Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1298: Tôi cho rằng Trầm Bồi Sinh có tội! (2)

- Chậc chậc.

Dư Hưng Diệu đã phát ra tiếng, lắc đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hắn tựa hồ tán thành Trầm Bồi Sinh, cảm thấy người trẻ tuổi này làm việc như thế, rất là trơ trẽn.

Sự vụ quan khác còn giữ yên lặng.

Chử Nhược Lan cũng chỉ là trộm nhìn Suoen Si.

Có vẻ như công chính ngôn luận, cứ nói đừng ngại, tuy nhiên cuối cùng quyết định lập trường, vẫn là phải nhìn thái độ của lãnh đạo.

Phải như thế này mới không đứng sai đội.

Dưới đài, Lâm Ngọc, Trình Lưu nghe được thì cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, hận không thể vỗ tay khen hay.

Lão sư, lợi hại!

Lập tức nói cho họ Bạch á khẩu không trả lời được!

Một bên khác thì Lâm Vi Vi cảm thấy quá tức giận, hoàn toàn bị Trầm Bồi Sinh vô sỉ chọc tức.

Lôi Nghênh lại nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt tỏ ra bình tĩnh lộ ra mấy phần thưởng thức.

Từ đầu đến cuối, Bạch Tiểu Thăng không nói một lời, mặc cho đối phương phản bác, chửi bới, mặc kệ đối phương nói đến nhiều điều làm mình tức giận, cũng vẫn bảo trì trấn định như trước.

Cao thủ đánh cờ, đè ép được tâm cảnh, mới có thể thắng.

Lôi Nghênh thầm khen.

Đến tại cục diện bây giờ, hắn không lo lắng dù chỉ là một chút.

Suoen Si cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng,

- Bạch Tiểu Thăng, đối với những lời phản tố của Trầm Bồi Sinh tiên sinh, cậu còn có cái gì muốn nói không?

Trầm Bồi Sinh phản kích, ổn chuẩn hung ác, lão đạo xảo trá.

Tuy nhiên, Suoen Si cảm thấy từ đầu đến cuối Bạch Tiểu Thăng đứng yên lặng, không phản bác, tranh luận, khí định thần nhàn, phi thường không tầm thường.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, nhìn về phía Trầm Bồi Sinh.

Hắn chậm rãi mở miệng,

- Vừa rồi, tôi nghe lời nói của Trầm Bồi Sinh tiên sinh, từng tiếng bi phẫn, câu câu ngút trời. Nguyên lai Bạch Tiểu Thăng tôi lại là người như vậy, dám khi nhục người lãnh đạo trực tiếp, bức bách người lãnh đạo trực tiếp đến không có cách nào. Tôi cũng không biết, nguyên lai tôi lại lợi hại như vậy! Ương ngạnh như vậy!

Bởi vì một câu như trên, đã làm đảo lộn không khí toàn trường.

Cứ như vậy bản thân Bạch Tiểu Thăng trêu chọc một câu, lập tức để hình tượng bá đạo của Trầm Bồi Sinh vừa tạo ầm ầm sụp đổ.

Trầm Bồi Sinh mở miệng muốn nói, Bạch Tiểu Thăng lại không cho hắn cơ hội này.

- Thay quyền tổng giám đốc Trầm Bồi Sinh hỏi tại sao tôi lại không mang nhân chứng đến?

- Được, ông đã muốn thì hiện tại tôi cho ông gặp mặt bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Trầm Bồi Sinh sững sờ, không nhịn được nhìn về phía cổng.

Không riêng gì hắn, trên đài hội nghị, mấy người Suoen Si cũng khẽ giật mình không nhịn được đưa mắt hướng về phía cửa.

Dư Hưng Diệu không nhịn được có chút khẩn trương.

Dưới đài, Lâm Ngọc, Trình Lưu cũng giật mình.

Chả lẽ Bạch Tiểu Thăng lại mang mấy người kia đến được?

Không thể như thế!

Nếu như nhiều người như vậy đồng thời biến mất ở trong tầm mắt của bọn hắn, bọn hắn không có khả năng không có chút nào phát hiện!

Cánh cửa chậm chạp không có động tĩnh Lâm Ngọc, Trình Lưu không nhịn được nhìn nhau.

Sau đó, hai người đều cảm thấy Bạch Tiểu Thăng là cố ý lừa bọn họ.

Trò cười, Bạch Tiểu Thăng không có khả năng mang rất nhiều người tới, thật sự là quá mức phô trương!

Coi như là mang đến được có ba đến năm người thì có cái quái gì mà dùng!

Lão sư hoàn toàn có thể nói, bọn hắn là bị Bạch Tiểu Thăng thu chuộc!

Hai người nhất thời an tâm.

Khi mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, từ đầu đến cuối không có một người tiến đến, lại nghe được Bạch Tiểu Thăng dùng sức ho khan một tiếng.

Đám người lại nhìn về phía hắn.

Bạch Tiểu Thăng không có nhìn người khác, mà là cười ha hả nhìn về phía Trầm Bồi Sinh.

- Bọn họ không đến nước Mỹ.

Trầm Bồi Sinh liền thả tâm xuống, trên mặt lại hiển hiện kinh sợ.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu đùa bỡn tôi!

Trầm Bồi Sinh chỉ tay lên đám người trên đài hội nghị.

- Không. . . Đây là cậu đang trêu cợt các vị lãnh đạo ở tổng bộ!

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, đưa tay chỉ sang một bên, cười khẽ nói.

- Thay quyền tổng giám đốc Trầm Bồi Sinh, ông cũng đã biết hiện đang là thời đại khoa học kỹ thuật làm cho khoảng cách giữa người và người trở nên rất gần, cho nên với cách nói này thì trái đất cũng chỉ là thôn xóm. Xin lỗi, giờ là thời nào rồi mà còn cần tôi mang bọn họ tới tận đây sao!

Theo Bạch Tiểu Thăng vừa dứt tiếng thì một giọng nói vang lên để cho Trầm Bồi Sinh và rất nhiều người cảm thấy quen thuộc.

Giọng nói trầm đục.

- Trầm Bồi Sinh, ông muốn nhân chứng sao? Chúng tôi liền cho ông nhân chứng!

Tất cả mọi người giật mình, đồng thời nhìn về phía màn hình trên tường.

Trên màn hình, Hạ Hầu Khải với tinh thần sáng láng đang ngồi ở chỗ đó, bên cạnh hắn xúm lại trọn vẹn mấy chục người!

Trầm Bồi Sinh mắt thấy sắc mặt của Hạ Hầu Khải hồng nhuận, so với người khỏe mạnh còn khỏe mạnh hơn, quả thực bị giật mình.

Trầm Bồi Sinh lại nhìn những người đứng bên cạnh Hạ Hầu Khải kia, Trầm Bồi Sinh đúng như giống như gặp quỷ.

Những người đó, toàn bộ đều là chân tay của mình.

Không, đã từng là chân tay mới đúng, hiện tại đều là nhân chứng quan trọng của Bạch Tiểu Thăng!

Dưới đài, Lâm Ngọc, Trình Lưu nhìn qua một lượt, tròng mắt trợn lên như muốn rớt ra ngoài.

Hai người kinh hãi đến khó có thể tin.

Bạch Tiểu Thăng, Hạ Hầu Khải, quả nhiên bọn họ có chuẩn bị mà đến, thế mà đều mang những người kia tập trung đến một chỗ!

Bên kia, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại nhìn nhau cười khẽ.

Không có chút chuẩn bị nào, sao bọn họ dám động tới Trầm Bồi Sinh?

- Hạ lão tiên sinh.

Trên đài hội nghị, Suoen Si dẫn đầu đứng lên, cười nhẹ nhàng nhìn Hạ Hầu Khải ở trong màn hình.

- Từ biệt đã lâu, biết được ngài bệnh, tôi rất là đau lòng, nghĩ đến chờ công việc ổn thỏa rồi đi thăm ngài, hiện tại xem ra, tình trạng ngài rất tốt.

Hạ Hầu Khải tọa trấn ở khu Đại Trung Hoa, so tư cách với Suoen Si hắn còn già hơn, cựu tổng giám đốc khu vực Châu u, thậm chí đều phải cung kính xưng hô với Hạ Hầu Khải một tiếng là lão tiền bối.

- Suoen Si tiên sinh có lòng.

Hạ Hầu Khải khách khí nói.

Hai người hàn huyên vài câu, đều là lời khách sáo.

Những người khác, cũng liên tiếp cùng Hạ Hầu Khải chào hỏi.

Dù sao, có thể nói Hạ Hầu Khải là tổng giám đốc điều hành nhiều năm, những sự vụ quan kia mà nói đều xem như thuộc hạ của hắn.

Hai vị tổng bộ cao quản cũng rất lễ phép, rất khách khí chào hỏi Hạ Hầu Khải.

- Được rồi, hàn huyên xong. Hiện tại, nên nói chuyện chính.

Hạ Hầu Khải đảo mắt nhìn về phía Trầm Bồi Sinh đang có vẻ mặt bất an, ánh mắt bất định với thần sắc uy nghiêm.

- Trầm Bồi Sinh, lão Trầm, tôi biết ông là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Tuy nhiên, ông yên tâm, tôi đã chuẩn bị cho ông rồi!

- Ai bắt đầu trước, mỗi người nói ba bốn câu, nói ngắn gọn một chút.

Hạ Hầu Khải nhìn những người bên cạnh nói.

Chần chờ một lát, có một người nói.

Không phải đối mặt trực tiếp với Trầm Bồi Sinh mà là đối mặt qua màn hình, hiển nhiên là áp lực của người kia không có lớn như vậy.

Trầm Bồi Sinh kinh sợ nhìn chằm chằm hắn, cũng bởi vì uy hiếp không đủ, tốn công vô ích.

Người kia sắp xếp ngôn từ rồi cất giọng nói.

- Các vị lãnh đạo tập đoàn, tôi tên là Phùng Tử Khinh, đã từng là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực khu Đại Trung Hoa. Tôi từng làm ở năm 2010, cấp dưới trực tiếp của Trầm Bồi Sinh tiên sinh, lấy các phương thức vay mượn, mượn tạm, tham ô 150 triệu nhân dân tệ tiền tài chính, xây cơ sở xí nghiệp ở ngoài. . .

Phùng Tử Khinh trước khai báo thân phận, lại nói rõ chuyện đã làm.

Chuyện này, Bạch Tiểu Thăng vừa nói qua, đám người vẫn có ấn tượng lúc trước!

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người nhịn không được nhìn về phía Trầm Bồi Sinh.

Sắc mặt của Trầm Bồi Sinh hơi trắng bệch, lớn tiếng nói.

- Giả, giả! Đây, đây là giả!

- Trầm tiên sinh!

Một âm thanh từ từ truyền đến.

Trầm Bồi Sinh quay đầu nhìn lại, Suoen Si cười tủm tỉm nhìn hắn.

- Ông không chen ngang vào có được hay không? Vừa rồi tôi mời ông ngồi là nể mặt ông, hiện tại cũng xin ông cho tôi một chút mặt mũi.

Nếu là người bên ngoài nói ra lời này, cho dù là Hạ Hầu Khải thì Trầm Bồi Sinh cũng tuyệt đối không nể mặt mũi.

Nhưng lại là Suoen Si, biểu hiện ra thái độ đối với hắn có ý che chở.

Suoen Si đã đưa ra lời thì Trầm Bồi Sinh không dám không nghe.

- Được.

Cuối cùng thì Trầm Bồi Sinh gật đầu, đồng ý một cách miễn cưỡng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trầm Bồi Sinh một chút, ánh mắt lại chuyển sang nhìn Suoen Si.

Vừa rồi, trước khi phát sinh việc của Trầm Bồi Sinh, hắn và Suoen Si đã nhìn nhau.

Với người ngoài mà nói, Bạch Tiểu Thăng và Suoen Si giống như đối chọi với nhau.

Thậm chí, Bạch Tiểu Thăng cũng coi là Suoen Si khăng khăng muốn bao che Trầm Bồi Sinh, nhưng sau đó, hắn từ vẻ mặt của Suoen Si cảm thấy có gì đó khác khác. . .

Một người ở tổng bộ ở chức tổng giám đốc, còn xa chưa đạt đến mức một tay che trời, bên người chính là Bộ Giám Sát. Hắn thật sẽ trắng trợn bao che trong trường hợp này sao?

Vào thời khắc ấy, trong lòng Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên xuất hiện nỗi nghi hoặc như thế.

. . .

Bởi vì ban đầu Suoen Si cho Trầm Bồi Sinh hi vọng, Trầm Bồi Sinh không dám nghịch hắn, cứ như vậy, từng nhân chứng đứng ra phân trần.

Mỗi người lời nói đều vô cùng ngắn gọn, lại đều đánh trúng yếu điểm.

Tốn thời gian một giờ, mấy chục người kia phát biểu xong mới tính là kết thúc.

Suoen Si khách khí chào hỏi với Hạ Hầu Khải, Hạ Hầu Khải cũng biểu thị là nhân chứng tùy thời có thể có mặt điều tra.

Lúc này thông tin mới tổng kết xong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận