

Bây giờ đi cà phê cũng cần một chút thời gian, thừa dịp lúc này, ông tranh thủ thả lỏng một chút.

Con người a, có đôi khi không chịu nhận mình già cũng không được.

Nhan Tuyết Phi quan tâm đứng dậy đi tới bóp bóp hai bả vai masage cho chồng mình, hạ giọng bên tai chồng hỏi:

- Thế nào, Tiểu Thăng có khả năng giúp một tay sao?

- Chàng trai này cũng rất nóng lòng muốn biểu hiện, bận bịu mà. . . Khả năng có thể giúp đỡ một chút, anh nghỉ ngơi một chút liền tỉnh táo lại tổng thể là tốt.

Tô Đại Chung cũng hạ giọng, cười nói.

Hắn cũng không có nói Bạch Tiểu Thăng không tốt.

Nhan Tuyết Phi cười cười, ra sức massage cái cổ vai của Tô Đại Chung.

- Ôi, hết đường mất rồi.

Thanh âm Tô Lăng Ngữ truyền đến.

- Con đi xuống siêu thị dưới lầu mua, rất nhanh thôi vài phút sẽ trở về.

Thanh âm Giang Nguyệt cũng truyền tới.

Tô Đại Chung duỗi người một cái, ngược lại không gấp gáp.

Dù sao cũng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, Bạch Tiểu Thăng ở nơi đó, cũng có thể có nhiều thêm chút thời gian.

Mười phút đồng hồ sau, Giang Nguyệt trở về, trên tay tung tăng cầm theo túi đường.

Lại thêm khoảng ba tới năm phút đồng hồ sau, hai ly cà phê nóng thơm lừng được Tô Lăng Ngữ bưng tới.

- Vẫn là để cha đem vào đi, tránh cho các ngươi ai đi vào, để cho người ta lại phân thần.

Tô Đại Chung lầm bầm nói.

Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt cũng không có kiên trì cố chấp.

Tô Đại Chung bưng hai ly cà phê quay về thư phòng, vẫn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng còn ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, tựa hồ đang kẹt ở chi tiết nào đó chưa thông suốt.

Ra ngoài bất quá có mấy phút, Tô Đại Chung thật cũng không trông cậy vào Bạch Tiểu Thăng có thể làm được điều gì.

- Đến, Tiểu Thăng, cà phê của cậu đây.

Tô Đại Chung nói.

- Ồ.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy cười một tiếng, tiếp nhận ly cà phê.

- Bác Tô, một hồi nữa bác xem lại một chút, con làm xong bộ phận mà bác giao kia rồi.

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng nói.

- Ừm.

Tô Đại Chung đang thích ý nhâm nhi ly cà phê nóng của con gái bảo bối pha, nhấp một miếng, lập tức lại nghe rõ, không để ý uống ngụm lớn.

- Phốc.

Tô Đại Chung uống một ngụm cà phê nóng quá nên phun hết ra ngoài.

- Cậu nói cái gì? Làm xong rồi.

Tô Đại Chung trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Tô Đại Chung không tin tà, ông ta trực tiếp lách người đi qua, ngồi xuống, cà phê đặt qua một bên, một loạt hành động như nước chảy mây trôi không chút nào mệt mỏi.

Ông ta là chủ trì của công trình này, hạng mục này ở giai đoạn trước ông ta cũng có tham dự qua, thậm chí nguyên bản đại bộ phận chi phí công trình chính là ông ta làm, đối với bộ phận này cũng coi như quen thuộc.

Tô Đại Chung một đường lật xem tư liệu, một đường nhìn chằm chằm vào yêu cầu, tinh tế thống kê lại một lượt.

Thẳng đến khi cà phê trở nên nguội lạnh, ông mới ngẩng đầu lên khuôn mặt bất khả tư nghị nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Phương án tối ưu.

Bạch Tiểu Thăng vậy mà án theo yêu cầu, làm được cái phương án tối ưu, thậm chí ngay cả ông đều không thể làm tốt hơn thế này.

- Cậu, cái này, cái này làm sao làm được.

Đầu lưỡi Tô Đại Chung cũng nhịn không được khẽ đánh một cái làm cho ông ấy nói lấp bấp.

- Trí nhớ của con đặc biệt tốt, đối với những con số rất mẫn cảm.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, khiêm tốn nói:

- Chính là như vậy.

Chút số lượng ấy, Bạch Tiểu Thăng căn bản không tốn hai phút đồng hồ.

Có sự trợ giúp của Hồng Liên, liền như là để một vị tiến sĩ đi làm bài thi cấp tiểu học, dễ như trở bàn tay.

- Lợi hại.

Tô Đại Chung nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, từ đáy lòng khen ngợi.

Sau đó, đôi mắt Tô Đại Chung như được thắp sáng, như là phát hiện ra chí bảo.

- Đến đây, vậy cậu lại đem phần hạng mục này làm đi.

Tô Đại Chung vội vàng ấn mở một phần hạng mục con càng là phức tạp.

- Được, mà hình như cà phê của bác không còn nóng nữa.

Bạch Tiểu Thăng cùng Tô Đại Chung đổi vị trí, ngồi xuống liếc nhìn ly cà phê nói.

- Còn quản cái gì cà phê với cà pháo à.

Tô Đại Chung nói với vẻ không quan trọng.

Hắn bây giờ bị Bạch Tiểu Thăng làm cho tinh thần kinh hãi tỉnh táo rồi!

Ước chừng qua vài phút, Bạch Tiểu Thăng liền đem cái hạng mục con kia hoàn thành hồ sơ hạch toán, Tô Đại Chung ở bên cạnh nhìn chằm chằm quá trình, một đường nhịn không được kinh hãi, chen lẫn khiếp sợ.

Nhanh nhất lại tối ưu.

Quá mạnh!

Tô Đại Chung đã trải qua chấn động nói không nên lời.

- Tốt, tốt! Ha ha, quá nhanh! Nếu cứ như thế này, chúng ta có thể rút ngắn thời gian, cậu quá lợi hại, Tiểu Thăng.

Trong lòng vui sướng, Tô Đại Chung mới khen ngợi mãnh liệt.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười khổ, trong lòng thầm nói:

Má ơi, cố hết sức thả chậm tốc độ, thật là một loại dày vò! Tinh thần thật mệt mỏi a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận