Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1187: Có một người trâu bò, gọi là Lâm Thăng

Mười giờ sáng ngày hôm sau, các giám đốc điều hành cấp cao ở tập đoàn Thần Hợp tổ chức cuộc họp thường kỳ.

Đây là lần đầu tiên bọn người Bạch Tiểu Thăng tham gia.

Sở Uy ngồi ở bên phải Lôi Nghênh, vành mắt thâm đen, tinh thần mệt mỏi.

Mặc dù anh ta miễn cưỡng lắng nghe mệnh lệnh của Bạch Tiểu Thăng, nhưng trước mắt, người ta mới chính là tổng trợ lý của Hàn tổng, mà hắn được đặt dưới sự quản lý của người khác. Đến thời điểm Bạch Tiểu Thăng có thể lẽ thẳng khí hùng kéo hắn đến trước mặt Hàn Hà Phi trước mặt, thuyết phục một phen.

Sở Uy không nghĩ tới rằng, những bí mật thương mại mà hắn đang nắm giữ có thể cho phép Hà Hàn Phi tha thứ cho một người thậm chí dám đổ tội lên cả trợ lý của mình.

Vì lẽ đó, Sở Uy ngoan ngoãn làm thêm đến mười một giờ đêm, tìm kiếm rất nhiều thông tin tài liệu để đọc.

Đọc quá nhiều, nên buổi tối hắn bị mất ngủ, khi nhắm mắt lại, trong đầu hắn miên man miên man toàn là chữ.

Điều đáng buồn nhất chính là khi hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ, những cái ban đầu nhớ kĩ nay đã quên bảy tám phần.



Cuộc họp ở Thần Hợp, chỉ là để báo cáo công việc của từng người.

Đến lượt Dư Song Dục, hắn đầu tiên là nói một chút về công tác mà hắn đang thực hiện, sau đó đổi đề tài, cười nói với Hàn Hà Phi.

Tổng giám đốc Hàn, hai tuần lễ trước ngài bàn giao cái bản báo cáo kia cùng với hợp đồng dự thảo cho trợ lý Lâm Thăng, hắn nói rồi, buổi chiều là có thể giao cho ngài.

Dư Song Dục lại nhân lúc này, đem Bạch Tiểu Thăng đẩy đi ra trước mặt.

Ồ ?

Hàn Hà Phi có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Đối với phương án mở rộng Bạch Tiểu Thăng đưa ra hôm qua khiến cho hắn cực kì kinh diễm.

Nhưng mới vừa qua một ngày, Lâm Thăng liền muốn đệ trình hai thành quả công việc ?

Có thể nói người thanh niên trẻ tuổi này đầy nhiệt huyết, nhiệt tình mười phần hay vẫn là không biết trời cao đất rộng hoặc là…

Dư Song Dục cố ý gây khó dễ cho Lâm Thăng.

Hàn Hà Phi dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nếu như là nguyên nhân sau thì hắn ngược lại muốn để người thanh niên trẻ tuổi này nói hai câu công bằng.

Toàn bộ người trong phòng họp cấp cao của tập đoàn Thần Hợp đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt quái dị.

Hôm qua, bọn họ mới nghe nói người mới tới kia là trợ lý Lâm Thăng, giúp đỡ ban tuyên giáo mở rộng dự án, được tổng giám đốc Hàn xác nhận khẳng định.

Ngày hôm qua, Dư Song Dục còn mang trợ lý mới đi một vòng, mọi người cũng coi như được nhận thức.

Trong ấn tượng của bọn họ, đây là một người rất trẻ trung, tổng giám đốc Hàn cũng là ngoại lệ thu làm trợ lý.

Trước mắt bây giờ, vị trợ lí mới trẻ tuổi này lại dùng thời gian một ngày, muốn đệ trình hai hạng mục công tác? !

Những người có biết về bản báo cáo cùng với phần hợp đồng kia lập tức thì thầm với nhau.

Cái phân báo biểu kia, làm ra rất phiền phức!

Cái hợp đồng dự thảo kia dính dáng đến rất nhiều nội dung, cũng không hề đơn giản!



Âm thanh nhất thời huyên náo hẳn lên, đại biểu cho đa số mọi người đều chịu chấn động không nhỏ.

Hai công việc kia, liền dùng thời gian một ngày làm xong, sợ là ngay cả Dư Song Dục cũng không làm nổi đâu!

Vị trợ lí Lâm trẻ tuổi đứng trước mặt này, thật sự có quá phóng đại không?

Mọi người tò mò nhìn, Bạch Tiểu Thăng nghiễm nhiên trở thành nhân vật tiêu điểm.

Sở Uy lén lút nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong lòng mừng thầm.

Báo ứng, tuyệt đối là báo ứng!

Ai bảo anh chỉnh tôi!

Hiện tại đến phiên anh xui xẻo rồi, bây giờ cứ hưởng quả báo đi!

Khả năng trợ lý Dư nói không quá chính xác.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng tằng hắng một cái nói.

Trợ lý Lâm, anh lúc trước nói với tôi như thế nào, hiện tại còn nói không có cách nào hoàn thành là sao?

Dư Song Dục nhất thời cau mày hỏi.

Trong lòng hắn mừng thầm.

Lúc này có thể coi như là đang đem Bạch Tiểu Thăng gác ở trên lửa nướng!

Đến tột cùng, tình huống này là làm sao ?

Hàn Hà Phi cau mày hỏi.

Ý của tôi là, hai cái việc được phân cho tôi kia, đã làm xong!

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nở nụ cười:

Tóm lại dù sao cũng phải nộp, hiện tại có thể xem luôn.

Làm... Xong?

Bây giờ, cũng có thể xem?

Nụ cười của Dư Song Dục cứng đờ, ngẩn người tại đó.

Tất cả mọi người ở trong phòng họp cũng là hai mặt nhìn nhau.

Ban đầu Hàn Hà Phi còn muốn uống một ngụm trà, động tác liền dừng lại, trực tiếp đem chén trà để lại chỗ cũ.

Vậy thì cho tôi xem đi.

Hàn Hà Phi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

Đừng cho tôi xem bán thành phẩm, nếu không thì, tôi sẽ rất không cao hứng!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, đứng dậy rời đi.

Sau ba phút.

Bạch Tiểu Thăng cầm lại hai phần văn kiện, đưa cho Hàn Hà Phi.

Hàn Hà Phi tinh tế lật xem một phần, trong lúc xem, không nhịn được nhiều lần ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Xem qua một phần văn kiện, hắn đem văn kiện truyền xuống cho mọi người cùng đọc.

Hắn lại lật xem một phần văn kiện khác.

Văn kiện được truyền xuống đọc, chuyền qua tay mọi người, để mọi người nhìn hai mắt trợn tròn, nhìn ra tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Dư Song Dục càng trợn to mắt nhìn, xem đầy đủ hai phút, đến khi hắn nhìn lại Bạch Tiểu Thăng, thì ánh mắt quả thực khó có thể tin.

Lại làm xong?

Vẫn như thế... Tinh tế!

Có thể nói là hoàn mỹ!

Tối thiểu chính mình cũng không thể tìm được bất kỳ một khuyết điểm nào !

Chuyền đọc một lần, những cao tầng trong phòng làm việc không ngừng chà chà tán thưởng, liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt tràn ngập khâm phục.

Hàn Hà Phi đã xem xong phần văn kiện thứ hai, vẫn tiếp tục truyền tay cho mọi người đọc, nở nụ cười đối với Bạch Tiểu Thăng.

Cũng không tệ lắm!

Cũng không tệ lắm!

Trước mặt mọi người mà Hàn Hà Phi đánh giá như vậy, giọng nói nghe bình thản không có gì lạ, lại làm cho mọi người ở đây được một trận hoảng sợ.

Điều này đại biểu, Hàn tổng đều đã tán thành bản báo cáo này, đồng thời cũng không sửa đổi thêm chỗ nào!

Lập tức tất cả mọi người đều nhìn Bạch Tiểu Thăng với nhiều ánh mắt khác nhau.

Dư Song Dục nở nụ cười miễn cưỡng.

Sở Uy nhìn thấy thái độ của Hàn Hà Phi, nhìn thấy vẻ mặt của Dư Song Dục, trong lòng càng là hoảng loạn.

Vậy cũng được hả!

Chuyền cho mọi người đọc xong, Hàn Hà Phi vẫn chưa nói thêm lời nào về chuyện này, chỉ mowr cuộc họp như thường lệ, chỉ là sau khi hội nghị kết thúc, lại cho từng người thuộc từng bộ ngành tương ứng lĩnh đi văn kiện.

Vậy thì đại biểu cho, trong mắt tổng giám đốc Hàn, hai phần văn kiện đó có thể thực tế chấp hành!

Đây chính là khẳng định lớn lao!

Lập tức, các bộ ngành cao tầng đối với người mới tới là trợ lý Lâm Thăng, cực kỳ thân cận!

Vị trợ lý Lâm khả năng là người duy nhất làm được hai lần bản thảo đạt được sự đồng ý của Hàn tổng ngay từ lần đầu tiên!

Tổng giám đốc Hàn đối với hắn nhất định sẽ càng thêm tín nhiệm!

Giao hảo thêm một chút cũng không có chỗ xấu nào!

Đối mặt với sự nhiệt tình và chen chúc đến làm quen của mọi người, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, bình tĩnh ứng đối tự nhiên.

Dư Song Dục lặng yên không một tiếng động, nặng nề rời đi.

Sở Uy cũng tìm một cái khe hở, đi theo mọi người ra ngoài.

Sở Uy nghĩ nghĩ, đi tìm Dư Song Dục tố khổ một chút, đem Bạch Tiểu Thăng từ bên kia điều đi.

Kết quả, khi hai người ở một trong một góc, Sở Uy lại bị Dư Song Dục vây vào một góc tường.

Xảy ra chuyện gì! Họ Lâm đem mớ văn kiện làm xong, mày còn không nói cho tao!

Dư Song Dục vô cùng phẫn nộ, hận không thể đem Sở Uy đặt tại trên tường giết chết.

Tôi cũng không biết hắn lúc nào làm xong, trợ lý Dư!

Sở Uy cực kỳ oan ức.

Vậy mày theo tao làm gì?

Dư Song Dục trừng mắt hỏi.

Tôi... Tôi vội vàng xem tư liệu, xem thêm, tăng ca xem tư liệu...

Sở Uy thưa dạ trả lời.



Dư Song Dục trố mắt há mồm, liếc nhìn đồng đội ngu như lợn của mình:

Mày! Đầu óc mày có phải là bị lừa đá!

...

Xế chiều hôm đó.

Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thăm viếng từng cái bộ ngành một của tập đoàn Thần Hợp, đem hai người bọn họ giới thiệu cho các chủ quản bộ ngành.

Có một màn buổi sáng, các chủ quản bộ ngành đối với Bạch Tiểu Thăng rất là khách khí, đáp ứng sẽ tận lực cung cấp tư liệu.

Bạch Tiểu Thăng cũng thuận thế mang đi một đống tư liệu, thu hoạch khá dồi dào.



Chờ ba người bọn hắn trở lại văn phòng trợ lý, Dư Song Dục, Sở Uy đã chờ ở nơi đó.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, Dư Song Dục một mặt cười híp mắt, đầu tiên là tán thưởng Bạch Tiểu Thăng một phen, sau đó điểm danh muốn bốn hạng thành quả công tác, lần này mở rộng ra một chút điều kiện, đến thứ sáu hoàn thành, nhưng mà đến thứ 5 có kết quả là tốt rồi.

Có điều bốn hạng mục công tác kia, so với ba hạng mục trước đây Bạch Tiểu Thăng làm thì muốn nhiều hơn, phức tạp hơn nhiều lắm, cũng như càng tốn thời gian!

Trong đó, liền bao gồm hai hạng mục công tác Dư Song Dục mới giao cho Bạch Tiểu Thăng .

Thời gian hẳn là có chút khẩn trương, nhưng đối với cậu hẳn là không thành vấn đề đi, đối với cậu mà nói chuyện này khẳng định là việc nhỏ như con thỏ.

Dư Song Dục cười khanh khách nói.

Trình độ phức tạp của bốn hạng mục công tác, hắn hẳn là rõ ràng trong lòng, ít nhất cần mười ngày nửa tháng! Đó chỉ là ít nhất!

Trong tình huống này Bạch Tiểu Thăng vẫn có thể nhờ người khác ngầm giúp đỡ, nhưng ở nơi này, một bên là Sở Uy không tính giúp đỡ, Bạch Oánh, là người mới, cũng không tính nhúng tay vào.

Đối với cái này, Dư Song Dục hoàn toàn tự tin .

Vậy để tôi thử xem?

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười với Dư Song Dục.

Tư liệu thu thập rất là thuận lợi!



Những công tác kia liền đơn giản vài phần!

Hơn nữa theo tình huống trước mắt mà xem xét, điều tra trong bóng tối của bọn họ, cũng chính thức tiến vào thời kì đi nhanh!

Vậy thì thử xem!

Dư Song Dục cười híp mắt nói.



Sở Uy đứng ở một bên lén nhìn, nơi sâu xa trong con ngươi mơ hồ hiện ra phức tạp.

Hắn còn đang mong Bạch Tiểu Thăng quản đây!

Tuy rằng cầu xin Dư Song Dục, điều chính mình ra ngoài, thế nhưng Dư Song Dục nói rồi, cần hắn ở đây làm cơ sở ngầm, hơn nữa phải khiến cho Bạch Tiểu Thăng không thể có cơ hội từ chối tiếp nhận công tác.

Trước mắt, trong lòng Sở Uy, vừa mắng Lâm Thăng, vừa mắng Dư Song Dục.

Hai cái tên súc sinh!

Hắn. Mẹ kiếp, hoàn toàn không để ý tới sự sống chết của mình!

...

Sau đó, trong ba ngày tiếp theo.

Bạch Tiểu Thăng quả nhiên không phụ sự kì vọng của Sở Uy, mỗi ngày sau khi tan sở, liền bắt đầu tới khảo sát.

Những câu hỏi xảo quyệt kia, Sở Uy nhiều lắm có một chút ấn tượng, nhưng đến một câu đều không thể trả lời được.

Hỏi ngược lại Bạch Tiểu Thăng, lại phát hiện ra rằng Bạch Tiểu Thăng giống như biết hết tất cả mọi chuyện!

Lần này, Sở Uy á khẩu không trả lời được.

Coi như Bạch Tiểu Thăng không nói, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng thuận miệng tuôn ra.

Sở Uy triệt để không còn mặt mũi.

Nếu không trả lời được, Sở Uy mỗi ngày liền muốn tăng ca.

Hắn cũng liên tiếp mất ngủ, đến lúc thực sự không chịu được nữa, hắn lại đi tìm Hàn Hà Phi tố khổ, lại bị Hàn Hà Phi mắng cho một trận, nói rõ ràng nếu hắn không muốn ở lại Thần Hợp thì có thể rời đi.

Lần này Sở Uy thật sự bị dồn đến đường cùng.

Những ngày gần đây, hắn ngoại trừ cùng Bạch Tiểu Thăng lăn lộn, mặt khác còn bị Dư Song Dục tra hỏi những cơ mật thương mại kia.

Hắn đã bị đào không.

Rời bỏ Thần Hợp?

Còn nhiều chỗ khác tốt hơn nữa để mà đi sao.

Sở Uy bi thương cực kỳ, thê lương cực kỳ, chấp nhận luồn cúi dưới “dâm uy” của Bạch Tiểu Thăng.

Lần này, Sở Uy mỗi ngày đều tăng ca đến đêm khuya, vành mắt thâm đen như gấu trúc, chòm râu mọc dài.

Mỗi ngày đều bị thất bại, ngày qua ngày dần có loại suy nghĩ “Mình bị ngu phải không” hay “Tại sao bọn họ ưu tú như vậy”, luôn lo lắng và tự ti.

Sở Uy không biết.

Bạch Tiểu Thăng mỗi đêm đều sẽ đem chuyện muốn hỏi ngày hôm sau, báo cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Ba người bọn họ vốn là một nhóm!

Không phải Sở Uy hắn ngốc, mà là người khác đều đã. Biết. Đề.

Ba ngày sau.

Dư Song Dục lại chế tạo cơ hội một lần nữa, để Hàn Hà Phi trước mặt mọi người nhìn thành quả của Tiểu Thăng.

Sau đó ——

Bạch Tiểu Thăng ở trong sự trố mắc há mồm của Dư Song Dục, liền lần thứ hai sáng tạo một kỷ lục, toàn bộ đều được thông qua.

Trong khoảng thời gian ngắn.

Cái tên "Lâm thăng" này, xem như là vang vọng Thần Hợp!

Ngay cả công ty con phía dưới đều biết, ở tổng bộ có một cái nhân vật cực kỳ trâu bò, gọi —— Lâm Thăng!

Mà giờ khắc này, Bạch Tiểu Thăng đã đến đây nhiều ngày, thu thập tư liệu các bộ ngành của tập đoàn Thần Hợp, kéo tơ bóc kén, sau khi kết hợp tin tức khổng lồ trên internet tiến hành phân tích, cũng cuối cùng đem mạch lạc trận doanh của Trầm Bồi Sinh ở bên Nam Tự này phơi bày rõ ràng!

Tiếp đó, là thời gian chúng ta chân chính 'Động thủ'!

Qua thứ sáu, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nói như thế trong âm thầm.

Ba người, ánh mắt lấp lánh, đều chiến ý mười phần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận