Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1595: Người này không đơn giản

Vương Hách Lôi giả ra chiêu ở trước mắt bao nhiêu người, nếu không phải Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, Lôi Nghênh kìm chế, bây giờ kẻ nằm ở trước mặt mọi người chắc chắn là hắn.

Đánh người biến thành bắt tay, cũng thật sự làm cho tất cả những người chú ý tới bên này được mở rộng tầm mắt.

Trong phòng hội nghị những người chú ý thấy cảnh tượng như vậy, đều sửng sốt.

Chị em Đổng Thiên Lộ cũng ngạc nhiên bất đắc dĩ.

- Vương Hách Lôi kia muốn làm gì vậy?!

Đổng Thiên Lộ cũng không nhịn được nói.

Đổng Thiên Tú xem cũng hoàn toàn không hiểu.

Phía xa, Mã Thiên Kình đang hưng phấn tới đỉnh điểm, lại chợt phát hiện nội dung vở kịch tiếp theo không diễn ra như trong kịch bản của mình, anh ta có phần dại ra.

- Tên khốn kiếp Vương Hách Lôi kia làm cái gì vậy?!

Sau đó, Mã Thiên Kình đập một cái vào bắp đùi của mình, vừa hận vừa tức.

Đương nhiên, Mã Thiên Kình vẫn cho rằng kẻ ngu si Vương Hách Lôi kia lâm trận thì hoảng sợ, chứ không nghĩ gì khác.

Mà giờ phút này, Vương Hách Lôi nhìn Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt phía sau cặp kính mắt màu nâu trà cỡ lớn càng sâu hơn, tay hắn nắm bàn tay Bạch Tiểu Thăng rồi rút lại.

- Anh thật sự là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, Bạch Tiểu Thăng sao?!

Vương Hách Lôi nói.

Mã Thiên Kình cho rằng hắn không biết cái tên này, nhưng hắn lại biết!

- Tôi nghĩ, Mã Thiên Kình sẽ không nói cho cậu biết điều này.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Cậu từng nghe nói về tôi rồi à?

- Tiếng tăm lừng lẫy, như sấm bên tai!

Vương Hách Lôi cười:

- Có thể quen biết với anh Bạch thì thật là may mắn. Vừa rồi chỉ là một trò đùa không ảnh hưởng toàn cục, hi vọng anh Bạch đừng để ý, lúc thời gian rảnh rỗi vẫn mong anh tới tập đoàn Hạo Vũ ngồi một chút!

Lâm Vi Vi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy Vương Hách Lôi bỗng nhiên trở nên lịch sự.

Sao hắn có thể lập tức trở nên bình thường như vậy được chứ?

Người này ăn nói có cảm giác hoàn toàn khác với "con trai bám đít cha" lcu1 nãy.

Lôi Nghênh cũng quan sát đối phương.

- Nếu cậu Vương đã mời, tôi sẽ nhớ kỹ, có cơ hội sẽ đi qua thăm hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Trước mặt Bạch tiên sinh, tôi không dám nhận tiếng cậu Vương, anh cứ gọi tôi là Vương Hách Lôi.

Vương Hách Lôi lại cười nói:

- Hội nghị này cũng sẽ lập tức bắt đầu rồi, vậy tôi không làm phiền nữa.

Dứt lời, Vương Hách Lôi còn khẽ gật đầu với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, xoay người rời đi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn theo.

- Tại sao người này... lại giống như thay đổi thành một người khác vậy!

Lâm Vi Vi không nhịn được nói.

- Hắn không thay đổi, vẫn luôn như vậy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bóng lưng của Vương Hách Lôi với ý tứ sâu xa:

- Chỉ có điều hắn là một người thông minh, biết giả vờ ở trước mặt tôi cũng không có ý nghĩa gì cả!

"Con trai bám đít cha" gì đó chỉ là do Vương Hách Lôi ngụy trang mà thôi!

Thằng nhãi đi rất ranh ma!

Mã Thiên Kình tự cho rằng có thể lừa dối hắn, lợi dụng hắn.

Không biết, người ta đã sớm nhìn thấu.

Nhưng Vương Hách Lôi vẫn theo ý của Mã Thiên Kình đi qua, cũng thể hiện vẻ “khờ ngốc” cho đám người Bạch Tiểu Thăng thấy.

Với vẻ mặt “ngây thơ" ám chỉ Đổng Thiên Lộ không thể tin, xem như bất luận Đổng Thiên Lộ và Bạch Tiểu Thăng nói chuyện gì, đều cắm vào một cái gai.

Không thể tin tưởng người phụ nữ Đổng Thiên Lộ kia hoàn toàn, cho dù là bạn hợp tác cũng vậy. Cho nên, Vương Hách Lôi mới xúi giục một cách không rõ ràng.

Ngoài việc đó ra, Vương Hách Lôi càng theo kịch bản của Mã Thiên Kình, thật sự tới khiêu khích Bạch Tiểu Thăng, chỉ có điều hắn không có khả năng sẽ đánh vào mặt anh, mà là muốn anh không khống chế được phải đánh hắn.

Kể từ đó, Bạch Tiểu Thăng đánh cũng xem như tổn thất hình tượng, ảnh hưởng với việc tranh cử. Đây coi như là hắn cống hiến một chút sức mỏng cho kế hoạch bên mình.

Đồng thời, Vương Hách Lôi hắn vẫn chưa tính là đắc tội với Bạch Tiểu Thăng.

Hắn lấy một dáng vẻ "Khờ ngốc" đùa giỡn bị đánh, sau này Bạch Tiểu Thăng gặp người nhà họ Vương hắn sẽ áy náy.

Còn nữa, hắn ăn mặc như vậy, ở đây không có người ngoài biết được thân phận của hắn, cho dù hắn bị đánh cũng không tính là mất mặt, càng chưa nói tới làm cho nhà họ Vương bị ảnh hưởng.

Còn một điểm nữa chính là trước khi hắn ra tay, đã xây dựng một hình tượng bị Mã Thiên Kình lừa dối, mê hoặc, thuận tiện để nhà họ Vương và Bạch Tiểu Thăng loại bỏ "hiểu nhầm", mà Bạch Tiểu Thăng sẽ trút hết tất cả căm phẫn vào Mã Thiên Kình! Dù sao cũng là mấy chuyện xấu của Mã Thiên Kình!

Vương Hách Lôi tính kế đâu chỉ cao hơn Mã Thiên Kình một bậc!

Ngay cả Đổng Thiên Lộ cũng cho rằng hắn là phế vật.

Mà kỹ năng diễn xuất của Vương Hách Lôi cũng đủ để lừa bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ Bạch Tiểu Thăng.

Trăm tính vạn tính, Vương Hách Lôi cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng khống chế vẻ mặt xuất thần nhập hóa.

Hắn diễn giống thế nào đi nữa, cuối cùng cũng là giả, hắn đã thể hiện ra sự "chân thật" không bỏ sót tới từng chỗ nhỏ nhất.

Bạch Tiểu Thăng cũng qua lời nói của hắn, trong lúc vô tình "Vạch trần" Đổng Thiên Lộ, “vạch trần" Mã Thiên Kình, càng xác nhận thêm những điều này.

Còn có, Bạch Tiểu Thăng thấy Vương Hách Lôi ra tay rất khí thế, nhưng không dùng sức.

Bạch Tiểu Thăng đã nhìn ra, cho nên không trốn.

Lôi Nghênh cũng nhìn ra, cho nên mới không phản kích.

Cuối cùng, đánh người biến thành bắt tay.

Về chuyện liên quan đến những điều này, Bạch Tiểu Thăng nhặt những điều quan trọng, khẽ nói cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh biết.

- Thật sự không nhìn ra, người này lại che giấu sâu như vậy!

Lâm Vi Vi sửng sốt nhìn theo Vương Hách Lôi.

Đồng thời, Lâm Vi Vi cũng phát hiện ra Mã Thiên Kình dáo dác ngó nhìn ở trong góc.

- Họ Mã kia ở đó!

Lâm Vi Vi tức giận nói.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng thấy, ánh mắt lạnh lùng.

Mã Thiên Kình vừa đối diện với bọn họ thì lập tức sợ đến mức rụt cổ lại.

- Có cần tôi đi xử nó không?

Lôi Nghênh hỏi.

Người như thế ở đây cũng thấy chướng mắt.

- Không cần anh phải tự mình, nói bảo vệ dẫn bọn họ đi là được.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

Chuyện nhỏ như vậy, không đáng để bọn họ ra tay.

Khi thư ký của Trịnh Đông Tỉnh vào nói cho anh biết, những điều anh bảo đã được anh ta thu xếp xong xuôi.

Về phần đuổi Mã Thiên Kình và phải có thái độ gì với Vương Hách Lôi...

Bạch Tiểu Thăng cho rằng sau khi Vương Hách Lôi trở về còn có thể giả ngốc, cho dù không mời hắn đi, hắn cũng sẽ đi cùng Mã Thiên Kình.

So với như vậy, không bằng cùng “đuổi" bọn họ đi.

Lấy sự thông minh của Vương Hách Lôi, không phải không biết Bạch Tiểu Thăng làm vậy cũng là đánh yểm hộ cho hắn.

Xem như đây là một ý tốt nho nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng khẽ căn dặn vài câu, Lôi Nghênh lại nghe và rời đi.

Lâm Vi Vi không nhịn được từ bên cạnh nói thầm:

- Vậy, Đổng Thiên Lộ thì sao?

- Đổng Thiên Lộ...

Bạch Tiểu Thăng nhắc lại tên này, nhìn Lâm Vi Vi cười:

- Cho dù nể mặt Thiên Tú, cũng không thể làm gì cô ta. Hơn nữa...

Bạch Tiểu Thăng ý vị thâm trường nói:

- Cô ta là một thương nhân thuần túy, anh thưởng thức điểm ấy.

Giới kinh doanh không có kẻ địch mãi mãi, cũng không có bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.

Người phụ nữ kia thờ phụng quan niệm này!

Vậy cũng không phải không thể nói chuyện!

Bạch Tiểu Thăng lên tiếng, Lâm Vi Vi tất nhiên liền gật đầu.

Một lát sau, Lôi Nghênh trở về, chỉ nói hai chữ:

- Xong rồi.

Khi ba người nói chuyện, Vương Hách Lôi cũng trở về bên cạnh Mã Thiên Kình.

- Anh Vương, anh làm sao vậy! Vì sao không ra tay!

Mã Thiên Kình thật sự phải nén cơn giận, chất vấn Vương Hách Lôi.

- Lúc đó tôi thật sự muốn tát hắn, nhưng ánh mắt của người kia thật đáng sợ, trợn mắt nhìn tôi, làm tôi không dám xuống tay.

Vương Hách Lôi buồn bực nói:

- Còn đáng sợ hơn cả cha tôi nữa.

Mã Thiên Kình phiền muộn thở dài một tiếng.

Thật ra anh ta từng đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, biết rõ khi hắn ta nổi giận thì ánh mắt đáng sợ tới mức nào.

- Hay là cậu Mã đi bộc lộ tài năng, cho tôi học hỏi một chút đi?

Vương Hách Lôi kiến nghị.

Mã Thiên Kình nghẹn lời, nói với vẻ không được tự nhiên:

- Anh cũng đã bộc lộ rồi, tôi mà đi nữa, tin tưởng bọn họ cũng có sự chuẩn bị...

Trong lòng Vương Hách Lôi thầm cười lạnh.

Mã Thiên Kình giật dây cho hắn đối phó với Bạch Tiểu Thăng, bản thân lại không dám, trong ánh mắt anh ta lộ rõ sự sợ hãi, nhất định là Bạch Tiểu Thăng đã từng trị anh ta một trận ra trò.

- Nếu như cậu cũng không đi, vậy chẳng phải chúng ta tới uổng công một chuyến sao.

Vương Hách Lôi cố ý đùa anh ta.

Trong lúc Mã Thiên Kình không biết trả lời thế nào, hai bảo vệ Thăng Tỉnh Quốc Tế đi tới, khách sáo mời hai người ra ngoài một chuyến.

Nhìn bộ dạng như vậy, người ta chắc chắn sẽ không để cho bọn họ tiếp tục ở lại.

Mã Thiên Kình thuận sườn núi xuống lừa, ngoan ngoãn đồng ý, anh ta tất nhiên không thể tranh chấp với đám bảo vệ được.

Hai người rời đi.

Chỉ có điều Mã Thiên Kình đi có chút tức giận, khi Vương Hách Lôi rời đi lại nhìn thẳng vào mắt Bạch Tiểu Thăng, thầm cười.

Lúc này, MC đã lên đài, cất giọng nói:

- Mong mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, nửa cuộc họp sau của chúng ta sẽ lập tức bắt đầu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận