Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1580: Có một nhà họ Lâm muốn tham gia sao?

Đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nếu như không đi sâu thảo luận từ này, ý theo mặt chữ thì chính là quan sát lời nói, nét mặt và phản ứng của người khác để đoán ra ý nghĩ trong lòng người đó.

Đương nhiên, cao cấp hơn của đoán ý qua lời nói và sắc mặt chính là phối hợp một chút lời dẫn dắt để suy đoán những điều đối phương không muốn nói, hoặc muốn che giấu.

Có vài người tự nhiên am hiểu về phương diện này giống như La Tử Thiên.

Nhưng rõ ràng La Tử Thiên không ngờ rằng, hôm nay hắn xem như đã đụng phải nòng súng. Năng lực khống chế vẻ mặt, phán đoán, phân tích của Bạch Tiểu Thăng so với hắn khác nhau một trời một vực!

Cho dù không mượn hệ thống Hồng Liên phân tích, Bạch Tiểu Thăng cũng có thể phán đoán chính xác tâm lý hoạt động của đối phương, xác suất chuẩn của anh cao tới 70, 80%, nếu như tiếp xúc thời gian dài, như vậy quả thật không khác gì thuật đọc tâm.

Bạch Tiểu Thăng lập tức phát hiện ra ý định của La Tử Thiên.

La Tử Thiên hỏi quan hệ giữa Bạch Tiểu Thăng và Đằng Vân, hắn nói hoàn toàn không có liên quan gì, rõ ràng không đúng. Dù sao người của nhà họ Lục đều là bạn của hắn, Lục Vân còn được hắn coi là cha chú, cộng thêm Đằng Vân cũng là bạn hợp tác quan trọng của tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa. Có quan hệ, hơn nữa còn là quan hệ khá sâu sắc.

Nhưng cho dù nói dối, lấy năng lực khống chế vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng cũng có thể che giấu hoàn hảo, không để lại dấu vết.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói không liên quan gì đến Đằng Vân, La Tử Thiên tin năng lực quan sát và phán đoán của mình, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.

Lẽ ra cho dù Trịnh Đông Tỉnh không cưới cô công chúa của Đằng Vân, nhưng quan hệ người yêu đã sớm không phải là bí mật. Trịnh Đông Tỉnh cũng vì Đằng Vân mới đi sai một nước cờ, khiến cho bọn họ nhân cơ hội mà vào. Mà Thăng Tỉnh Quốc Tế gặp nạn, Lục Vân của Đằng Vân không có khả năng không quan tâm, không đến cứu.

Ba tập đoàn lớn Dược Mã, Bắc Phong, Hạo Vũ cũng vì phán đoán được điểm này nên đều kiên trì chờ đợi Đằng Vân phân chia lực lượng từ chỗ nào thì sẽ tấn công vào chỗ đó.

Nhưng bây giờ, tin tức La Tử Thiên nhận được lại là Đằng Vân không cứu giúp, người Trịnh Đông Tỉnh tìm tới chỉ bạn của anh ta?

Đây rốt cuộc là Lục Vân đủ ngoan độc, muốn vứt bỏ nhân vật quan trọng, hay còn có tính toán khác?

Vậy lúc này, trong lòng Trịnh Đông Tỉnh có bất mãn với Lục Vân và Đằng Vân không?

Lâm Thăng tự xưng là bạn của Trịnh Đông Tỉnh lại có lai lịch gì?

Trong thời gian ngắn, trong đầu La Tử Thiên xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.

Đồng thời, hắn cũng không quên một vấn đề, đó chính là: có phải hắn phán đoán sai không?

So với những nghi ngờ của La Tử Thiên, Bạch Tiểu Thăng thật ra rất dễ dàng nhận thấy những biến hóa rất nhỏ qua trong tròng mắt của hắn, phát hiện biến hóa trong tâm tư của hắn.

Vẫn là câu nói kia, bản lĩnh của hai bên về phương diện đoán ý qua lời nói và sắc mặt không ở trên cùng một cấp bậc.

- Anh Lâm, anh không thật sự thẳng thắn.

La Tử Thiên bỗng nhiên lắc đầu, cố ý thất vọng nói:

- Anh nói anh không liên quan gì đến Đằng Vân, tôi không thể tin được.

- Tha lỗi cho tôi mạo muội, kiến thức của tôi còn nông cạn nên không biết về danh tiếng của Lâm Thăng. Người tuổi tác như anh, cho dù có tuổi trẻ tài cao mà không có gia thế, bối cảnh, tài nguyên chống đỡ, sợ cũng khó tham gia được vào chuyện lớn như trở thành cổ đông mới của Thăng Tỉnh Quốc Tế chúng tôi, như vậy sẽ cần phải bỏ vào số tiền không nhỏ, tôi nghĩ giám đốc Trịnh chúng ta cũng sẽ không tìm một nhà đầu tư nhỏ tiến vào.

- Tôi thật sự biết có mấy gia tộc họ Lâm có thực lực, nhưng bọn họ chưa chắc đã đồng ý tiến vào trong cuộc tranh chấp giữa Đằng Vân và Dược Mã. Cho dù anh đến từ những gia tộc lớn kia, cũng không được ủng hộ.

- Sao không thẳng thắn giống như tôi? Tôi là người bên Dược Mã, anh lại nói anh là người của Đằng Vân, tôi có thể làm gì anh chứ? Ngay cả can đảm thừa nhận mà anh cũng không dám! Như vậy. . . thật làm cho người ta khinh thường!

Khi La Tử Thiên nói câu cuối cùng, trên mặt còn có phần đùa cợt, khinh miệt.

Đậy là hắn cố ý.

Có mấy người trẻ tuổi có thể nhận được sự kích thích như vậy.

Chỉ cần Lâm Thăng lộ ra một chút sơ hở, một chút thôi là hắn có thể xé thành một lỗ thủng, làm cho đối phương không thể che giấu bí mật được nữa.

- Tôi thật sự không muốn trả lời vấn đề này, tôi không liên quan gì đến Đằng Vân, anh thích tin thì tin, không tin cũng chẳng sao.

Bạch Tiểu Thăng không hề dao động, lại phủ nhận, đồng thời nhíu mày nói:

- Anh La, anh nên tin, nhà họ Lâm mà anh biết thật sự không liên quan tới tôi, mà là một nhà họ Lâm khác!

Bạch Tiểu Thăng nói rất ngạo nghễ:

- Chúng tôi muốn tham gia sẽ không sợ bất kỳ kẻ nào! Chúng tôi có năng lực đó!

Trong mắt La Tử Thiên, khi Bạch Tiểu Thăng nói những lời này, quả thật đầy kiêu ngạo, đó là cao ngạo thuộc về gia tộc.

Chẳng lẽ lời Lâm Thăng này nói là sự thật!

Anh ta và Đằng Vân hoàn toàn không có liên quan gì!

Trịnh Đông Tỉnh có thể tìm anh ta tới là vì tin tưởng anh có thể giải quyết được vấn đề? !

Điểm chết người chính là nhà họ Lâm nào muốn tiến vào? !

Trong lòng La Tử Thiên rét lạnh.

Nhà họ Lâm có tư cách, có năng lực, còn không sợ Dược Mã. . .

Cũng có!

Đồng thời, địa vị rất lớn!

Chẳng lẽ người này thật sự là người nhà họ Lâm kia. . .

La Tử Thiên lại nhìn kỹ Bạch Tiểu Thăng.

Từ trong phản ứng của La Tử Thiên, Bạch Tiểu Thăng đã biết được những điều này, anh lập tức cười mà không nói gì, nâng chén trà lên uống, trên người cũng phát ra một chút khí thế.

Thân là giám đốc điều hành của tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa, bản thân Bạch Tiểu Thăng chính là nhân vật tương đương với cấp lão đại của Đằng Vân - Dược Mã.

Khí thế này mạnh mẽ tới mức nào, trước đây anh giấu đi sự sắc bén, làm cho La Tử Thiên không cảm thấy gì.

Nhưng giờ phút này, La Tử Thiên càng nhìn càng cảm thấy khiếp sợ.

Người trẻ tuổi này thật sự không bình thường!

Người này nhất định đến từ gia tộc lớn nào đó!

La Tử Thiên lập tức phán đoán.

- Thật ra, anh La nói có một điểm không sai.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống, ngước mắt cười nói.

- A, anh Lâm nói gì?

La Tử Thiên không nhịn được kinh ngạc hỏi, hắn có hơi thất thần.

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không để ý, mỉm cười nói tiếp:

- Anh La nói, việc kinh doanh nên nói chuyện kinh doanh, kiếm tiền mới là đạo lý. Tôi cảm thấy những lời này cũng rất có lý! Hôm nay tôi tới đây vì muốn ngày mai đầu tư vào Thăng Tỉnh Quốc Tế, cũng là vì kiếm tiền! Cơ hội tốt như vậy, tôi làm sao có thể bỏ qua được! Cho dù làm vậy có phần chiếm lợi của bạn, nhưng tốt xấu gì nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài! Ý định ban đầu của tôi, hoặc ý định ban đầu của chúng tôi, không phải là đối địch với ai cả!

La Tử Thiên nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, khẽ gật đầu.

- Đương nhiên, nếu có người muốn xem chúng tôi làm kẻ địch. . .

Bạch Tiểu Thăng cười với ý tứ sâu xa, nghiêm túc nói:

- Vậy chúng tôi sẽ là một đối thủ không tệ!

Nhìn vẻ sắc bén và tự tin hiện ra trong ánh mắt Bạch Tiểu Thăng, con ngươi của La Tử Thiên vô thức co lại.

Sau đó, La Tử Thiên cố nặn ra một nụ cười:

- Đúng đúng, tất cả mọi người đều vậy! Cầu tiền tài, không cầu kẻ địch!

Bạch Tiểu Thăng - "người nhà họ Lâm" này, xem như đã khiến cho La Tử Thiên cảm thấy kiêng kỵ.

Tiếp theo, hai người trò chuyện rất nhiều.

Nội dung có liên quan đến việc tranh chấp giữa Đằng Vân và Dược Mã, nhưng không sâu.

Có liên quan đến Thăng Tỉnh Quốc Tế, nhưng có vài cái có tác dụng, có cái lại vô dụng.

Nói chung, hai người chỉ là thuận miệng trò chuyện mà thôi.

La Tử Thiên muốn nhân cơ hội để thăm dò Bạch Tiểu Thăng, mà Bạch Tiểu Thăng đã làm chuyện tương tự, chỉ có điều người trước mặt không biết mà thôi.

Vì muốn lấy thêm tin tức, La Tử Thiên cũng đưa lên một ít tin tức hướng dẫn không sâu, thế nhưng trò chuyện một lát, hắn thu hoạch được rất ít nên không khỏi thất vọng.

- Một tiếng rồi, La Tử Thiên, anh đủ rồi đấy!

Bên kia, Trịnh Đông Tỉnh nhịn được không hừ lạnh phát ra tiếng.

Anh ta cho phép La Tử Thiên vào đây ngồi, trò chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng, nhưng cũng không phải là trò chuyện vô hạn.

La Tử Thiên thấy Trịnh Đông Tỉnh lạnh lùng trứng mắt nhìn qua, vẻ mặt đã mất kiên nhẫn thì cũng biết mình ở lại quá lâu, lập tức cười nói:

- Đã quấy rầy rồi, vậy, giám đốc Trịnh, anh Lâm mọi người trò chuyện đi, tôi có việc nên đi trước!

Trong khi nói chuyện, La Tử Thiên đứng dậy, trong miệng còn nói:

- Các vị, không cần tiễn đâu.

Nói xong, La Tử Thiên phát hiện ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi yên, căn bản không có ý đứng dậy thì lập tức cảm thấy xấu hổ.

Được cái, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cho một bậc thang:

- Không tiễn.

La Tử Thiên ngượng ngùng cười, dẫn theo Quách Nam vội vàng ra khỏi văn phòng.

Sau khi ra ngoài, mặt La Tử Thiên trầm xuống, ánh mắt nghiêm trọng, thì thào nói:

- Nhà họ Lâm! Là nhà họ Lâm nào đây?!

Nói xong, La Tử Thiên dẫn theo Quách Nam vội vàng rời đi.

Trong văn phòng, Trịnh Đông Tỉnh liếc nhìn về phía cánh cửa với vẻ ghét bỏ, bực bội nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu còn thật sự nói chuyện với hắn! Tôi thấy hắn có ý xấu!

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Thật ra cậu không nói, tôi cũng sẽ bảo hắn đi, bởi vì cũng trò chuyện xong rồi.

Nói chuyện với hắn có gì hay chứ? Trịnh Đông Tỉnh muốn hỏi.

- Yên tâm đi, điều hắn có thể nghe đều là điều tôi muốn cho hắn biết.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Mà tôi, cũng từ trong vài câu trao đổi vừa rồi, nhận được một vài tin tức thú vị!

Bạn cần đăng nhập để bình luận