Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1681: Đây là một cơ hội!

Đám người đầu trọc này thật sự quá đáng ghét, hơn nữa còn không nghe giải thích, làm cho đám người Bạch Tiểu Thăng ăn cơm cũng không ngon.

Ban đầu, Bạch Tiểu Thăng cũng ngầm đồng ý để Lôi Nghênh ra tay đuổi bọn họ đi.

Nhưng khi nghe được đầu trọc ồn ào, biết “anh Năm” chủ nợ của Lâm Thần Thăng lại là người của nhà họ Hồng, Bạch Tiểu Thăng vội lên tiếng hỏi.

Lôi Nghênh nghe vậy cũng sửng sốt, ngừng lại.

Ngay cả Lâm Vi Vi cũng kinh ngạc nhìn về phía đầu trọc.

- Sao? Đúng!

Thấy Bạch Tiểu Thăng hỏi ngược, đầu trọc sửng sốt nhưng cũng vội vàng xác nhận, trong lòng thấy khó hiểu.

Lâm thiếu này giả vờ giả vịt cái gì, anh không quen biết anh Năm sao? Không biết anh Năm là người của nhà họ Hồng sao? Làm cái gì vậy...

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng có ý tứ sâu xa.

Lâm Thần Thăng là người nhà họ Lâm, anh Năm là người của nhà họ Hồng, hai nhà qua lại thân thiết, cùng trong một liên minh thương nghiệp.

Thậm chí có tin đồn nói người nhà họ Lâm muốn Lâm Thần Thăng làm đám hỏi gia tộc với nhà họ Hồng, cho dù cuối cùng không thành nhưng nhà họ Hồng cũng không có phản ứng mãnh liệt...

Vậy nhìn thế nào, hai người này cũng không nên có quan hệ nợ nần mới phải.

Anh Năm này còn phái người đuổi theo Lâm Thần Thăng ngoài đường, còn không chỉ một lần mà nhiều lần, nhà họ Lâm đều tha thứ? Nhà họ Hồng cũng không quan tâm?

Dù nói thế nào đi nữa, Lâm Thần Thăng vẫn là họ Lâm, trong cơ thể chảy dòng máu của nhà họ Lâm.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên có chút hứng thú với "Anh Năm" này!

Trong đầu anh có chút tính toán về nhà họ Lâm, liên minh thương nghiệp của hai nhà Lâm, Hồng, nhưng điều kiện còn chưa đủ.

Nếu như có thể tìm được chỗ đột phá từ "Anh Năm" này, vậy thì không thể tốt hơn!

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng lập tức có quyết định, có thể theo đầu trọc đi gặp "Anh Năm" này.

Thậm chí, có thể cùng "Anh Năm" này làm một vụ "buôn bán" .

Một vụ “buôn bán lớn” đủ để chấn động liên minh thương nghiệp của hai nhà Lâm, Hồng, giải quyết tất cả vấn đề rắc rối cho Quang Tự Quốc Tế.

Chỉ chớp mắt, Bạch Tiểu Thăng đã có ý nghĩ.

- Anh Năm này có phải là người của nhà họ Hồng không thì có liên quan gì tới việc các anh đến quấy rầy chúng tôi, thân phận của anh còn chưa ép được chúng tôi!

Lâm Vi Vi tức giận nói.

- Đúng đúng, tôi không phải có ý đó, ý của tôi là...

Đầu trọc vội vàng giải thích.

Nhưng không đợi hắn nói ra khỏi miệng, Bạch Tiểu Thăng lại lên tiếng:

- Tôi có thể đi theo anh gặp anh Năm của các anh!

Bạch Tiểu Thăng đồng ý.

Những lời này làm cho đầu trọc sửng sốt, còn có đám anh em phía sau hắn cũng vậy.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đám người đầu trọc không ngờ Bạch Tiểu Thăng lại đồng ý nhanh như vậy.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không hiểu. Tuy nói anh Năm này là người của nhà họ Hồng khiến bọn họ bất ngờ, nhưng Bạch Tiểu Thăng bị nhận nhầm thành Lâm Thần Thăng, đến bên kia sẽ bị lộ, trước đây Bạch Tiểu Thăng cũng đã nói "mạo danh thế thân" không có chút ý nghĩa nào, vậy anh làm như thế là có đồ gì?

Nhưng Bạch Tiểu Thăng đã nói như vậy thì nhất định có suy nghĩ của mình, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không nói thêm nữa.

- Vậy thì tốt quá! Cảm ơn Lâm thiếu, cảm ơn Lâm thiếu!

Đầu trọc mừng rỡ, quả thật cười không ngậm được miệng.

- Có thể đi, nhưng các anh phải chờ chúng tôi ăn xong bữa ăn này đã.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ngài ăn đi.

Đầu trọc mỉm cười cúi đầu khom lưng.

Thật sự có thể hoàn thành căn dặn của Đại tiên sinh, đừng bảo để người ta ăn bữa cơm, cho dù có chờ bọn họ đi tắm, bóp chân cũng được, dù sao phía bên mình đã làm được xong trước thời hạn. Ban đầu còn tưởng rằng chuyện này rất rắc rối, không ngờ lại lập tức giải quyết xong! Cho dù thái độ của Lâm thiếu này tự nhiên thay đổi một cách khó hiểu...

- Thật ngại quá, bữa cơm này là có người mời, lượng thức ăn chỉ đủ cho ba người chúng tôi nên không mời các anh được.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Ngài cứ ăn đi, chúng tôi chờ ở bên ngoài là được.

Đầu trọc vui tươi hớn hở nói.

Thấy trước khi Lôi Nghênh ngồi xuống còn liếc nhìn hắn, đầu trọc lập tức hiểu chuyện:

- A a, chúng ta ở cửa sợ ảnh hưởng tới khẩu vị ăn uống của Lâm thiếu, chúng tôi sẽ đi qua bên cạnh, không làm vướng mắt mấy người.

Đầu trọc nói được thì làm được, dẫn đám người của mình tránh ra cửa, ngồi vào sát tường nghỉ tạm.

Lúc này, đám anh em bọn họ, ai nấy đều mặt mày rạng rỡ.

Hoàn thành căn dặn của Đại tiên sinh, xem về sau ai còn dám coi thường bọn họ nữa.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn ra ngoài cửa và mỉm cười lắc đầu, bảo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh uống rượu dùng bữa.

Một hớp rượu ngon một miếng ăn ngon, ba người cũng thấy muốn ăn nhiều hơn.

Mùi rượu mùi thức ăn thơm phức phả ra. Lúc đầu, đám người đầu trọc hưng phấn còn không để ý, chờ khi hưng phấn qua đi, con sâu tham ăn liền bị kích thích.

Nghe ba người trong phòng khen ngợi món ăn, ngay cả đầu trọc cũng không nhịn được chép miệng một cái, nuốt nước miếng.

Không bao lâu, hai người mặc trang phục thị nữ mang thức ăn lên, thấy một đám người ngồi bên ngoài thì rất kinh ngạc.

Đầu trọc và hai người đẹp gật đầu cười, chỉ về phía mình và chỉ về phía trong phòng, ý nói mình là cùng một đám người.

Hai cô gái mặc trang phục thị nữ cũng không để ý tới bọn họ.

Sau đó, thức ăn lại được đưa lên hai đợt nữa, trong phòng lại chạm cốc, chạm chén, tiếng cười liên tục vang lên.

Ngoài phòng là bụng đói kêu vang, một đám người nín thở im tiếng, gương mặt dại ra, ngửi mùi thơm của thức ăn mà nuốt nước bọt.

Có người còn không ngừng thì thào nói:

- Tối nay đi ăn đồ nướng, xâu thịt dê, phải đồ nhiều dầu nhiều mỡ, thêm ít bia... Mẹ nó, thật là đói!

Chờ "Thị nữ" của quán ăn bê canh và hoa quả lên, lúc đi vào, đầu trọc thò tay kéo áo một cô gái khiến cô ta giật mình suýt nữa hô lên tiếng.

- Em gái, nhà em có bánh bao không?

Đầu trọc thoáng cái đã hóa thân thành người đáng thương:

- Có thể cho mấy cái không?

Cô gái kia nhìn đầu trọc với ánh mắt kỳ quái.

Người này thật sự đi chúng với nhóm người bên trong sao...

Ba người Bạch Tiểu Thăng cơm nước no nê, ăn hoa quả tráng miệng.

Lâm Vi Vi nhìn ra ngoài cửa, hạ giọng nói:

- Anh Tiểu Thăng, vì sao anh muốn đi cùng bọn họ gặp anh Năm gì đó vậy? Là vì thân phận người của nhà họ Hồng sao?

Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt dò hỏi.

- Đây có khả năng là chỗ đột phá.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người, cười thần bí:

- Nếu như tính toán của tôi thuận lợi, không chỉ có thể giải quyết dễ dàng vấn đề của Quang Tự Quốc Tế, còn có thể khiến chuyến đi tới Tương Cảng của chúng ta có thu hoạch lớn!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh kinh ngạc liếc nhìn nhau.

Cho dù không biết Bạch Tiểu Thăng muốn làm gì, nhưng bọn họ theo bản năng tin tưởng Bạch Tiểu Thăng nói được thì có thể làm được!

Ngoài phòng, vẻ mặt mấy người đầu trọc dại ra, ngồi dựa vào chân tường, có người vô cùng buồn chán, trong miệng nhai cỏ vừa nhổ được dưới đất.

Vừa rồi, người đẹp kia nói nhà bọn họ không thừa bánh bao...

Đúng lúc này, bên trong cửa có tiếng động.

Đầu trọc lập tức ngồi dậy và nhìn sang.

Bạch Tiểu Thăng đi ra đầu tiên, thấy mấy người ngồi nghiêng ngả bên ngoài cũng sững sờ.

- Ngài ăn xong, bây giờ có thể đi được chưa? Vừa đúng giờ rồi.

Đầu trọc đứng dậy, tươi cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Những người còn lại cũng vội vàng đứng lên.

Bánh bao không có, nhưng nhanh chóng đưa vị đại gia này về, bọn họ có thể báo cáo kết quả, lại có thể đi ăn tới nhà hàng nướng.

Nói ra, bây giờ đám người này mới hiểu được, bọn họ mới đến còn tưởng đối tượng bị đòi tiền là củi mục nhà họ Lâm, anh Năm nhà họ Hồng phía sau bọn họ là chủ nợ muốn đòi tiền, nhưng không ngờ căn bản không phải là chuyện có tiền hay không.

Vị củi mục nhà họ Lâm này, không, Lâm thiếu chính là đại gia của bọn họ.

Lúc này, Đại tiên sinh đã đặc biệt chỉ điểm cho bọn họ, bảo bọn họ biết không thể chọc vào Lâm thiếu này.

Không trách được trước đây có mấy nhóm người đi đòi tiền về tổn thất trở về, thật ra bọn họ đều không dám lỗ mãng.

Hóa ra sai vẫn là bọn họ.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng gật đầu với đầu trọc và phân phó:

- Đi thôi, anh đi phía trước dẫn đường!

Bạn cần đăng nhập để bình luận