Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2422: Đường dây nóng trợ giúp (2)

Bạch Tiểu Thăng một năm một mười, nói ra chuyện gia tộc của Phó tổng giám đốc Ma Căn khống chế cổ phần của Quốc tế Gaolun và gh với Công ty Ice Spring Valley, còn đưa ra giả thuyết có thể của mình.

Lúc này Ôn Ngôn cũng trở nên nghiêm túc:

- Không ngờ lại có chuyện như vậy!

Bộ giám sát trong trụ sở chính của tập đoàn Chấn Bắc cũng không phải không gì không làm được, bọn họ là căn cứ vào dàn giáo của tập đoàn để triển khai làm việc, đồng thời không có quyền điều tra doanh nghiệp bên ngoài.

Mà giống như Công ty Ice Spring Valley, hành sự theo quy trình hoàn toàn phù hợp quy định để triển khai hoạt động, cho dù có xếp người vào cũng chưa chắc sẽ phát hiện ra vấn đề.

Hơn nữa khu Bộ sự nghiệp thứ sáu vốn là nơi Bộ giám sát yếu nhất, Bạch Tiểu Thăng liên hệ với nhân viên của Bộ giám sát chạy tới bảo vệ Lâm Vi Vi, lại phát hiện cả Kagash, một quốc gia như thế lại chỉ không đủ ba mươi nhân viên trong bộ môn.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng nói ra những tình huống này, Ôn Ngôn thật sự không biết.

- Bên phía tôi điều tra cần thêm người, nhưng tôi liên lạc với nhân viên trong ban ngành chúng ta ở đây, cả một quốc gia ở Kagash cũng chỉ có không đến ba mươi người.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nói điều tất cả người qua chỉ vì bảo vệ Lâm Vi Vi.

Ôn Ngôn trầm giọng nói:

- Chuyện này là lỗi tại tôi, những năm gần đây tôi phát hiện Bộ sự nghiệp thứ sáu tồn tại vấn đề, đã tính bắt tay vào tăng cường điều tra, chỉ có điều tiến độ có hơi chậm.

Trên thực tế, không được Ôn Ngôn coi trọng, bên phía Bạch Tiểu Thăng thậm chí cũng không tìm nổi ba mươi người.

- Nói chung, Ôn Ngôn, chỗ này của tôi cần được trợ giúp!

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nói:

- Về công về tư, lần này tôi và Caroline, Phó tổng giám đốc Ma Căn đều sẽ dùng binh đao gặp nhau, anh ở Tổng bộ cũng phải đứng về phía tôi!

Đối với vấn đề này, Ôn Ngôn không chậm trễ chút nào:

- Không cần phải nói nữa, tôi tất nhiên sẽ đứng ở bên phía cậu. Tập đoàn Chấn Bắc bị những người này gây họa quá lâu, cũng là lúc phải tính sổ một lượt với bọn họ rồi!

Vừa nghe Ôn Ngôn nói chuyện quả quyết như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng rất vui mừng.

Hai người trao đổi một lúc rồi lại cúp máy.

Tạm thời không nhắc tới bên phía Bạch Tiểu Thăng, Ôn Ngôn trực tiếp bảo Nguyễn Ngữ đi nhân viên nòng cốt trong bộ môn tới chỗ anh ta để họp bí mật.

Chỉ hai phút, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, đây chính là hiệu suất của ban ngành bọn họ.

Đóng cửa lại, nhìn những người cấp dưới do mình một tay đề bạt, vô cùng tín nhiệm, Ôn Ngôn cũng chỉ nói bên phía Bạch Tiểu Thăng phát hiện vấn đề nghiêm trọng, đang cần người gấp.

Anh ta không nói nhiều hơn nửa chữ, để tránh bị lộ tin tức.

Lúc này vấn đề cần phải giải quyết gấp chính là nhân thủ.

- Hiện tại trong những nhân tài dự trữ có thể lấy ra phân công được bao nhiêu?

Ôn Ngôn hỏi.

Lúc này, người quản lý chịu trách nhiệm huấn luyện chính báo ra con số cụ thể.

- Điều tất cả đi tới Bộ sự nghiệp thứ sáu!

Ôn Ngôn quyết đoán nói.

Sau đó, Ôn Ngôn lại nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Còn chưa đủ.

- Chúng ta có thể điều người từ tổng bộ tới trợ giúp.

Có người kiến nghị.

Những người khác đều gật đầu.

Ôn Ngôn trực tiếp lắc đầu:

- Cũng còn chưa đủ, hơn nữa tổng bộ không thể thiếu người. Còn nữa người bên này quen ngồi văn phòng, các phương diện năng lực có chênh lệch không nhỏ với nhân viên phía dưới.

Người ở đây lập tức im lặng. Như vậy lại không dễ giải quyết.

- Không bằng, điều người từ khu lớn khác của bộ môn chúng ta qua đó?

Có người thử dò xét nói.

Lúc này có người phản đối:

- Bọn họ đều có nhiệm vụ của mình, tùy tiện điều người qua sẽ quấy rầy kế hoạch được thu xếp cho mỗi người bọn họ.

Mọi người lại im lặng.

Đặc biệt nhân viên của Bộ giám sát trong khu vực có đôi khi phải tốn khá nhiều công sức để “ẩn nấp” ở trong doanh nghiệp của mình, thậm chí còn phải bắt đầu từ con số không đi tới nhóm lãnh đạo, tất cả đều có mục tiêu được an bài, nếu điều đi sẽ lập tức bị rối loạn, những việc đã làm trước đây khó tránh khỏi sẽ kiếm củi ba năm đốt một giờ, được một mất mười.

Ôn Ngôn nhíu mày một lúc lâu, cuối cùng hung hăng nói:

- Chỉ.. năm nay thôi, sang năm bộ môn chúng ta không tiến hành sát hạch hàng năm nữa, không lại kiểm tra đánh giá đối với bất kỳ người nào nữa!

- Các người lập tức qua an bài, điều một nửa người của chúng ta ở khu khác đến chỗ của Bạch Tiểu Thăng cho tôi!

Mọi người ở đây lập tức giật mình nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn là một người làm việc nghiêm khắc thận trọng nghiêm túc, từ trước tới nay chưa từng không theo quy định như vậy!

Cũng không biết chỗ ngài Bạch Tiểu Thăng xảy ra chuyện gì lớn, có thể làm cho ngài Ôn Ngôn làm như vậy.

- Hiểu chưa?

Ôn Ngôn thấy mãi không nhận được câu trả lời thì ánh mắt trầm xuống, nhìn lướt qua gương mặt của mỗi người.

- Hiểu rõ!

- Hiểu rõ!

Mọi người ở đây vội vàng gật đầu.

- Trong vòng ba ngày, lại phải có nhóm người đầu tiên xuất phát!

Ôn Ngôn dùng giọng nói không cho phép phản bác, đưa ra mục tiêu.

Mọi người lại gật đầu.

Nhưng sau đó lại có người ngập ngừng lên tiếng:

- Nhưng ngài Ôn Ngôn, Bộ sự nghiệp thứ sáu có rất nhiều hòn đảo quốc gia, vừa gặp bão, sóng thần quấy nhiễu, tàu thuyền cũng chỉ vừa thông, hành khách ở các nơi trên thế giới đi qua đó cũng nhiều, vé máy bay đều cần phải hẹn trước một tuần thậm chí mấy tuần...

Cho dù có thể điều được người qua, nhưng muốn qua đó cũng là một chuyện khó giải quyết.

Ôn Ngôn suy nghĩ một lát, trầm giọng nói:

- Vậy thì thuê máy bay đưa bọn họ qua! Tuyên bố với bên ngoài là đoàn du lịch, visa gì đó thì các người giúp đỡ xử lý!

Mọi người đều gật đầu, trong lòng đã suy tính cách làm việc.

Nói ví dụ như, lựa chọn nhóm nhân viên đầu tiên, có thể chọn những người được miễn thị thực, nhân viên được ưu đãi ở các quốc gia...

- Không có vấn đề gì thì bây giờ tan họp, tất cả lập tức bắt tay vào xử lý chuyện này.

Ôn Ngôn vung tay lên nói.

Mọi người lần lượt gật đầu, vội vàng rời đi.

Chờ trong văn phòng đã không còn người, Nguyễn Ngữ mới đi tới đưa cho Ôn Ngôn một cốc cà phê.

- Tuyên Ngôn, lần này chúng ta thật sự muốn bất kể tất cả để đi cùng Bạch Tiểu Thăng kia, đối đầu với Phó tổng giám đốc Ma Căn sao?

Nguyễn Ngữ có phần lo lắng nói:

- Có thể quá mạo hiểm không?

Trước đây có thể nói là đấu mà không phá, không công khai trở mặt.

Ôn Ngôn tươi cười nhìn cô ta, sau đó chậm rãi nói:

- Chờ nhiều năm như vậy, nhịn nhiều năm như vậy, vẫn luôn nói thời cơ chưa chín muồi, lại là đang nuông chiều thế lực của đám người Ma Căn không ngừng lớn mạnh, cho đến hôm nay đã thành cục diện đuôi to khó vẫy rồi.

- Tôi vẫn luôn để ý Bạch Tiểu Thăng, cô cũng thấy được năng lực của cậu ta từ trước tới nay, đó là một người có thể lật sông lấp biển!

- Cậu có thể đi vào tập đoàn đồng thời một đường đi đến như bây giờ, tôi không tin phía sau chuyện này không có người ủng hộ.

- Nếu vậy, lần này tôi lại bất chấp mọi giá, đi cùng đường với cậu ta!

Ôn Ngôn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ngữ:

- Thắng, tôi và cậu ta đều sẽ càng giỏi hơn.

- Thua...

Ôn Ngôn nói với vẻ khẳng định:

- Không, chúng ta không chọn điều này!

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng một mình ngồi xe tìm một khách sạn cao cấp trong thành phố và vào ở.

Đáng lẽ anh không cần quan tâm tới chuyện như vậy, nhưng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều không ở đây, sau này mọi người đều cần một chỗ để nghỉ chân nên tất nhiên anh phải tự mình làm.

Nơi ở này cũng không phải là do anh chọn lung tung. Chỗ này nằm giữa Chi nhánh quốc tế Gaolun và Công ty Ice Spring Valley , giao thông vô cùng thuận tiện.

Sau khi chuẩn bị tốt tất cả thì cũng đã gần đến buổi trưa, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác đói bụng, anh tới nhà hàng trong khách sạn để ăn cơm.

Bất kể làm chuyện gì, dù sao cũng phải lấp đầy cái bụng trước lại nói sau.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều gửi tin tức tới.

Lâm Vi Vi báo bình an, nói là đang ăn cơm trưa cùng Subdu, buổi chiều mới đi Chi nhánh quốc tế Gaolun.

Bên phía Lôi Nghênh lại để mắt tới đám người Subdu, đang ngồi ở một nhà hàng đối diện dùng cơm.

Nhận được tin tức, Bạch Tiểu Thăng càng thêm an tâm.

Đang lúc Bạch Tiểu Thăng ăn cơm, một người đàn ông trung tuổi trung tuổi to béo, dáng vẻ tương đối phúc hậu ngồi ở bàn phía sau, dựa lưng về phía anh đang vừa uống cà phê vừa gọi điện thoại.

- Ngài Jonas, chúng ta có làm vụ kinh doanh này nữa không? Bên ngài còn không nói, bên Gaolun vẫn không có động tĩnh gì, chỗ tôi cũng rất khó khăn.

Một câu nói làm cho Bạch Tiểu Thăng đang dùng dao cắt thức ăn phải dừng lại.

Anh nhớ Jonas là Tổng giám đốc Công ty Ice Spring Valley.

Người này còn nói tới Quốc tế Gaolun.

Đây là một người có liên quan tới cả hai bên à?

Không ngờ mình chỉ ăn một bữa cơm, còn có thể gặp được người như vậy!

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh, tiếp tục cắt bít tết, nhưng lại vểnh tai nghe thử xem phía sau nói những gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận