Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 639: Cuồng nhân Trịnh Thanh Hồng



Tại cầu thang của phòng học, bởi vì có một nhóm người tiến vào nên gây ra một trận xôn xao.

Bạch Tiểu Thăng cùng Triệu Thiên Trạch cũng vì thế mà nhìn sang.

Cầm đầu nhóm người đó là một nam nhân cao một mét tám, thân thể cân xứng rắn chắc, giống như một vận động viên, vô cùng suất khí tuấn lãng, khí độ bất phàm.

Hắn lộ diện một cái, lập tức có một nhóm người cười cười chủ động tới chào hỏi, mà hắn thì trên mặt vui vẻ, nhất nhất đáp lại.

Bất quá Bạch Tiểu Thăng nhìn ra được, mỗi động tác cử chỉ của hắn đều toát ra ngạo khí.

- Trịnh Thanh Hồng.

Triệu Thiên Trạch cũng khẽ nhíu mày, gọi tên của đối phương, sắc mặt có một tia phiền chán.

Tên nam nhân này đã dây dưa theo đuôi nàng không chỉ một lần.

Triệu Thiên Trạch cũng không thích hắn, nhưng cũng không có ở trước mặt thẳng thắn từ chối.

Trình Đào nhìn thấy Trịnh Thanh Hồng, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, vội vàng tiến đến thì thầm bên tai Bạch Tiểu Thăng.

- Ta nói lão đệ a, Trịnh Thanh Hồng đã tới, chúng ta nhanh nhường chỗ ngồi đi a!

Hầu như mọi người đều biết, Trịnh Thanh Hồng rất ưa thích ma nữ Triệu Thiên Trạch, thậm chí có suy nghĩ độc chiếm nàng.

Trình Đào dù sao cũng cảm giác được, chính mình không cách nào cùng Trịnh Thanh Hồng đánh đồng, cũng không muốn trêu chọc cái phiền phức kia.

Giờ phút này, Trình Đào thiện ý nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía cửa ra vào, Trình Đào cho là hắn đang nhìn Trịnh Thanh Hồng, dù sao mọi người trước tiên cũng chú ý tới người kia.

Nhưng hắn thật tình không biết Bạch Tiểu Thăng thật sự là đang nhìn một người đứng bên cạnh cúi đầu khom lưng với Trịnh Thanh Hồng là Bạch Kiêu Thừa.

Người này, Bạch Tiểu Thăng vô cùng không chào đón.

Nhưng mà nghe được lời nói của Trình Đào, Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn,

- Vì sao phải nhường mà nhường vị trí gì?

Trình Đào bị hỏi lại sững sờ, im lặng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Vị tiểu huynh đệ này, ngươi trước khi đến cũng không sớm điều tra một phen những người sẽ đến nơi này sao?

Trình Đào cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Còn vì sao?

Tự nhiên là bởi vì là Trịnh Thanh Hồng ưa thích Triệu Thiên Trạch, mà thân phận, địa vị, tài năng của hắn tại trong mọi người đều thuộc về nhân tài kiệt xuất, là người không dễ chọc! Không nhường vị trí, việc này là từ tìm phiền toái, tự mình chuốc lấy cực khổ a!

Trình Đào vừa định muốn cùng Bạch Tiểu Thăng giải thích một phen, mắt nhìn thấy Trịnh Thanh Hồng nhìn tới, lập tức xúc động.

- Huynh đệ, chỗ quen biết, ta không sẽ hại ngươi, đi nhanh lên. Nếu mà không đi thì ngươi tự cầu phúc đi a.

Trình Đào vội vàng nói thầm một câu, nhanh chóng cầm đồ vật của mình lên, gấp gáp muốn đi khỏi vị trí này.

Động tác còn nhanh hơn cả thỏ!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc bật cười, nhưng mà hoàn toàn không có ý muốn đứng dậy.

Lúc này, tại cửa ra vào ánh mắt của Trịnh Thanh Hồng liếc nhìn Triệu Thiên Trạch, sau đó nhiệt tình chào hỏi đám người bên cạnh rồi nhanh chân đi đến.

Thần sắc Triệu Thiên Trạch đã khôi phục lại bình tĩnh, mắt thấy Trịnh Thanh Hồng đi tới nhưng không có ý đứng lên.

- Thiên Trạch.

Trịnh Thanh Hồng chạy tới chỗ Triệu Thiên Trạch nhiệt tình cười nói.

Nhưng mà, nhìn thấy bên cạnh Triệu Thiên Trạch có Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt của hắn liền trầm xuống.

Bạch Tiểu Thăng nhìn như không thấy.

- Trịnh tổng.

Triệu Thiên Trạch nhàn nhạt gật đầu, định là bắt chuyện qua.

Trịnh Thanh Hồng cũng không dám ngang ngược, mỉm cười sốt ruột nói,

- Cô tới sớm vậy, tôi cũng sớm một chút tới muốn cùng cô nói chuyện một lát.

Nói xong lời này Trịnh Thanh Hồng quét ánh mắt qua chỗ ngồi bên cạnh Triệu Thiên Trạch.

Trịnh Thanh Hồng trực tiếp đi qua, hướng Bạch Tiểu Thăng đạm mạc cười một tiếng,

- Tiểu huynh đệ, nhường chỗ cho ta nhé.

Trịnh Thanh Hồng nghĩ ra người này nghe xong sẽ đồng ý tránh đi. Theo hắn thấy cái này thái độ của mình đã vô cùng khách khí rồi.

- Nè nói ngươi đó, tranh thủ thời gian nhường cho Trịnh tổng đi, vị trí này cũng là chỗ cho ngươi ngồi sao!

Bạch Tiểu Thăng chưa mở miệng, thì từ sau lưng Trịnh Thanh Hồng có một người nhảy ra lớn tiếng quát.

Người này, chính là Bạch Kiêu Thừa.

- Tại sao là ngươi?

Bạch Kiêu Thừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng liền biến sắc.

Người này không phải là người hôm qua cùng Phùng Ly Phùng sự vụ quan ngồi cùng một sao!

Hắn làm sao lại ở chỗ này!

Hắn là học sinh trong ban tập huấn hay là thư ký của Phùng Ly sự vụ quan!

- Vị trí này, ta ngồi trước liền là của ta, Trịnh tổng nếu mà muốn, lần sau xin đến sớm.

Bạch Tiểu Thăng không vội không chậm, không kiêu ngạo không tự ti, mỉm cười nhìn Trịnh Thanh Hồng trả lời.

Câu nói này, làm cho Bạch Kiêu Thừa kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

Cũng làm cho Trịnh Thanh Hồng ngạc nhiên.

Ngay cả Triệu Thiên Trạch cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

Có rất ít người, bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà không nể mặt Trịnh Thanh Hồng!

Những người chờ xem náo nhiệt ở bốn phía cũng lập tức ngẩn ngơ, rất nhiều người kinh ngạc đến nói không ra lời.

Lời nói này thật bá khí.

Chỉ là không biết rõ là tuổi trẻ khinh cuồng hay là nghé con mới đẻ không sợ cọp!

Nụ cười trên mặt Trịnh Thanh Hồng cũng thu liễm, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng có mấy phần lãnh ý.

Bạch Kiêu Thừa nhanh chóng đến bên tai Trịnh Thanh Hồng nói "Thân phận" của Bạch Tiểu Thăng, làm cho ánh mắt Trịnh Thanh Hồng phải chớp lên.

- Thì ra là như vậy vì thế mới không sợ hãi.

Trịnh Thanh Hồng cười nhạt sau đó hướng Bạch Tiểu Thăng nói,

- Bất quá, anh bạn ta khuyên ngươi một câu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Tùy ý phóng thích ngạo tính của mình như thế cũng không phải là chuyện tốt đâu!

Trịnh Thanh Hồng nói lời này, không thiếu ý là uy hiếp.

Còn uy hiếp trước mặt nhiều người như vậy.

Ở nơi xa, Trình Đào nhịn không được sốt ruột thay cho Bạch Tiểu Thăng.

Tiểu huynh đệ này, thật là không rõ ràng sự lợi hại của Trịnh Thanh Hồng, mới dám như thế.

Hiện tại cho dù có tự động nhường chỗ ngồi thì Trịnh Thanh Hồng nhất định cũng sẽ không bỏ qua hắn.

Những người xung quanh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt tràn đầy ý cười, họ là đang cười trên nỗi đau của người khác. Mắt thấy có người muốn tìm không may, mọi người lại tràn đầy phấn khởi.

Mục Bắc Thần chớp lấy thời cơ nhỏ giọng "Tuyên truyền" với mọi người thay cho Bạch Tiểu Thăng.

- Tên này tên là Bạch Tiểu Thăng a, ta biết hắn. Trẻ tuổi có chút thanh danh, có chút thành tích nhưng rất cuồng ngạo không đem những 'Lão nhân’ như chúng ta để vào mắt, nói chúng ta là lão hủ, không theo kịp thời đại.

Mục Bắc Thần nói lời này, lập tức những người bên cạnh càng thêm mấy phần lửa giận, cũng là xuất phát từ sự ghen ghét Bạch Tiểu Thăng, lập tức vô số thanh âm vang lên.

- Tiểu tử miệng còn hôi sữa này, thật là không biết trời cao đất rộng, thiếu giáo huấn.

- Ỷ có chút thành tích, liền có thể kiêu ngạo như thế sao, đáng đời hắn hôm nay gặp không may!

- Chọc Trịnh tổng, coi như hắn có lăn lộn về đến nhà, chúng ta cũng muốn đi theo xem náo nhiệt!

- Đúng vậy a, chênh lệch nhau xa như thế hắn còn có quả ngon để ăn sao!

Người xung quanh nhao nhao cười lạnh.

Bên trong ánh mắt của Mục Bắc Thần lúc này càng thêm ý cười lạnh.

- Trịnh tổng, ngươi làm gì thế, hắn là bạn của ta, ta hi vọng ngươi có thể đối với hắn tôn trọng một chút.

Triệu Thiên Trạch nhịn không được nói với Trịnh Thanh Hồng, sắc mặt của nàng cũng lộ ra một chút không vui.

- Thiên Trạch, cô rất che chở hắn a.

Trịnh Thanh Hồng cười nói, trong ánh mắt ẩn ẩn dâng lên một tia ganh ghét.

- Ngươi!

Triệu Thiên Trạch giận dữ muốn mắng Trịnh Thanh Hồng.

- Không sao.

Bạch Tiểu Thăng ngăn Triệu Thiên Trạch lại muốn tự mình ra mặt giải quyết nên hướng Trịnh Thanh Hồng cười nói.

- Ta cảm thấy được Trịnh tổng nói vô cùng tốt. Đối nhân xử thế phải có lễ độ, kiêu ngạo, tuyệt đối không tốt!

- Bởi vì ngươi căn bản không biết rõ, người ở trước mặt ngươi có địa vị như thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận