Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 923: Hạnh ngộ. Hạnh ngộ!



Bên trong một chiếc Mercedes-Benz đỉnh cấp trong dòng xe hạng sang, Hàn Thừa Nhân đang nói sự tình đầu đuôi câu chuyện cho Hàn Thừa Nghĩa biết.

- Há lại có loại sự tình này. Có người chạy đến thành phố Vân Hải, đem hai đời nhà ta ở nơi này kinh doanh giáo dục cho một trận sao.

Hàn Thừa Nghĩa nghe được câu chuyện có chút ngạc nhiên, cảm giác thú vị, còn nhịn không được nhìn Hàn Minh Hạo một chút.

Sắc mặt Hàn Minh Hạo có chút ngượng ngùng.

- Bác Hai, nếu không phải Trữ Thị Trưởng đến, còn không biết là ai thu thập ai đâu.

Hàn Minh Hạo nhỏ giọng lầm bầm.

Hắn vẫn như cũ có chút không phục cùng không cam lòng.

- Còn không nhanh câm miệng cho cha nhờ. Thứ chỉ giỏi gây họa.

Hàn Thừa Nhân hướng con trai trừng mắt nói.

- Anh Cả, anh đừng nói Minh Hạo như vậy.

Hàn Thừa Nghĩa yêu thương che chở cho cháu nói.

- Lẽ nào để người khác tùy ý khi dễ lên trên đầu, còn không cho phản kích lại?

- Đúng vậy a.

Hàn Minh Hạo mắt thấy Bác hai ủng hộ mình, lập tức có mấy phần dũng khí.

Bất quá Hàn Thừa Nhân vừa trừng mắt, hắn lại không dám lên tiếng nữa.

- Mấu chốt là cái người kia, có thể có thân phận không tầm thường a.

Hàn Thừa Nhân còn đem hết thảy những gì mình thấy được ở tòa nhà Thị trưởng tuần tự nói ra một lượt.

- Vậy mà khiến cho Trữ Hưng Vân Thị Trưởng coi trọng như vậy, hắn có lai lịch như thế nào?

Hàn Thừa Nghĩa cũng có chút sợ hãi thán phục.

Hắn cũng là người của thành phố Vân Hải, tự nhiên biết rõ phong cách của vị Thị trưởng thành phố Vân Hải này.

- Lần này, chúng ta đúng là đi qua dò xét xem lai lịch của đối phương như thế nào.

Hàn Thừa Nhân nói.

Hắn cùng Hàn Thừa Nghĩa, giải thích dự định của Hàn Đống.

Tiến đến dò xét nội tình của đối phương, sở dĩ khiến cho Hàn Thừa Nghĩa đi theo, chính là muốn mượn dùng cái tên tập đoàn, làm cho đối phương coi trọng hơn.

Hàn Thừa Nghĩa liên tiếp gật đầu.

Ngày hôm qua, Hàn Đống chỉ nói mình đi theo con trai cả làm ít chuyện, nội dung như thế nào thì khi trở về cũng không có thuật lại, nói là để cho Hàn Thừa Nhân giảng thuật lại cho hắn thì tốt hơn.

Cho nên, Hàn Thừa Nghĩa cho tới bây giờ mới biết rõ cạn kẽ tình huống.

Liên quan đến Bạch Tiểu Thăng, Hàn Thừa Nhân chỉ xem như là một người trẻ tuổi họ Bạch.

- Ý của cha là coi như không vì kết một đoạn ân oán, mà có thể kết bạn với thế lực phía sau hắn, đối với nhà chúng ta cũng như đối với sự quản lý Công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự của anh, đều là trăm lợi mà không có một hại.

Hàn Thừa Nhân nói.

- Em phát hiện cái tên họ Bạch này, gần đây nhất là một nhân vật vô cùng ghê gớm nha. Ở Bộ Sự Vụ của chúng ta cũng có một vị sự vụ quan mới nhậm chức, họ Bạch. Vừa lên đảm nhiệm chức vụ, liền tham dự một vụ đại án cầm xuống một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, một vị phụ trách khu vực. Gần hơn nữa, càng là làm một loạt các động tác liên tiếp vô cùng kinh người. Có điều, anh nói người này cùng với thị trưởng thành phố Vân Hải có quan hệ không ít, chuyện này không đúng, em nghe nói hắn là từ thành phố Trung Kinh thăng tiến đi lên, cùng bên này cách quá xa, chẳng liên quan gì nhau.

Hàn Thừa Nghĩa gật gật đầu, cười một tiếng.

- Anh cảm thấy, khẳng định là không có liên hệ, người họ Bạch này không phải là vị họ Bạch kia.

Hàn Thừa Nhân cười một tiếng, cũng rất khẳng định nói.

Trong lòng Hàn Thừa Nhân, sự vụ quan, người nào cũng là lăn lộn từ dưới đi lên, quả quyết sẽ không có người tuổi trẻ như thế.

Hàn Thừa Nghĩa vừa muốn hỏi, có hay không biết rõ cái người họ Bạch kia tên gọi là gì.

- Bác hai, con nghe nói bác gần đây rất lợi hại, cùng đại sự vụ quan phá rất nhiều vụ án lớn. Cùng con nói một chút đi.

Hàn Minh Hạo bên cạnh không chịu được tịch mịch liền mở miệng lên tiếng.

Hàn Minh Hạo nói như thế, thứ nhất là thật muốn biết rõ chiến tích của người Bác Hai này, thứ hai là trong lòng cũng phiền chán khi nghe hai người cha, chú cứ mãi trò chuyện về cái tên họ Bạch kia. Hắn luôn có cái loại cảm giác mình bị hạ thấp, cho nên mở miệng cũng có ý tứ muốn chuyển chủ đề.

Hàn Thừa Nhân cũng có mấy phần sốt ruột, nhìn người em trai này của mình.

Hàn Thừa Nghĩa ở Bộ Sự Vụ lăn lộn càng tốt, hắn càng có sự bảo hộ cường đại, thậm chí đợi một thời gian nữa, hắn tiến vào Bộ Sự Vụ cũng có nhiều thứ cần được giải thích trước một phen.

Hàn Thừa Nghĩa mắt thấy sự tha thiết của hai cha con đối với mình, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút đắc ý.

- Được rồi, Anh Cả cùng Minh Hạo muốn nghe, em liền cùng anh và cháu nói một chút.

Hàn Thừa Nghĩa cười nói.

Bên kia, mấy người Bạch Tiểu Thăng trở về gian phòng trong khách sạn.

Từ lúc nãy đến bây giờ, Lâm Kha nói cho Bạch Tiểu Thăng về những tình huống mà nàng hiểu biết.

Trước tiên nói về Hàn gia, theo Lâm Kha điều tra, Hàn gia xác thực có một vài sự tình làm trái với quy định của tập đoàn, chỉ có điều làm rất bí ẩn, thứ hai tình huống cũng không nghiêm trọng lắm.

- Coi như báo lên trên, tình huống không nghiêm trọng, cùng lắm cũng chỉ là thông báo phê bình thôi.

Lâm Kha tổng kết như thế.

Sau đó, nàng lại nói đại khái tình huống của công ty của tập đoàn ở Vân Hải.

- Tuy nói đây là một kỳ nghỉ, nhưng cũng không thể thật không hề làm gì.

- Tập đoàn có công ty thành viên ở thành phố Vân Hải, có nhiều hơn mười lăm cái, đối với một thành phố đạt chuẩn cấp một mà nói, xem như là nhiều rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, Thành phố Vân Hải trong những năm này phát triển như vũ bão rất mãnh liệt, hơn nữa một mực có tin đồn sắp tới sẽ trở thành Thành Phố thuộc Đặc Khu, lúc đấy sẽ tấn thăng thành loại thành thị cấp một, cho nên tập đoàn rất là xem trọng. Đây là ở trước làm nền.

- Nếu như cẩn thận xác mình lại chính sách một chút, em nghĩ Hạ lão có lẽ sẽ chủ trì tăng thêm mấy công ty nữa.

Lâm Kha thao thao bất tuyệt nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu hiểu được, đồng thời ra hiệu nàng tiếp tục nói.

- Những công ty này liên quan đến vấn đề nghiệp vụ, bao gồm cả phạm vi hoạt động, có thể nói về các phương diện, đối với nhau luôn bảo trì mối quan hệ độc lập nhưng lại có hợp tác, ở nơi đây có một cái Hội Liên Hiệp Các Công ty Vân Hải, do Hàn Đống dẫn đầu tổ chức lên, không thể không nói, đây là chủ trương có sự xúc tiến hợp tác giữa các công ty của tập đoàn mạnh, hơn nữa cũng tạo ra năng lực giám sát nhất định.

- Tổng bộ bên trên cũng rất coi trọng, thêm nữa Hội Liên Hiệp Các Công ty Vân Hải có quá trình xúc tiến và giám sát có tác dụng, những công ty bên này cũng không có vấn đề gì lớn.

Lâm Kha nói:

- Vì lẽ đó dĩ nhiên không có hướng sâu bên trong điều tra cặn kẽ gì.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Không được rồi, em phải đi SPA, mọi người cùng người của Hàn gia trò chuyện nha, khi nào nói chuyện xong lại đi tìm em là được.

Kể xong tình huống, Lâm Kha mắt nhìn đồng hồ, lầm bầm nói.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu cười một tiếng.

Lâm Kha sau khi rời đi, chưa tới một giờ đồng hồ, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa trầm ổn.

Lâm Vi Vi đứng dậy đi qua mở cửa.

Ngoài cửa tự nhiên chính là ba người của Hàn gia.

- Mấy vị, mời vào.

Lâm Vi Vi cười chào.

Hàn Thừa Nghĩa không biết Lâm Vi Vi, không riêng gì Lâm Vi Vi mà ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng không có gặp qua.

Nói đến, hôm đó xét duyệt Trần Cửu Thiên, tổng cộng số lượng sự vụ quan và trợ lý sự vụ quan có mặt cũng chỉ chiếm hai phần ba thôi.

Bạch Tiểu Thăng mang theo Lôi Nghênh đi tới.

- Hàn tổng.

Bạch Tiểu Thăng hướng Hàn Thừa Nhân cười nói.

- Bạch tiên sinh.

Hàn Thừa Nhân cũng mỉm cười tiến lên, hai người nhiệt tình bắt tay.

Phía sau Hàn Thừa Nghĩa, nhịn không được khẽ nhíu mày.

Cái tên họ Bạch này lại trẻ tuổi như thế, cùng với vị tân nhiệm Sự vụ quan kiểu mới của Bộ Sự Vụ kia có bộ dáng rất giống a.

Bất quá, chính mình nghe nói, cái người họ Bạch kia chính là một người điên, cuồng nhân.

Ở dưới cái nhìn của Hàn Thừa Nghĩa, thì Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan nhất định là một người kiệt ngạo bất thuần, ánh mắt bễ nghễ, lôi lệ phong hành. Nghe nói cùng với Lâm Ngọc sự vụ quan chính là tồn tại ghê gớm hơn, tất nhiên không phải là người lương thiện gì, tại sao lại có thể cùng với Anh Cả nhà mình chỉ là một Tổng giám đốc của một cái công ty con trực thuộc tập đoàn khách sáo như thế?

Hàn Thừa Nghĩa không tin.

Còn nữa, cái tên họ Bạch này, cùng với Trữ Hưng Vân Thị Trưởng giao hảo, vậy thì càng không thể nào.

Vị Bạch sự vụ quan kia nghe đồn chính là nhân sĩ của thành phố Trung Kinh.

Hàn Thừa Nhân trên đường thuận miệng đề cập qua một câu, lúc Trữ Hưng Vân mở tiệc chiêu đãi, còn có tiếp một vị Thị Trưởng khác, thế nhưng ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng vị Thị Trưởng kia là người phương nào, tự nhiên cũng không có nói tỉ mỉ cho Hàn Thừa Nghĩa.

Hàn Thừa Nghĩa làm sao có thể nghĩ đến, vị Thị Trưởng kia là Quý Minh Dương, đúng là Thị trưởng thành phố Trung Kinh.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng quét qua, dĩ nhiên hắn nhận biết Hàn Minh Hạo, có điều đi theo sau là một một người đàn ông đứng tuổi khác, tựa hồ thân phận không tầm thường.

- Vị này là?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi.

- À vị này chính là em trai của tôi, Hàn Thừa Nghĩa.

Hàn Thừa Nhân vượt lên trước một bước trả lời.

- Công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự của chúng tôi trực thuộc tập đoàn Chấn Bắc, em trai tôi hiện đang công tác tại Tổng bộ của Chấn Bắc tập đoàn khu Đại Trung Hoa, đảm nhiệm một chức vụ quan trọng.

Ba chữ sau cùng, Hàn Thừa Nhân nhấn rất mạnh.

Ba người Hàn gia, bên trong ánh mắt không hẹn mà cùng thoáng hiện lên sự tự hào.

Hàn Thừa Nghĩa nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, ánh mắt tận lực lộ ra một bộ dạng khiêm tốn.

Bạch Tiểu Thăng lập tức sững sờ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng hai mặt nhìn nhau, có chút kinh ngạc.

Liên quan tới cái vị Hàn Thừa Nghĩa này, Lâm Kha cũng không có nói qua.

Hắn ở Tổng Bộ khu Đại Trung Hoa đảm nhiệm chức vụ quan trọng?

Là cái chức vụ gì?

Hàn Thừa Nghĩa đem toàn bộ biểu lộ sự kinh ngạc của ba người thu vào trong mắt, trong lòng khẽ hừ lạnh khinh thường.

Cũng biết kinh sợ rồi sao, những người này, quả nhiên chỉ là ngoại nhân a.

- Rất hân hạnh được gặp mặt.

Hàn Thừa Nghĩa bất động thanh sắc, phi thường kiểu cách đưa tay qua.

Theo lễ phép, Bạch Tiểu Thăng cũng đưa tay qua nắm lấy.

- Rất hân hạnh được gặp mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận