Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2576: Bất ngờ liên hoàn (1)

Bạch Tiểu Thăng xuống xe, nhìn nhà hàng phía xa mà không khỏi xúc động. Lần trước anh tới đây, không lấy được đồ không nói, còn náo loạn tới mức phải hốt hoảng rời đi.

Lần này lại tới, phải thử xem ở đây rốt cuộc có món ăn gì đặc sắc mà làm cho Blanche cứ nhớ mãi như vậy.

Vẫn là nhà hàng với kiến trúc cũ, khu phố cũ, trên tường đầy những hình vẽ xấu, chỉ là không có đám người thượng vàng hạ cám, thoạt nhìn dường như thật sự ngăn nắp sạch sẽ hơn rất nhiều.

Tài xế đi tìm chỗ xe đỗ, Bạch Tiểu Thăng đi về phía nhà hàng.

Trong tòa nhà cách đó không xa, vẻ mặt Basil hưng phấn rời mắt khỏi ống nhòm, hỏi người bên cạnh:

- Phải đưa người này vào bệnh viện, còn phải tạo cảnh như ngoài ý muốn, không có vấn đề gì chứ.

- Đương nhiên, chúng tôi rất chuyên nghiệp mà!

Người bên cạnh nhếch miệng cười, có vẻ lạnh lẽo, thâm trầm.

Người kia mặc một bộ quần áo màu đen, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, vóc người không cao nhưng nhìn rất rắn chắc, tóc cắt ngắn, từng sợi tóc dựng ngược giống như lông nhím, vẻ mặt cứng nhắc. Hắn nói khẩu âm tiếng Anh rất đặc biệt, là người Châu Á chứ không phải người Trung Quốc, lúc nói chuyện còn nhếch môi cười dữ tợn, nhìn qua có vẻ hung ác tàn bạo.

Đây là Yuta – người chuyên nghiệp do Basil tốn rất nhiều tiền thuê về.

Lúc này, Yuta giơ ngón tay chỉ cho Basil nhìn về phía góc đường, Basil lại lại giơ ống nhòm lên.

- Theo yêu cầu của ngài, chúng tôi không dùng ô tô mà dùng một chiếc mô-tô, đụng vào sẽ không lấy mạng của anh ta, nhưng sẽ làm anh ta bị gãy chân, tối thiểu cũng phải nằm viện mất mấy tháng.

Trong lúc Yuta đang nói, đồng thời có một người cưỡi mô tô mặc áo da, đầu đội mũ bảo hiểm màu đen ở góc đường đã thấy mục tiêu là Bạch Tiểu Thăng này, nhanh chóng khởi động xe.

Trong giây lát, ống xả phát ra từng tiếng gầm rú.

Gần như cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thăng đang cầm điện thoại dường như hơi kinh ngạc, đột nhiên phát hiện ra. Anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía tiếng động truyền tới.

Người lái mô tô cách đó mấy chục mét vừa vặn ngẩng đầu lên, chỉ thấy mục tiêu vẫn không nhúc nhích, cứ đứng tại chỗ nhìn mình chằm chằm, hắn cũng sững sờ.

Hai người cứ từ phía xa nhìn nhau như vậy mất mấy giây.

Basil đứng phía trước cửa sổ, cầm ống nhòm hết nhìn trái tới nhìn phải:

- Ôi, sao cậu ta lại đứng yên thế? Sao người kia cũng không hề động đậy vậy!

Yuta cũng nhíu mày nhìn về phía tầng dưới,

Hắn giơ tay lên, nói vào trong bộ đàm:

- Vì sao dừng lại?

- Mục tiêu dừng động tác, đang nhìn tôi.

Trong bộ đàm truyền đến giọng nói của lái xe.

Nếu là người bình thường, cho dù phát hiện ra một người lái mô tô đang khởi động xe, nhiều lắm cũng chỉ liếc nhìn mà thôi, sau đó đường mình, mình vẫn đi, ai còn nhìn chằm chằm như vậy.

Người cưỡi mô tô thấy bất đắc dĩ, nhìn sang hướng khác, chờ Bạch Tiểu Thăng tiếp tục đi về phía trước.

Hắn phải lao tới mấy chục bước nữa mới vào vị trí tốt nhất để xông tới.

Con đường này thông suốt, nhìn cũng càng "tự nhiên" hơn, càng giống như sự cố bình thường.

Kết quả ai ngờ được, Bạch Tiểu Thăng lại bất động...

Yuta thấy Basil bắt đầu nhíu mày, lúc này liền nói với bộ đàm:

- Không cần để ý tới anh ta, đâm đi!

Bọn họ là dân chuyên nghiệp, làm sao có thể bị ảnh hưởng vì chút tình huống đột ngột xảy ra được!

Người lái mô tô ở góc đường nhận được chỉ thị, cơ thể ngả về phía trước, chân vừa rời khỏi mặt đất thì xe mô tô liền lao tới như bay.

Bạch Tiểu Thăng thấy người lái mô tô kia thật sự lao về phía mình liền siết chặt điện thoại.

- Quả nhiên là đảng mô tô, tôi đã nói mà, cho dù ở đây không có băng đảng côn đồ thì cũng có kẻ trộm cá biệt!

Ở khu phố này chắc chắn phải luôn luôn đề cao cảnh giác, cảm thấy không thích hợp phải nhanh chóng chuẩn bị.

Từ trước đến nay Bạch Tiểu Thăng là một người cảnh giác, lần này rõ ràng không ngoại lệ.

Chiếc mô tô kia lao tới trong nháy mắt, quả thật còn nhanh hơn gió.

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào nó. Nếu là khu phố sầm uất, xe tới xe đi thì có thể không đề phòng. Nhưng bây giờ cả con đường vắng như thế, làm sao có thể để hắn thực hiện ý định được.

Nhân lúc này, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên bước nhanh tới giống như một Torero – người thách đấu trong môn thi đấu bò tót, động tác mềm mại tao nhã, khó có thể né tránh.

Anh cân nhắc thời cơ hoàn toàn không sai.

Sớm một giây, chiếc xe mô tô này còn có thể điều chỉnh phương hướng, chậm một giây lại thật sự bị đụng phải.

Lúc tay lái mô tô sắp lao tới gần, hắn giơ một tay ra, xem ra còn muốn lôi Bạch Tiểu Thăng đi, cố gắng dùng quán tính kéo anh ngã.

Nào ngờ, sở dĩ trước đó Bạch Tiểu Thăng bất động là bởi vì tính toán tốt vị trí, cách chân anh không xa có một cái hố.

Bạch Tiểu Thăng là người đàn ông am hiểu lợi dụng tất cả các yếu tố, thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng tính toán sẽ thật sự gặp phải băng đảng mô tô, cho đối phương một bất ngờ nhỏ.

Người lái mô tô liều lĩnh thả tay ra, bánh trước vừa vặn kẹt vào trong hố, cả người lẫn xe lập tức mất thăng bằng.

Hắn còn chưa bắt được Bạch Tiểu Thăng, bản thân đã bay ra ngoài trước.

Vừa vặn bên cạnh có một chiếc xe chậm rãi lái tới:

“Bịch" một tiếng, người lái xe mô tô, chiếc máy ô tô cùng tiếp xúc thân mật với chiếc xe kia.

Chiếc xe lập tức bốc khói, người cũng hôn mê.

Tài xế ô tô kia xuống xe và mắng to, có lẽ anh ta không ngờ ở nơi vắng vẻ thế này, mình lái chậm như vậy, cũng không biết tên trời đánh nào giống như đạn pháo nhảy ra, va chạm vào anh ta giống như đã nhắm chuẩn vậy.

Bạch Tiểu Thăng rất tiếc nuối nhìn người lái mô tô không làm được việc kia, sau đó anh cầm điện thoại di động của mình tiếp tục đi tới nhà hàng.

Anh không muốn dính vào chuyện này để tránh rắc rối.

Basil đứng trước cửa sổ, sắc mặt tối sầm, liếc nhìn Yuta.

Vẻ mặt người sau cũng rất khó coi.

Tính chuyên nghiệp vẫn là câu cửa miệng của Yuta, lại có thể chuyên nghiệp như vậy thì thật sự khó coi.

- Yên tâm, chúng tôi còn có sự chuẩn bị khác!

Yuta chỉ tay vào nhà hàng.

Basil giơ ống nhòm nhìn lại.

Ở lối vào bên cạnh nhà hàng có bắc một giàn giáo, hai người mặc trang phục lao động ở trên đó nói chuyện, thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng đang đi tới.

- Một lúc nữa, bọn họ sẽ tranh chấp với nhau, giàn giáo phía trên sẽ sập xuống, vừa vặn đập trúng người kia ở phía dưới. Chúng tôi đã tính qua rồi, sẽ không mất mạng đâu.

Yuta tự tin nói.

Bố trí này cũng giống như ngoài ý muốn! Basil không khỏi gật đầu.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đi về phía nhà hàng cũng phát hiện ra giàn giáo và hai người công nhân kia.

Ban đầu cũng không có gì. Chỉ là Bạch Tiểu Thăng vẫn quan sát công trình mới làm một lúc, hình như cảm thấy không đúng quy phạm, còn không nhịn được lắc đầu.

Theo bản năng anh cảm giác có chút nguy hiểm, sau đó tìm lợi tránh hại, không muốn đi qua chỗ này. Đây cũng là hiệu quả nghe theo lời răn dạy của người xưa "Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ" đã ăn sâu vào xương máu của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng dừng lại, chợt phát hiện trong nhà hàng thoạt nhìn cũ nát kia hình như còn có vài phòng sáng đèn.

Lần trước anh không chú ý, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy có chút thú vị.

Bạch Tiểu Thăng lập tức đứng lại và lùi về sau mấy bước, nhìn ra xa một lúc lâu, còn lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay.

Trong nước, đại sư Tống Giai cũng là người yêu thích các kiến trúc. Bạch Tiểu Thăng muốn để cho ông xem phong cách đặc biệt của nhà hàng cũ này.

Không chỉ quay mặt trước, Bạch Tiểu Thăng còn cầm điện thoại đi vòng quanh nhà hàng, vừa đi vừa quay.

Kể từ đó, hai công nhân ở cửa liền sửng sốt, bọn họ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Basil, Yuta đang canh giữ ở trong một kiến trúc khác cũng có chút kinh ngạc.

Đây là muốn chơi trò gì vậy?

Ở dưới chỉ thị của Yuta, một công nhân vội vàng chạy tới chỗ của Bạch Tiểu Thăng, cao giọng ngăn lại:

- Thưa ngài, ở đây không được chụp ảnh.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng cũng đã vòng qua hơn nửa kiến trúc, thấy không cho quay thì nhún vai không quay nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận