Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1497: Tôi chỉ là một người làm hậu cần (2)

Lúc đi vào nhìn thấy căn nhà có mấy tầng nhà khí phái không tầm thường Grace cũng vô cùng kinh ngạc.

Địa phương tốt như thế này tiền thuê nhà cơ hồ là cực cao.

- Các ngươi đã trở về rồi sao?

Nhóm người Bạch Tiểu Thăng vừa đến đại sảnh, Rhine cùng thủ hạ của hắn đã chạy ra đón.

Kỳ thực bọn hắn vẫn luôn chờ ở đại sảnh, lúc này thấy đám người Bạch Tiểu Thăng bình an trở về thì cảm thấy rất kích động, lập tức chào đón.

Nhìn thấy Lâm Vi Vi cùng Grace không có chuyện gì, Rhine cũng thở dài một hơi.

- Chúng tôi cũng muốn cùng bọn họ đi thế nhưng bọn họ đã trực tiếp đi rồi, chúng tôi muốn hỗ trợ cũng không biết rõ phải đi chỗ nào!

Rhine có chút áy náy nhìn hai cô gái nói.

- Các người không có sao chứ, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?

Ánh mắt những người khác sau lưng Rhine cũng đều hiện rõ vẻ lo lắng.

Thấy Grace muốn nói Bạch Tiểu Thăng liền ngăn nàng lại cười một tiếng nói:

- Chuyện này nói đến có chút dài, nói chắc khá mất thời gian, tất cả mọi người chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đã. Giải quyết xong chuyện này cũng đã hơn ba giờ rồi, cơm trưa chúng ta cũng chưa ăn đâu! Đi, ra ngoài ăn đi tôi mời!

Vừa nói chuyện ăn cơm mọi người liền cảm thấy đói bụng hẳn.

Bất quá Rhine lại vỗ vỗ cái trán giống như quên mất cái gì nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Không cần đi ăn ngoài, sẽ có người đưa cơm tới.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng có chút hiếu kỳ.

Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh tính luôn cả Grace cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua.

- Là một nhóm người do tiểu thư Demi Rose phái đến, ngay ở trên lầu, có một vị bếp trưởng cùng bốn người đầu bếp mang theo thực phẩm chưa chế biến và đang chế biến trên đó.

Nghe vậy mấy người Bạch Tiểu Thăng mới chợt hiểu ra.

Lâm Vi Vi cười nói:

- Xem ra Demi Rose tiểu thư còn rất chu đáo nha.

Grace nghe Lâm Vi Vi nói vậy liền biết là người quen nên cũng không còn nghi hoặc cho lắm.

Rhine hiếu kỳ nhìn Bạch Tiểu Thăng nói :

- Vị Demi Rose tiểu thư cũng là bạn của cậu à, nàng rất biết rõ về chúng tôi? A, đúng rồi không phải chỉ mỗi bữa trưa thôi đâu! Lúc các người không ở đây, thật ra còn rất nhiều người đem đến các đồ dùng sinh hoạt cùng các vật dụng khác! Hiện tại lầu hai đã bố trí lại có thể vào ở được ngay rồi.

- Tủ lạnh, tivi, điều hòa không khí các loại đồ dùng đều có, thậm chí còn có một phòng để đầy máy tập thể hình.

Sau lưng Rhine có cô gái nhịn không được nói luôn.

- Không chỉ có một mình vị Demi Rose tiểu thư mà còn có Mạc Hân tiểu Thư, Ngải Luân tiên sinh cũng phái người tới.

Có người cũng nhịn không được nói.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý.

Tam đại gia tộc có lòng rồi!

Bọn hắn tặng đồ cũng không phải đắt đỏ gì, chắc cũng đã có thương lượng trước với nhau rất nhiều mới có được kết quả này.

Lại còn lấy danh nghĩa của ba người nhỏ tuổi, ngang hàng với Bạch Tiểu Thăng đưa tặng lễ vật làm như vậy vừa mật thiết lại không quá khoa trương có thể lấy được cảm tình của Bạch Tiểu Thăng.

Chút chuyện nhỏ như vậy cũng tính toán kỹ càng. Bạch Tiểu Thăng vừa mỉm cười vừa có chút suy nghĩ.

Nhưng mà có chút tính kế lại là chuyện tốt, hắn cũng không chán ghét.

- Nơi này là địa phương mà tôi đã mua lại từ tay của một người bạn, về sau cho các người dùng. Đã muốn ở lại tất nhiên phải đem bố trí cho tốt một chút rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười cười nói.

Trong lúc nói chuyện hắn vừa chào hỏi đám người vừa đi về phía lầu hai dùng cơm.

- Không nghĩ tới anh cũng là người rất có tiền nhỉ.

Grace nở nụ cười ngọt ngào nhìn Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói:

- Trước khi đầu tư cũng đã bao nuôi chúng tôi luôn rồi.

Rhine ngạc nhiên nhìn Grace.

Nha đầu này bình thường đối với ngoại nhân luôn luôn cao cao lãnh diễm, sao lúc này lại với Bạch Tiểu Thăng thân cận như thế.

- Nếu sau này các cậu yêu thích nơi này, tôi sẽ lấy tiền lương của các cậu trừ dần cho đến khi nào hết thì các cậu sẽ có quyền sở hữu nơi này.

Bạch Tiểu Thăng cũng trêu ghẹo một câu.

Grace cũng hào phóng rộng rãi nói:

- Tốt.

Phương pháp như thế này cũng khiến cho Rhine đoàn đội có chút động tâm.

Mấy người bọn hắn một thân một mình, có chút tiền đều vứt vào nghiên cứu, thật đúng ngoại trừ chỗ ở học viện cho lúc trước thì hiện tại cũng không có chỗ nào trú thân. Nếu có địa phương như thế này để ở lại còn được làm nghiên cứu thì quá sung sướng rồi. Có cho bọn hắn núi vàng cũng không thèm ấy chứ.

- Ngôi nhà này của cậu đủ hào khí nha.

Rhine cũng lên tiếng khen ngợi, nhìn thấy thủ hạ có thần thái hưng phấn như vậy cũng nhịn không được nói:

- Tôi cũng quá tin tưởng học viện bên kia, cứ nghĩ bọn họ sẽ che chở cho chúng tôi cả đời, kết quả là xém chút nữa khiến cho mọi người đến nơi ở cũng không có. Hiện tại cậu có thể tốt với chúng tôi như vậy, Rhine tôi cam đoan chúng tôi tuyệt đối sẽ không cô phụ tấm lòng của cậu.

Rhine cũng không phải là tùy ý mà nói, đồng dạng một khi nói ra cũng đại biểu hắn mười phần tâm ý.

Grace cũng gật gật đầu. Mọi người còn lại cũng nhao nhao đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng cứu được Grace, giúp bọn họ nhận ra bộ mặt thật của Phó Viện Trưởng Logan càng giúp bọn họ sắp xếp lại mọi việc. Chỉ cần như vậy bọn họ liền công nhận Bạch Tiểu Thăng là bạn rồi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhịn không được nhìn nhau cảm thấy vô cùng cao hứng.

Đoàn đội Rhine này là bảo vật vô giá!

Lúc ở nhà Jonas bọn hắn đều nghe nói đoàn đội của Rhine nghiên cứu ra dược vật có được giá trị kinh người.

Trừ cái đó ra hạng mục bọn hắn nghiên cứu cũng không phải chỉ một cái, độc quyền nghiên cứu cũng không phải một cái.

Có lẽ đây cũng là lý do mà Mã Thiên Kình tâm cao khí ngạo cũng nhất định phải có được Rhine đoàn đội, thậm chí không tiếc mua hơn nửa học viện Haru cũng phải có được Rhine đoàn đội. Bởi vì bọn hắn có giá trị.

Bạch Tiểu Thăng vỗ vỗ bả vai của Rhine thành khẩn nói:

- Tôi muốn đầu tư vào các cậu, càng muốn cùng các cậu kết giao bằng hữu!

Lời nói thừa thảy Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn nói.

Nhưng có câu này là đủ.

- Chỉ tiếc là những thứ mà chúng tôi đang nghiên cứu có thể sẽ bị thất bại do không có dụng cụ để tiếp tục. Bất quá cậu yên tâm, cho chúng tôi thời gian một năm chúng tôi vẫn sẽ là người đầu tiên nghiên cứu thành công!

Rhine vỗ vỗ ngực mình nói. Mấy người đội Rhine cũng nhao nhao gật đầu, mặt mũi tràn đầy tự tin.

Trong lĩnh vực của bọn hắn, bọn hắn có đầy đủ vốn liếng để kiêu ngạo.

Trong khi nói chuyện bọn hắn đã tiến vào đại sảnh lầu hai.

Ở nơi đó có một bàn ăn, bên cạnh bàn ăn lại mấy cái ghế đủ số lượng cho tất cả mọi người.

Lâm Vi Vi cùng nhà bếp vội vàng nói chuyện yêu cầu bọn hắn nhanh chóng làm thức ăn mang lên.

- Không đến một phút cuối cùng chúng ta ai cũng không được phép sợ thất bại!

Bạch Tiểu Thăng nhìn đoàn đội Rhine cười nói, mời đoàn đội Rhine qua ngồi.

Hiện tại đã qua thời gian ăn trưa vì thế mọi người cũng đã vô cùng đói bụng.

Lại nói đầu bếp là đầu bếp của khách sạn ba sao Michelin nổi tiếng, các món ăn đều là sở trường nhất. Cho nên đồ ăn nối tiếp mang lên mọi người ăn đến ngây đến ngất.

Sau hơn một tiếng đám người cũng ăn xong thì cũng đã bốn giờ chiều. Đầu bếp cũng trở về, lúc này Bạch Tiểu Thăng mới lấy điện thoại ra nói với Rhine đoàn đội:

- Lại có đồ chơi đến, chúng ta cùng đi xem một chút đi.

Bọn người Rhine nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn nhau.

Rhine ngạc nhiên nói:

- Còn có vật gì sao? Tiểu Thăng cậu biết rõ đồ dùng của chúng tôi hầu như được đem đến đủ rồi mà hầu như không cần thêm thứ gì nữa đâu.

Mọi người cũng gật đầu đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng cười cười nói:

- Lúc này tới cũng không phải là đồ dùng sinh hoạt, đi thôi đến nơi các người sẽ biết thôi.

Trong lúc nói chuyện Bạch Tiểu Thăng dẫn đầu đám người rời đi đến thang máy.

Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh nhìn nhau giống như đều nghĩ đến cái gì đó cười một tiếng liền đi theo.

Grace cùng Rhine cũng tỏ vẻ tò mò đi theo.

Một đoàn người đi xuống lầu dưới đến bên lề đường.

Đợi khoảng một phút đồng hồ thì có hai chiếc container chạy qua dừng trước mặt bọn hắn, đằng sau còn theo rất nhiều công nhân.

- Đây là thứ đồ gì?

- Cần loại này xe tải này và cần nhiều người hỗ trợ như vậy sao?

Grace cùng mấy người đoàn đội Rhine tò mò nhìn sang.

Lâm Vi Vi người chịu trách nhiệm vận chuyển bắt chuyện một chút, người kia lại cung kính đến xin chỉ thị của Bạch Tiểu Thăng, khi xin được lệnh hắn mới nói với công nhân chuyển đồ đạc xuống.

Cho đến khi từng kiện đồ khổng lồ được tháo xuống đi qua trước mặt mình đến lầu nhỏ, đám người Rhine mới rõ ràng đây là cái gì.

Lập tức trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ đến tột cùng.

Dụng cụ!

Tất cả đều là dụng cụ mà bọn hắn cần dùng nhất!

Rhine không thể tưởng tượng nổi nghẹn ngào nói:

- Cái này làm sao có thể?

Bạn cần đăng nhập để bình luận