Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2295: Lorna mất tích

Mọi người ra khỏi cửa quán cà phê, thấy mặt trời đã ngả về tây, trời tối dần, ngay cả đèn đường cũng đã được bật lên.

Mà cửa hàng bánh ngọt đối diện chỉ có một cửa sổ sát được, ở đó đang bán điểm tâm.

Mọi người nhìn về phía xa, chỉ thấy có một người khách vừa vặn mua xong, đó là bà lão đang ôm túi giấy Kraft lớn rời đi.

Không có Lorna.

Robert thấy thế lại lập tức sửng sốt.

- Cô Lorna chỉ nói là ở đối diện quán cà phê, chẳng lẽ còn có cửa hàng bánh ngọt khác à?

Lâm Vi Vi thấy thế lại hỏi Robert.

- Không có cửa hàng bánh ngọt nào khác.

Robert nói rất chắc chắn.

- Có lẽ cô ấy đi mua thứ khác?

Lâm Vi Vi lại nói.

Lôi Nghênh ở bên cạnh trầm giọng nói:

- Chắc không phải đâu. Lúc ấy Tiểu Thăng và ngài Robert đã nói chuyện gần xong, cô ấy nhất định sẽ tranh thủ thời gian, nhanh chóng mua về, chắc chắn sẽ không đi chỗ khác mà không nói tiếng nào.

Như vậy nói cách khác là Lorna biến mất?!

Robert nghe vậy đã không kìm chế được nữa, bước nhanh sang bên kia đường.

- Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử.

Bạch Tiểu Thăng lên tiếng rồi dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chạy qua.

Ông chủ cửa hàng bánh ngọt bên kia đường là một ông lão với dáng vẻ béo mập, mặc trang phục đầu bếp, đội mũ đầu bếp màu trắng, trông có vẻ hiền lành. Ông ta vừa định ngồi xuống đọc báo lại thấy có mấy người xông thẳng đến cửa hàng của mình thì lập tức lên tinh thần, tươi cười chào đón.

- Xin hỏi ngài có thấy một cô gái còn rất trẻ tuổi, là con lai rất xinh đẹp, đại khái cao chừng này...

Robert miêu tả một hồi.

Ông chủ cửa hàng bánh ngọt sờ chòm râu suy nghĩ một lát mới gật đầu nói:

- Đúng là có một người khách như vậy. Đại khái mấy phút trước, cô ấy mua ít bánh ngọt ở chỗ tôi, nói là muốn mua cho bạn của cô ấy, tôi còn cho cô ấy thêm một ít đấy.

- Vậy cô ấy đâu?

Robert vội hỏi.

- Sau đó, khi tôi đang nhét bánh ngọt vào trong túi cho cô ấy thì chẳng biết tại sao cô ấy lại tự nhiên hôn mê. Tôi quay người lại đã thấy có vị khách tốt bụng đỡ lấy cô, nói muốn đưa cô ấy tới bệnh viện. Sau đó còn có mấy người khách nam nhiệt tình đưa cô ấy đi qua bên kia.

Ông chủ cửa hàng bánh ngọt vừa chỉ tay vừa nói.

Robert chợt biến sắc, vội vàng gọi điện thoại, nhưng bên kia căn bản đã tắt máy. Điều này làm cho ánh mắt anh ta lộ rõ sự kinh hoảng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng chạy tới cũng không khỏi nhìn nhau, bọn họ cũng vừa nghe thấy rõ ràng.

Robert gật đầu cám ơn ông chủ, sắc mặt trắng bệch xoay người lại.

- Cô Lorna có bệnh gì không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Không, trước đây không lâu tôi mới lấy danh nghĩa phúc lợi của công ty để đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, cô ấy rất khỏe mạnh, chắc chắn không thể tự nhiên ngất xỉu được.

Ánh mắt Robert có phần rối loạn, nói rất chắc chắn:

- Cô ấy xảy ra chuyện rồi!

Rất có khả năng những người khách đưa Lorna đi không phải là người lương thiện!

Đây mới là điều khiến Robert sợ hãi nhất.

- Người bình thường sẽ không làm được chuyện như vậy đâu. Ngài Robert, ngài có kẻ thù nào ở đây không?

Lôi Nghênh bình tĩnh hỏi.

- Tuyệt đối không có!

Robert khẳng định:

- Hơn nữa không ai biết mối quan hệ giữa tôi và Lorna.

- Vậy ngài có biết thế lực ngầm ở đây không?

Lôi Nghênh lại hỏi.

Robert lại lắc đầu:

- Tất cả chỉ là nhân vật nhỏ thôi.

Bọn họ hoàn toàn không có khả năng giúp đỡ được trong chuyện này.

- Thật sự không có ai biết quan hệ giữa ngài và Lorna sao?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói.

Robert nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt hơi co lại.

Anh ta tất nhiên biết Bạch Tiểu Thăng đang ám chỉ điều gì.

Bản thân anh ta cũng đã từng lo lắng về người chị ở Bắc Mỹ xa xôi kia. Cho dù ở trong mắt chị ta, anh ta chỉ là kẻ vô dụng nhưng vẫn bị theo dõi, hơn nữa chị ta tuyệt đối sẽ không cho phép anh ta tìm một người phụ nữ như thế tới phá hỏng danh tiếng của gia tộc.

- Tôi đi tìm chị ta đòi người!

Robert tức giận nói xong liền muốn gọi điện thoại cho Caroline.

- Ai sẽ thừa nhận chứ? Sợ rằng chỉ cần kéo dài thời gian, cô Lorna sẽ gặp nguy hiểm đấy.

Lâm Vi Vi lẩm bẩm nói:

- Còn không bằng đi báo cảnh sát...

Những lời này giống như đánh đòn cảnh cáo, đánh cho Robert tỉnh táo lại.

Robert bất chợt nhanh chân bỏ chạy, miệng nói:

- Báo cảnh sát, đúng rồi, báo cảnh sát!

Quan tâm quá sẽ bị loạn, bây giờ anh ta đã có chút hoang mang lo sợ, vừa nghe được một cách có chút đáng tin thì chẳng khác nào nắm được cọng rơm cứu mạng vậy.

Lâm Vi Vi thấy thế lại không nhịn được nói:

- Nhưng báo cảnh sát thì chưa đủ thời gian để xác định là mất tích, bọn họ sẽ trực tiếp điều tra sao? Cho dù có điều tra cũng cần thời gian...

Lôi Nghênh không nhịn được liếc nhìn Lâm Vi Vi, dựng thẳng ngón tay cái lên:

- Cô thông minh nhất, đáng tiếc nói đã quá muộn rồi.

Lâm Vi Vi vừa muốn phản bác đã nghe Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh trầm giọng nói:

- Đi thôi, chúng ta cũng đi hỗ trợ!

Mặc dù Lorna kia là một kẻ trộm đồ, từng làm chuyện không vẻ vang gì, nhưng cô ta cũng chỉ vì sống sót, hơn nữa cô ta trước sau giúp đỡ mấy đứa trẻ như vậy, chỉ tính từ điểm này đã xứng đáng để người ta kính trọng rồi.

Cho nên có thể bỏ chút công sức vào chuyện này, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng đều sẵn lòng làm.

Còn nữa, bây giờ bọn họ và Robert cũng xem như là quan hệ "bạn liên minh".

Cục cảnh sát trong khu Eisenlag thật ra chỉ cách đó có ba con phố.

Quy mô của Cục cảnh sát này là lớn nhất, cũng là bận rộn nhất trong cả thành phố, cho dù lúc này đã hết giờ làm nhưng ở đây vẫn đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều cảnh sát đang tăng giờ để phá án.

Sau khi Robert chạy tới, một người cảnh sát trung tuổi tới tiếp đón anh ta. Có thể nhìn ra được người này cũng đã liên tục thức đêm phá án, quầng mắt rất thâm.

Sau khi mời Robert vào phòng làm việc của mình, anh ta nghe Robert cấp bách miêu tả liền nhíu mày.

- Ngài Robert, ngài lạc mất bạn ở trên đường bạn, nghe nói cô ấy bị đưa tới bệnh viện mà không gọi điện thoại được, sau đó ngài liền lao thẳng đến đây luôn à?

Người cảnh sát trung tuổi kia kiên nhẫn nói:

- Thật ra tôi vẫn kiến nghị các ngài nên đi tới bệnh viện tìm xem, hoặc thử gọi điện thoại lại đi, có lẽ vừa rồi đúng lúc hết pin, hoặc có lẽ điện thoại rơi thì sao? Ngài tạm thời đừng quá khủng hoảng, không phải ngài xem phim quá nhiều nên mắc chứng vọng tưởng mình bị hãm hại đấy chứ?

Nếu tất cả mọi người ở Eisenlag vừa có chút nghi ngờ đã tới báo án, vậy bọn họ có nhiều cảnh sát hơn nữa cũng chẳng đủ đâu.

- Thưa ngài, bạn tôi thật sự có thể bị bắt cóc, nếu không ngài cứ gọi trưởng cục của các ngài tới, tôi nói chuyện với ngài ấy!

Robert thật sự có vài phần mù quáng, trực tiếp kêu lên.

- Bởi vì thân phận của ngài nên tôi mới kiên trì nghe ngài nói nhiều như vậy. Tôi hiểu rõ tâm trạng của ngài, ngài Robert, tôi hiểu rõ lo lắng của ngài. Nhưng chuyện này căn bản không phù hợp với yêu cầu báo cảnh sát, ngài hiểu chưa?

Người cảnh sát trung tuổi nhíu mày nói:

- Còn nữa, bây giờ ngài cục trưởng đang rất bận.

Vừa rồi Robert quá kích động nên rõ ràng đã có vài phần động tác tay chân.

Xuất phát từ thân phận doanh nghiệp của anh ta nên người cảnh sát này không tính toán nhiều.

- Ngài không hiểu đâu! Bây giờ, cô ấy rất có khả năng đang gặp nguy hiểm, các ngài phải lập tức hành động đi, ngài hiểu chưa?

Robert đã bắt đầu trở nên điên cuồng.

Dường như người cảnh sát trung tuổi kia đã nhận định là anh ta quá kích động, nhíu mày nói:

- Bất kể thế nào, nếu chỉ dựa vào một điểm nghi ngờ này mà bảo chúng tôi lập án, bảo chúng tôi điều động rất nhiều cảnh sát, tôi không có cách nào đáp ứng yêu cầu của ngài được! Trừ khi có đầy đủ nhân chứng chứng minh bây giờ cô gái kia đang bị nguy hiểm!

- Có mà, chính là chủ cửa hàng bánh ngọt đấy!

Robert reo lên.

Người cảnh sát trung tuổi nghe vậy, trực tiếp lắc đầu:

- Căn cứ theo miêu tả của ngài vừa rồi, ông ta cũng không xác định được tình hình. Còn nữa, tôi cần phải có người có đủ sức thuyết phục để chứng minh chuyện cấp bách tới mức cần chúng tôi lập tức hành động. Người này nhất định phải có đủ thân phận, có thể gánh chịu được hậu quả tương ứng.

- Chẳng lẽ tôi không đủ tư cách sao? Tôi là tổng phụ trách của công ty Liberal Arts ở Eisenlag.

Robert quả thật muốn phát điên lên rồi.

- Ngài là người báo án nên không tính.

Người cảnh sát trung tuổi phản đối.

Robert chợt đứng bật lên như muốn nổi điên.

Người thám tử trung tuổi cảnh giác nhìn anh ta, đang chuẩn bị có hành động thì đúng lúc này, cửa căn phòng làm việc này mở ra, có người đẩy cửa bước vào.

Người thám tử trung tuổi ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một người cảnh sát dẫn theo ba người Châu Á.

- Tôi còn chưa nói chuyện xong.

Người thám tử trung tuổi có chút bất mãn.

Ông ta tưởng lại có vụ án gì mới.

Người cảnh sát vừa đẩy cửa đi vào vội vàng bước tới, thì thầm bên tai người thám tử trung tuổi một lúc.

Người cảnh sát trung tuổi lập tức biến sắc.

- Các anh đã tới rồi.

Robert mệt mỏi nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng:

- Căn bản vô dụng thôi, ông ta không tin lời tôi nói, không chịu hành động.

Kết quả trao đổi ở đây làm cho anh ta cực kỳ chán nản, cho dù ba người Bạch Tiểu Thăng tới làm chứng, chắc hẳn cũng không có tác dụng gì.

Ở đây nhiều nhất chỉ có thể lập án, sẽ không lập tức có hành động lớn.

Còn không chờ Robert nhiều lời, người cảnh sát trung tuổi kia bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Robert và nói với người cảnh sát còn lại:

- Anh lập án cho ngài đây!

Những lời này lại tức làm cho Robert sửng sốt.

Anh ta không rõ ba người Bạch Tiểu Thăng vẫn chưa mở miệng, sao người cảnh sát trung tuổi này đã đổi ý rồi?

Người cảnh sát trung tuổi kia đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng, khách sáo nói:

- Thưa ngài, mời ngài đi theo tôi, tôi sẽ dẫn ngài đi gặp cục trưởng của chúng ta.

Những lời này lại làm cho Robert quả thật nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Anh ta kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Mình tốt xấu gì cũng đã ở Eisenlag một thời gian, còn có chút danh tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà vừa rồi mình nói muốn gặp cục trưởng cũng bị khách sáo từ chối.

Sao Bạch Tiểu Thăng vừa tới còn chưa nói chuyện, đã được người cảnh sát trung tuổi này chủ động muốn dẫn đi gặp cục trưởng rồi?

Đây là đạo lý gì chứ?

Gần đây Robert bận tán tỉnh Lorna nên chậm trễ trong việc thu thập tin tức về Bạch Tiểu Thăng, chỉ biết anh bị hiểu nhầm ở Osan, Osan đã công khai xin lỗi anh, không hơn.

Bạch Tiểu Thăng với thân phận cố vấn thương mại đặc biệt vẫn luôn duy trì sự khiêm tốn nên anh ta không biết.

Anh ta làm sao biết được, lúc này Bạch Tiểu Thăng đã là một vị tù trưởng ở Eisenlag!

Vừa rồi khi còn ở bên ngoài, Bạch Tiểu Thăng đã nói rõ thân phận của mình nên mới được dẫn thẳng vào đây. Thân là tù trưởng, anh muốn gặp cục trưởng thì rõ ràng là hạ mình.

Nếu không phải Bạch Tiểu Thăng sớm đã bày mưu đặt kế, đáng lẽ cục trưởng nên đi ra đón tiếp anh mới đúng!

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng vỗ nhẹ vào vai của Robert, nhã nhặn nói:

- Yên tâm, tôi tới giúp anh tìm Lorna.

Bạn cần đăng nhập để bình luận