Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1062: Ngài muốn biết chuyện gì?



Một đêm này, Trầm Dụ ngủ không ngon giấc. Trong lòng hắn ra một cái quyết định gian nan.

Lần này, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chào tạm biệt Bạch Tiểu Thăng lần cuối cùng.

Một lần nói chuyện cuối cùng.

Sau đó, hắn sẽ “đi công tác”.

Yêu quý thế nào cũng không chơi cùng tên này.

Lần nào cũng bị hắn nắm mũi dẫn đi, Trần Dụ sắp bị dằn vặt đến phát điên.

Vừa sáng sớm, Trầm Dụ đã đứng trước sảnh lớn của Tập Đoàn Chấn Bắc, chủ động chờ đợi Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà lần này, Bạch Tiểu Thăng dĩ nhiên lại không đến.

Người đến là một đôi nam nữ là Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bận rộn hai ngày nay.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh họ đều đến “viếng thăm” bảy, tám nhà công ty rồi cầm lấy rất nhiều thứ.

Ban đầu, Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp đều quan sát kỹ hai người bọn họ. Thế nhưng, Bạch Tiểu Thăng vừa động, hai người bọn họ lập tức chú ý đến Bạch Tiểu Thăng bên kia.

Bọn họ cho rằng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chỉ là che mắt mọi người, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng này mới là màn kịch quan trọng.

Đáng tiếc, lần này bọn họ đã đoán không đúng.

Bạch tiểu Thăng gióng trống khua chiêng, hành vi khác thường, mục đích chính là để hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đánh phối hợp.

Tài liệu Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cầm về cực kì phức tạp, mới nhìn qua đã thấy rắc rối, muốn phân tích tìm lấy thông tin cũng cần một lượng lớn thời gian.

Chính vì điều này để Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp mới không chú ý đến họ nữa.

Mọi chuyện có nặng có nhẹ, Bạch Tiểu Thăng không thể vừa nhìn chằm chằm Trầm Dụ vừa có thời gian xử lý nhiều tài liệu như vậy.

Chỉ bằng hai trợ lý bọn họ ?

Những tài liệu kia đủ để bọn họ phân tích mấy tháng.

Chuyện này nhìn như hợp với suy đoán lẽ thường nhưng ở Bạch Tiểu Thăng, suy đoán này căn bản không thành hiện thực.

Đồ vật Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cầm về, một mình Bạch Tiểu Thăng đã giải quyết xong toàn bộ vào giữa trưa.

Buổi sáng đã phân tích xong.

Hắn đi gặp Trầm Dụ.

Hiệu suất và thành quả Bạch Tiểu Thăng khiến Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhiều lần kinh ngạc, không cần nói đến Quách Vân Tâm bọn họ khó có thể tin.

Hiện tại.

Bên kia Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã có thể kết thúc, mà Bạch Tiểu Thăng bên này cũng từ đánh nghi binh biến thành chủ công.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã được Bạch Tiểu Thăng báo cho hành động hôm nay, thần thái họ sáng láng, chiến ý đầy mình.

Bây giờ, nhìn thấy Trầm Dụ, trong nụ cười và ánh mắt của họ có chút nóng rực.

Họ nhìn chằm chằm Trầm Dụ như đang nhìn con mồi.

- Trầm tiên sinh, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đang có chút việc gấp cần xử lý nên bảo chúng tôi đến đây đón ngài, mời ngài đi cùng chúng tôi một chuyến. Ngài yên tâm, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng hôm nay rất bận, nói với ngài vài vấn đề sẽ không quấy rầy ngài nữa.

Thời điểm Lâm Vi Vi cười nói với Trầm Dụ, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng lập tức buông lỏng, giống như đã rời đi một tảng đá trong lòng.

Tâm Thái biến hóa này của hắn cũng nằm trong kế hoạch của Bạch Tiểu Thăng.

Hai ngày qua, Bạch Tiểu Thăng nhiều lần làm khó Trầm Dụ, giống như nhào lặn thanh sắt vậy. Hắn tin tưởng, Trầm Dụ sẽ vội vã muốn thoát ly phiền phức, nhất định sẽ đồng ý.

- Được, tôi đi cùng hai người một chuyến.

Quả nhiên, Trầm Dụ vui vẻ đáp ứng.

Ngược lại, khoảng cách từ tập đoàn Chấn Bắc đến khách sạn mà bạch Tiểu Thăng đang nghỉ cũng không xa.

Chỉ cần đây là lần cuối cùng “thăm hỏi’’, Trầm Dụ hắn vô cùng đồng ý phối hợp.

Một đường không nói chuyện.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mang theo Trầm Dụ trở lại căn phòng của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng rất nhiệt tình đón tiếp.

Sau đó, mọi người cùng ngồi xuống ghế sofa.

Đột nhiên Trầm Dụ cảm giác có cái gì đó không đúng, ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi đối diện hắn, ngoài ra còn có thiết bị đang quay video.

Loại tư thế này chính là đang tiến hành tra khảo những người phụ trách công ty trong tập đoàn có vấn đề.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, anh có ý gì đây? Hành động này có phải có chút không thích hợp.

Trầm Dụ chỉ vào máy quay, gượng cười nói.

Trên mặt hắn biểu hiện ra sự không lo lắng.

Tôi không phải người của tập đoàn Chấn Bắc, anh không cần phải dở trò này.

- Chỉ là hình thức thôi, Trầm tiên sinh không cần chú ý.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười ôn hòa.

Không cần chú ý?

Trầm Dụ cười khổ.

Hắn chú ý thì sao?

Đâu có lợi ích gì?

Tính chơi đùa, vậy trực tiếp rời khỏi.

Chuyện này chẳng liên quan đến mình.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, anh hỏi đi. Vấn đề ngày hôm trước hay vấn đề khác, nếu biết tôi sẽ trả lời.

Trầm Dụ nói.

Tối hôm qua mãi cho đến hai giờ, không riêng những vấn đề kia có "Đáp án" hoàn chỉnh .

Trần Dụ còn ghi nhớ nhiều thông tin nội dung nhằm ứng phó với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười gật đầu.

- Nếu Trầm tiên sinh đã nói như vậy, chúng tôi cũng không khách khí.

Dứt lời, nụ cười của Bạch Tiểu Thăng dần tắt.

Khuôn mặt hắn không có cảm xúc, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng, điều này làm cho Trầm Dụ sinh ra một loại cảm giác không ổn.

Thậm chí, từ trong đáy lòng còn sinh ra khí lạnh.

Trầm Dụ bỗng nhiên phát giác, Bạch Tiểu Thăng đã thay đổi xưng hô với mình chẳng biết từ lúc nào.

- Trầm tiên sinh.

Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn vang lên.

Lâm Vi Vi hắng giọng một tiếng, xem tài liệu rồi trầm giọng nói.

Giọng nói lạnh lùng,

- Trầm tiên sinh…

- Năm 2013, anh quản lý một công ty đầu tư, sau đó cố vấn sai lầm cho tập đoàn Bắc Linh, làm tập đoàn phải bồi thường hơn mười triệu, điều tra sau đó, tập đoàn Bắc Linh chuyển vào trong tài khoản thẻ của anh 3 triệu. Anh giải thích thế nào.

- Năm 2014, công ty anh lén lút mượn tạm một món tiền vốn lớn từ tập đoàn công ty khác, có chứng cứ anh dùng số tiền ấy làm tiền cá nhân. Anh giải thích thế nào.

- Năm 2015, anh …



Lâm Vi Vi không nhanh không chậm, đọc tài liệu trong tay.

Trầm Dụ bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt đầy kinh hãi, con mắt trừng to.

Hắn mãi không nghĩ đến, Bạch Tiểu Thăng bọn họ hỏi dò, không chỉ hỏi về vấn đề của Trần Vũ Thành.

Mà còn nhắm thẳng vào Trầm Dụ hắn.

- Các người muốn làm gì?

Hai tay Trầm Dụ siết chặt, ánh mắt cực kì cảnh giác, giọng nói cũng trở nên khác thường.

Bỗng dưng hỏi dò để hắn hoàn toàn không có sự chuẩn bị.

Lần này, rung động quá lớn.

Trầm Dụ cảm giác, trong đầu mình đã vang lên tiếng ong ong.

Chuyện này nghĩ kĩ cũng không giống nhau.

- Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, bệ vệ ngồi ở đó, từng câu từng chữ lạnh lùng.

- Con người tôi yêu thích điều tra án cũ, không nghĩ đến lại phát hiện ra Trần Vũ Thành truy cứu anh, anh nên ở trong ngục giam mới đúng. Sự vụ quan Lâm Ngọc đúng là truy cứu quá nhẹ nhàng với anh.

Con mắt Trần Dụ đột nhiên co lại, cái trán rơi ra từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Ngồi tù?

Ba năm trước, hai chữ này đã dằn vặt hắn nhiều đêm không thể ngủ.

Vốn nghĩ không sao rồi, không nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng lại lôi chuyện cũ của hắn ra.

- Cậu nói những chuyện này không có chứng cứ. Tôi không thừa nhận.

Trầm Dụ trừng mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Anh cảm thấy, tôi đến để anh nhận tội sao? Anh sai rồi Trầm tiên sinh.

- Anh thừa nhận cũng được, phủ nhận cũng được, Anh cho rằng đã xử lý sạch sành sanh vấn đề thế nhưng lại không nghĩ đến, Trần Vũ Thành tra được thứ gì. Thậm chí, anh ta còn vì anh để lại một phần chứng cứ.

- Mà những chứng cứ này đủ để đưa anh ngồi tù.

- Sở dĩ, chứng cứ của Trần Vũ không có tác dụng, một là xem ở mặt mũi Lâm Ngọc, hai là xem vị phía sau của anh.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Câu nói này hoàn toàn là đang gạt Trầm Dụ.

Tuy rằng Bạch Tiểu Thăng cảm thấy có thứ gì đó, thế nhưng hiện tại lại không dám cắt nói.

Thế nhưng lời nói hàm hồ, dọa dẫm Trầm Dụ thì vẫn có thể.

Quả nhiên, sắc mặt Trầm Dụ lập tức biến đổi.

Hắn giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Rất đáng tiếc, thời gian trôi qua cũng chưa quá lâu, vẫn có thể truy tố lại.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Cánh cửa lao ngục vẫn mở ra đối với anh.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng sắc bén, từng lời từng lời như lôi đình, lần lượt bổ thẳng vào đáy lòng của Trầm Dụ.

Sắc mặt Trầm Dụ tái nhợt như tờ giấy, hai chân run lên bần bật.

- Tôi biết Trầm tiên sinh có bối cảnh, có nhân vật lớn giúp đỡ. Có điều dưới chứng cứ xác thực, hắn sẽ đảm bảo anh không bị làm sao, hay là vẫn phải ra tay tự vệ vì -------------------

- Tiến vào đồn cảnh sát, hắn nhiều nhất thì mời cho anh một luật sư tốt mà thôi. Việc ngồi tù đối với anh là không thể tránh khỏi.

Bạch Tiểu Thăng nói để Trầm Dụ mê muội.

- Có điểu, tôi cũng là kẻ thấu tình đạt lý.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Những vấn đề kia của anh cũng khá lâu rồi, lại không tạo thành tổn thất không thể cứu vãn gì.

- Chỉ cần anh cho chúng tôi biết, tôi thậm chí có thể không truy cứu nữa.

Lời nói này của Bạch Tiểu Thăng để cổ họng Trầm Dụ phun trào, mồm miệng đầy nước.

Như người chết chìm chạm được một nhánh cỏ cứu mạng.

- Cậu cậu…

Trần Dụ có chút nói lắp.

Vẻ mặt Trầm Dụ đã bán đứng hắn.

Trầm Dụ đã động tâm.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, ánh mắt tỏa sáng nhảy nhót.

- Đại sự vụ quan hứa hẹn, anh còn không rõ sao?

Bạch Tiểu Thăng nói với Trầm Dụ.

Hơn nữa, anh yên tâm, tôi sẽ không hỏi anh, anh thà ngồi tù cũng không muốn trả lời vấn đề.

- Chúng tôi chỉ nói về việc của Trần Vũ Thành.

Bạch Tiểu Thăng đem vấn đề kéo đến phạm vi Trầm Dụ có thể tiếp thu.

Trầm Dụ nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt phức tạp, hắn đã quyết định.

Cuối cùng, hắn mạnh mẽ cắn răng một cái.

- Ngài muốn biết rõ chuyện gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận