Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1466: Tôi phải cảm ơn cậu. (1)

Khoảng chừng hơn một phút đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng thủy chung vẫn giữ cái động tác cũ, căn bản không hạ bút.

Người kia thấy hơi không kiên nhẫn, bèn lên tiếng:



- Tôi bảo cậu này, rốt cục là có làm được hay không, đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi còn phải đến nhà chú ăn chực nữa. . .

- Gấp gáp cái gì, kẻ đi ăn chực như anh mà còn dám nói với vẻ khí thế hùng hồn như vậy à, chẳng phải chỉ mới qua có một phút thôi ư, đổi lại là anh có thể tính toán xong trong vòng một phút hay sao!



Lâm Vi Vi tức giận nói lại.

Người kia cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ không thèm so đo với nữ nhân, chỉ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng, bỗng nhiên cười.

Lập tức, cây bút trên tay hắn hạ xuống mặt giấy, nhanh chóng viết viết vẽ vẽ, công thức phân tử chưa hoàn thành được cấp tốc hoàn thành.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn đến hoa mắt, hai người phán đoán không ra tình huống thực tế, nhìn về phía người đứng bên cạnh kia.

Người kia mới đầu ngạc nhiên, sau đó là giật mình, cuối cùng là chấn kinh.

Người Châu Á trẻ tuổi kia chỉ suy tư một phút đồng hồ, vậy mà lại bù đắp tất cả toàn bộ những thứ còn sót rồi?

Việc này thật khó mà tin nổi!

- Tôi còn cho là loại tốc độ này chỉ có mỗi Rhine tôi mới có thể làm được thôi chứ!



Người kia thậm chí kinh hô.

Lâm Vi Vi lập tức ném cho hắn một cái lườm sắc lẻm.

Còn không quên khoe khoang?

Thật không biết xấu hổ.

Sau khi viết xong, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp trả quyển vở lại cho hắn, cười nói rằng:



- Anh xem lại đi, nếu không sai thì xin mời dẫn đường.

Người đàn ông tên là Rhine chỉ liếc nhìn một cái, liền khép vở lại, cười bảo:



- Không cần nhìn, cậu tính toán không sai !

- Vậy mọi người hãy đi theo tôi đi.



Rhine nhún nhún vai, nói với vẻ rất sung sướng.

Người đàn ông này người ngược lại khá là sảng khoái, có chơi có chịu, thậm chí cam nguyện dẫn đường.

Lập tức tiêu trừ không ít ác cảm của người khác dành cho hắn.

Vừa đi, Rhine còn lôi kéo làm quen với Bạch Tiểu Thăng.



- Cậu học bộ môn Sinh vật học hay y học vậy, cậu có thiên phú rất cao đấy, có hứng thú giao lưu trao đổi không?

Bạch Tiểu Thăng cười từ chối nhã nhặn.

Hắn thắng hoàn toàn là dựa vào là Hồng Liên.

Dưới sự dẫn đường của Rhine, đám người rất nhanh tìm đến tòa nhà số 19, hóa ra nó ngay tại phía trước cách đó không xa.

- Cám ơn, anh đã dẫn chúng tôi đến đây.



Lâm Vi Vi thuận miệng nói.

Không ngờ, đối phương không màn đến bọn họ mà nghênh ngang đi vào bên trong.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Vi Vi, trên mặt Rhine hiển hiện ra nụ cười, ha ha cười bảo:



- Tôi vốn dĩ cũng đến tòa nhà số 19 mà.

Lập tức, ba người Bạch Tiểu Thăng đều sững sờ.

Thì ra là cùng đường!

Vậy mà người này không hề nói một tiếng, già mồm với bọn họ suốt nửa ngày, còn không biết xấu hổ nói bọn họ thắng liền dẫn bọn họ đến đây.

Lâm Vi Vi tức giận, hung hăng lườm hắn một cái.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ cười một tiếng, dùng ánh mắt trấn an Lâm Vi Vi một phen.

Sau đó, mấy người Bạch Tiểu Thăng theo cầu thang đi lên, Rhine bám theo một đoạn.

Dù sao hành lang chỉ có một cái, dù Lâm Vi Vi không vui cũng không có biện pháp.

Có điều, khi mọi người đến tầng nhà vợ chồng Jonas ở, vậy mà tên gia hỏa này vẫn còn đi theo, thậm chí lúc Bạch Tiểu Thăng gõ cửa nhà Jonas, người kia thế mà còn đứng ở ngay phía sau bọn họ không chịu đi.

- Tôi nói này, anh bị bệnh gì à, vì sao cứ một mực đi theo chúng tôi vậy hả?



Lâm Vi Vi nổi giận.

Rhine nhún vai, bày ra dáng vẻ "tôi không có biện pháp".

Bạch Tiểu Thăng cũng kinh ngạc nhìn hắn, trông tướng mạo người này không giống hạng du côn vô lại cho lắm.

Lôi Nghênh hơi hơi nhíu mày, muốn nắm cổ áo đối phương lôi qua một bên, hảo hảo giáo huấn một phen, hù dọa đuổi hắn đi.

Đúng lúc này, cửa nhà Jonas mở ra.

Jonas xuất hiện tại cửa ra vào, mắt thấy đám người Bạch Tiểu Thăng, lập tức mừng rỡ lên tiếng:



- Khách nhân tôn quý của tôi, rốt cuộc mọi người cũng đã đến rồi!

Không đợi Bạch Tiểu Thăng trả lời, Rhine đứng phía sau bọn họ đột nhiên kêu to:



- Chú thân yêu, là con đây! Con lại tới rồi!



Nhà của Jonas không lớn, vật dụng trong nhà đều đã cũ kĩ nhưng vẫn rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết nữ chủ nhân của ngôi nhà này rất siêng năng chăm chỉ.

Nhìn từ bức ảnh treo trong phòng khách thì nhà Jonas có hai đứa con, Jonas phu nhân nói hai người đều sống ở thành phố khác, một năm cũng chỉ về nhà được hai ba lần, việc làm rất vất vả mà tiền lương lại không cao.

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, Jonas phu nhân tươi cười bưng hoa quả và trà lên.

- Ồ, chơi sang như vậy sao! Dứa, vải, quýt,... Mấy thứ này đều rất đắt đó! Chú của con ơi, chú phát tài rồi sao!

Rhinoino vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói.

Người này đúng là không biết khách khí là gì, ôm một mớ hoa quả ăn, còn không quên mời đám khách nhân Bạch Tiểu Thăng nữa:

- Tới đây ăn đi, đừng khách sáo, ăn chung cho vui.

Lâm Vi Vi nhịn không được âm thầm liếc trắng con mắt với Rhino.

Tới đây ăn chùa còn không biết khách sáo nữa chứ!

Đi tay không đến, còn không coi mình là người ngoài!

Nghe lời hắn nói thì hắn cũng không phải đến đây hai ba lần thôi đâu, chắc chắn rất thường xuyên.

Nếu đổi thành ở trong nước, trong nhà không có điều kiện tốt còn gặp phải người thân cực phẩm kiểu này chắc là cũng rất đau đầu.

Nhưng mà Jonas và phu nhân của hắn lại không hề biểu lộ ra sự không kiên nhẫn hay ghét bỏ gì hết, ngược lại ánh mắt lại từ ái vô cùng.

- Có khách tới, lễ phép một chút cho tôi.

Jonas chỉ là trách mắng lấy lệ một hai câu mà thôi.

Rhino cũng là một tên đàn ông ba bốn chục tuổi chứ không phải một đứa con nít bé tí, nếu la mắng hắn ở trước mặt người ngoài cũng không tốt lắm.

Sau đó, Jonas nắm tay Jonas phu nhân đi lại đứng trước mặt Bạch Tiểu Thăng, nghiêm túc nói:

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, thật sự vô cùng cảm ơn ngài đã giúp đỡ để tôi có thể tìm được công việc mới! Tôi và vợ tôi đều vô cùng cảm ơn ngài!

Thấy hành động của hai vợ chồng họ, Bạch Tiểu Thăng vội vàng đứng dậy cười nói:

- Anh nói quá lời rồi Jonas tiên sinh. Đều là bởi vì tài năng và nhân phẩm của anh mang đến cơ hội lần này cho anh.

Vợ chồng Jonas vẫn cứ cười cảm ơn, thậm chí còn muốn cảm ơn lại thêm lần nữa.

Khung cảnh ấm áp vô cùng, Rhino ngồi một bên mồm nhét đầy trái cây mà vẫn rảnh rỗi than thở.

- Chú của tôi ơi, chú cũng quá khiêm tốn rồi đó. Chú rất có năng lực, được người khác khai quật cũng là chuyện bình thường. Người thuê được chú mới là có số hên đó. Về sau, chú chỉ cần bộc lộ toàn bộ tài năng của chú ra, để cho họ biết họ không nhìn lầm người không phải là được rồi sao.

Tên kia, ăn nhiều như vậy còn không chặn được cái họng của gã nữa sao!

Tuy rằng lời của hắn nói đúng là sự thật, nhưng mà nghe cứ chói tai như thế nào ấy!

Lâm Vi Vi nhịn không được lại muốn lườm hắn thêm cái nữa.

- Rhino, có khách ở đây, cậu cũng không được thiếu lễ phép như vậy!

Jonas nhíu mày la mắng:

- Đường đường là một bác sĩ y học tại sao lại không biết lễ phép như vậy chứ. Tôi xem cậu lăn lộn đến bây giờ còn bị rơi vào tình cảnh này toàn bộ do cái miệng này làm hại.

Bạch Tiểu Thăng là ân nhân của hắn, hơn nữa còn là một nhân vật lớn.

Jonas tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng trò chuyện vui vẻ với Thorne, hơn nữa còn ở trước mặt ba ông trùm trong ngành sản xuất rượu cho hắn vị trí tổng giám đốc của tập đoàn tửu nghiệp "Gặp gỡ bất ngờ", vậy càng không phải là người tầm thường.

Mặc kệ là từ mặt nào thì Jonas cũng không cho phép Rhino lỗ mãng trước mặt Bạch Tiểu Thăng được.

Rhino bĩu môi, có chút không phục:

- Chú, vị tiểu huynh đệ nhỏ tuổi này không lẽ là ông chủ của chú sao, coi chú khẩn trương như vậy kìa.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được liếc mắt nhìn Rhino một cái, người này đúng là độc mồm độc miệng mà.

Nhưng không ngờ hắn còn là một người bác sĩ y học nữa đó!

Trách không được yêu thích của hắn không giống với mấy người bình thường khác.

Nhưng mà cho dù là bác sĩ y học thì cũng không thể coi mấy việc phân tích công thức phân tử thành mấy trò chơi giết thời gian như vậy được chứ, chỉ có thể nói người này đúng là một tên quái nhân.

Lâm Vi Vi trừng mắt nhìn Rhino, thực sự rất muốn nói với hắn:

Anh đoán đúng rồi, thanh niên này đúng là ông chủ của chú anh đó.

Đương nhiên, Lâm Vi Vi cũng không thực sự nói ra

Mà Lôi Nghênh lại y như không có chuyện gì xảy ra, tự rót trà tự uống, còn khẽ gật đầu giống như cảm thấy trà này cũng không tệ.

- Rhino!

Jonas phu nhân vẫn luôn dịu dàng cũng phải nhíu mày, hơi tức giận quát khẽ

- Không được vô lễ!

Rhino hình như còn rất sợ người thím này của mình, lập tức cười hắc hắc, nhìn Bạch Tiểu Thăng làm thủ thế xin lỗi, nhưng mà có thật sự nhận lỗi hay không thì có trời mới biết.

Vợ chồng Jonas nhìn thấy bộ dáng này của Rhino, đều thở dài lắc đầu, không biết phải làm thế nào.

- Rhino, không phải cậu cần một khoảng đầu tư gấp bây giờ sao, có lẽ, vị tiên sinh này là một lựa chọn không tệ.

Jonas bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, nhịn không được nói.

- Cậu ta...

Rhino liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được muốn cười nhạo, nhưng lại thấy Jonas phu nhân đang nhìn mình lập tức nuốt luôn nửa câu sau vào bụng, chuyên chú ăn trái cây, miệng lại than thở:

- Đầu tư của tôi lại thiếu rồi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận