Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1993: Sấm sét đánh xuống (2)

Bạch Tiểu Thăng nắm giữ chuyện này cũng như nắm giữ lòng người thật sự có thể đáng sợ như thế sao?

- Hai người tuyệt đối đừng để tâm tình giảm sút, có lẽ đây là do Bạch Tiểu Thăng cố ý.

Giả Thành Sơn nghĩ tới đây thì lập tức nhắc nhở Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm, đồng thời nói suy nghĩ của mình cho hai người nghe.

Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm đều là nhân vật đặc biệt, lập tức kịp phản ứng. Cả hai đều gật đầu, điều chỉnh tâm trạng của mình.

- Hôm nay không thấy, không bàn bạc được thì thế nào. Còn có ngày mai nữa. Qua một đêm cũng đâu phải là chuyện gì lớn.

Giả Thành Sơn trấn an.

- Chúng tôi cũng hiểu được đạo lý này, chỉ có điều chúng ta biết nói với bốn người kia thế nào để bọn họ không rối loạn đây?

Lư Thiên Đạo lẩm bẩm:

- Chúng ta cũng không cách nào bảo đảm được!

Không cho mấy người kia theo cũng là chuyện tốt, nhưng có lẽ cũng là chuyện xấu.

Ở dưới tình huống không biết, khó bảo đảm bọn họ không có suy đoán riêng của mình.

Trương Thanh Lâm nói:

- Vậy chúng ta chỉ có thể trở lại giải thích thêm thôi.

Nhưng giải thích nhiều, ngược lại sẽ làm người ta miên man suy nghĩ, đoán mò.

Nói chung, đây là một vấn đề khó khăn.

Ba người này trở nói thế nào, tạm thời không nhắc tới.

Nói chung, đêm đó tâm tình nhóm người Giả Thành Sơn đều không tốt lắm.

Suốt đêm không nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Giả Thành Sơn lại phái người qua chú ý, một khi thấy Bạch Tiểu Thăng trở về, bọn họ sẽ đi qua.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng có ở đây hay không, có quay về không thì bọn họ đều không biết. Dù sao bọn họ cũng không thể chạy vào trong phòng của người ta, xem người ta có ở trong phòng hay không. Nếu có người cố ý trốn tránh bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Hơn chín giờ sáng, người được Giả Thành Sơn phái đi theo dõi vẫn không truyền tin tức gì về.

Giả Thành Sơn lại phái người đi gọi Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm cùng những người khác, chuẩn bị thương lượng.

Không đợi những người này đến đây, trợ lý của Giả Thành Sơn đã vội vàng, thậm chí lảo đảo chạy đi tìm ông ta.

Xảy ra chuyện rồi!

Chờ trợ lý này hoảng hốt báo cáo lại tình hình cho Giả Thành Sơn, ông ta bỗng nhiên đứng dậy, trợn trừng mắt kinh ngạc.

Ngay vừa nãy, Lục Vân của tập đoàn Đằng Vân mở cuộc họp báo, tuyên bố mấy hạng mục quan trọng, nhưng nói trực tiếp và gián tiếp là ra tay ngăn cản việc kinh doanh của tập đoàn Giả thị!

Cho tới nay, Lục Vân không rảnh "phản kích" tập đoàn Giả thị, lần này đã hoàn toàn phát lực mà không có đoán trước!

- Làm sao có thể như vậy được?

Giả Thành Sơn nghe được tin tức thì thật sự không thể tin nổi.

Cho dù ông ta sớm đề phòng Lục Vân sẽ phản kích, thậm chí có sự chuẩn bị, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ tới Lục Vân đặc biệt đối phó với Giả gia, hơn nữa còn dám ra tay quyết đoán. Làm vậy, việc kinh doanh của Giả gia sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Sau đó, Giả Thành Sơn nhận điện thoại trong nhà gọi đến, nghe được tin tức khác.

Giả gia có rất nhiều nhân tài, bây giờ đám anh em của Giả Thành Sơn đang quản lý chuyện trong nhà đã áp dụng các biện pháp nhằm ổn định toàn cục, đến nay tình hình còn không quá tệ.

Giả Thành Sơn căn dặn một vài chuyện, mới có chút yên tâm.

Vào lúc Giả Thành Sơn vừa kết thúc cuộc gọi điện từ quản gia, lại nghe bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, nghe âm thanh thì chắc hẳn không phải chỉ có một người tới.

Là đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm kia tới.

Ánh mắt Giả Thành Sơn lóe lên, để điện thoại trong tay thành chế độ im lặng và bỏ vào trong túi mình.

Chuyện trong nhà như vậy, ông ta có sốt ruột cũng vô dụng, không thể rối loạn đầu trận tuyến, càng không thể để lộ ra với những "bạn liên minh" kia, nếu không sẽ rối loạn "lòng quân".

Theo Giả Thành Sơn thấy, bất cứ việc gì cũng phải phân ra nặng nhẹ, cũng phải để ý rõ ràng trình tự nhân quả.

Chỉ cần hôm nay ông ta thúc đẩy được hợp tác với Bạch Tiểu Thăng, như vậy Đằng Vân xem như là "bạn liên minh" gián tiếp của Giả gia, phiền toái gì đó còn không giải quyết dễ dàng sao?

Giả Thành Sơn nghĩ tới đây thì bình tĩnh lại, còn không quên dặn trợ lý:

- Một lúc nữa, không cho phép anh mở miệng cũng không được lộ ra tâm tình gì, trong nhà... không có việc gì cả!

Người trợ lý nghe vậy thì lập tức hiểu ý, gật đầu và chỉnh lại nét mặt.

Nói một hồi, người bên ngoài đã chạy vào.

Dẫn đầu chính là Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm, phía sau còn có mấy bạn liên minh khác.

Vẻ mặt Giả Thành Sơn lập tức ôn hoà, không hề lộ ra cảm xúc của mình, của ngẩng đầu mỉm cười nói:

- Các vị tới nhanh vậy...

- Không xong, tổng giám đốc Giả!

Lư Thiên Đạo nhìn vẻ mặt Giả Thành Sơn luống cuống, không chào hỏi đã trực tiếp nói một câu như vậy.

- Sao vậy?

Giả Thành Sơn sửng sốt.

Lúc này ông ta mới phát hiện ra sắc mặt của mọi người dường như đều không tốt.

- Vừa rồi, tôi nhận được tin tức, Thiên Lộ của Bắc Phong Đổng đang tiến hành nhằm vào việc kinh doanh trong nhà tôi.

Vẻ mặt Lư Thiên Đạo thâm trầm:

- Tôi thiếu vốn lưu động, có thể sẽ có phiền toái không nhỏ!

- Có chuyện như vậy sao?

Giả Thành Sơn giật mình nói.

Lư gia cũng gặp phải phản kích à?

Nếu chỉ là Lục Vân của tập đoàn Đằng Vân tiến hành phản kích đối với gia tộc Giả thị, ông ta có thể cho rằng tình hình đột ngột phát sinh, nhưng bây giờ xem ra, người ta là có tổ chức!

- Tổng giám đốc Lư, anh đừng quá sốt ruột, có lẽ tình hình không tệ như vậy đâu.

Giả Thành Sơn trấn an, trong lòng lại oán trách Lư Thiên Đạo.

Sợ rằng tình huống nhà họ Giả bọn họ gặp phải còn nguy hiểm gấp mấy lần Lư gia, ông ta còn không phải chịu đựng không nói ra sao? Vậy Lư Thiên Đạo làm sao có thể phá "lòng quân" ngay vào thời điểm mấu chốt này chứ? Lư Thiên Đạo không phải là người không để ý tới đại cục.

- Tổng giám đốc Tổng giám đốc Giả, bên tôi cũng bị Vương Tuyền Thiên của tập đoàn Hạo Vũ tính kế!

Trương Thanh Lâm sốt ruột không chịu được buột miệng nói ra.

Giả Thành Sơn nghe vậy liền sửng sốt, hoảng sợ nói:

- Ngay cả anh cũng...

- Còn có tôi nữa, mấy công ty của tôi đều bị doanh nghiệp hợp tác với đám người Đằng Vân vây lại ép!

- Sáng nay tôi cũng nhận được tin tức...

- Vừa rồi tôi cũng nhận được tin tức...

Không chỉ là Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm, đám người còn lại cũng tranh nhau kêu lên.

Trên mặt bọn họ lộ vẻ nghiêm trọng căn bản không phải lo lắng cho người khác, mà lo cho chuyện nhà mình.

Đồng thời trước khi tới, bọn họ đều đã bàn bạc trước.

Trong nước, Bạch Tiểu Thăng không chỉ có bạn hợp tác là ba nhà Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, còn có rất nhiều doanh nghiệp nhỏ xoay quanh ba nhà này.

Giả Thành Sơn thấy mọi người tranh nhau kêu lên thì lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.

- Chuyện này có liên quan tới Bạch Tiểu Thăng, chắc chắn có liên quan đến hắn!

Lư Thiên Đạo bỗng nhiên kêu lên:

- Trước khi hắn xuất hiện căn bản không có chuyện gì, hắn tới thì cũng chúng ta cũng liên gặp phiền phức!

Lư Thiên Đạo nói lời này lập tức được mọi người hưởng ứng.

Giả Thành Sơn nhìn thấy vậy lại lập tức đau đầu.

Ban đầu mọi người đã bối tối, Lư Thiên Đạo vừa nói vậy càng làm cho người ta thêm “khiếp sợ” Bạch Tiểu Thăng.

Không phải nhân vật lớn thì không dao động, không sợ hãi, điều này cũng phải xem là chuyện gì. Nếu gặp phải chuyện liên quan tới sự sống còn, hưng thịnh hay suy yếu của bản thân và gia tộc, bọn họ cũng chỉ là người bình thường.

Thật ra trong lòng Giả Thành Sơn cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, cũng nghĩ có liên quan với Bạch Tiểu Thăng.

Hôm qua người trẻ tuổi kia lừa bọn họ một vố, hôm nay lại càng độc ác hơn!

Trong lòng Giả Thành Sơn thấy ớn lạnh.

- Mọi người tạm thời đừng hỗn loạn!

Giả Thành Sơn quát, làm cho mọi người yên tĩnh, bản thân ông ta cầm điện thoại di động lên:

- Tôi sẽ hỏi người được phái đi theo dõi bọn họ xem tình hình bên kia thế nào, xem Bạch Tiểu Thăng có ở trong phòng không. Nếu hắn ở đây, chúng ta đi qua tìm hắn, tất cả đều có thể bàn bạc, sẽ không xuất hiện vấn đề phiền phức gì cả.

Mọi người vừa nghe Giả Thành Sơn nói vậy thì nhìn nhau, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Giả Thành Sơn cố bình tĩnh, gọi điện cho người mình phái ra, trong miệng cũng lặp lại những tin tức mình nghe được cho mọi người cùng biết.

- Bạch Tiểu Thăng vẫn chưa về? Không biết chắc hắn lúc nào mới trở về sao?

Lúc Giả Thành Sơn nói còn nhíu mày.

Đây cũng không phải là tin tức tốt gì.

Vẻ mặt đám người Lư Thiên Đạo nhất thời khó coi vô cùng.

Sau đó, vẻ mặt Giả Thành Sơn cũng chợt biến đổi, nói thất thanh:

- Anh nói sáng nay đi qua chỗ lễ tân được biết Bạch Tiểu Thăng sẽ trả phòng vào sáng sớm ngày mai sao?!

Những lời cuối cùng này giống như sấm sét đánh xuống, làm cho bọn họ kinh hãi nhảy dựng!

Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm nghe vậy đều biến sắc.

Chuyện này còn chưa bàn xong, Bạch Tiểu Thăng lại muốn đi sao?

Vậy bọn họ phải làm thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận