Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1270: Chấn kinh tứ tòa

La Nguyệt Phong nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng lấy lễ vật ra, cũng cảm thấy rất là hứng thú.

- Cũng không biết là tiểu tử này sẽ cầm ra được thứ gì, đến làm lễ vật mừng thọ cho Ngụy Thiên Hà? Thật sự là cái gọi là quà thủ công sao? Chắc cũng là nạm vàng xuyết ngọc có giá trị không nhỏ đi.

La Nguyệt Phong xem cái người trẻ tuổi này cũng coi là nửa cái tình địch của cháu trai nhà mình, hắn có thể tới chỗ này của Ngụy Thiên Hà, cũng nói rõ là nhà họ Ngụy vẫn rất xem trọng hắn.

Cái người cháu kia của mình sợ là đã gặp phải một đối thủ mạnh rồi!

Đáng coi trọng!

Nhà họ La bọn hắn từ La Nguyệt Phong mà bắt đầu, có mặt mũi rất tốt, không thể để cho người khác tới hạ thấp.

Đặc biệt là ở nhà họ Ngụy, đặc biệt là cái đại sự như thế này!

Như vậy không thể để mất mặt!

Bỏ mặc gia gia của mình ngưng thần đối đãi, La Đan Luân cúi người nói nhỏ một phen bên tai của La Nguyệt Phong, hai ba câu liền nói ra bối cảnh của Bạch Tiểu Thăng.

Cũng chính là, không có bối cảnh.

La Nguyệt Phong không nhịn được mà liếc nhìn La Đan Luân một chút, lại lần nữa kinh ngạc mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Trên người của người trẻ tuổi kia có khí chất không tầm thường, vậy mà chỉ đến từ một gia đình nhỏ không có bối cảnh hở Hoa Hạ sao?

Ngay cả gia tộc cũng không tính?

Nghe ý của Đan Luân, là chính miệng Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt Ngụy Thiên Hà thừa nhận như thế, hắn không có khả năng nói bừa.

Vừa rồi tiểu tử kia cũng đã nói, lễ vật là do hắn tự tay chế tác. Lại thêm cái thân thế thường thường kia của hắn, nạm vàng xuyết ngọc là tuyệt đối không có khả năng.

La Nguyệt Phong nhịn không được mà cười thầm một tiếng, cảm thấy thật thoải mái, cùng La Đan Luân liếc nhau một cái.

- Phần so lễ vật này, Đan Luân thắng là điều tất nhiên.

Trong lòng La Nguyệt Phong khẳng định.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng còn chần chừ chưa xốc lên tấm vải nhung đỏ trên cái hộp kia, mà còn muốn mời Ngụy Thiên Hà tự mình động thủ, giống như là muốn cho Ngụy Thiên Hà một cái gì đó thật kinh hỉ, La Nguyệt Phong liền cảm giác thật buồn cười.

- Tên tiểu tử này, cậu tự tay làm ra cái lễ vật gì, còn thần bí như thế làm gì?

La Nguyệt Phong không nhịn được mà cười nói.

Bạch Tiểu Thăng ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười.

- La gia gia khả năng không biết, vãn bối sớm biết Ngụy gia gia yêu thích ấm tử sa, vì lẽ đó cùng bằng hữu tiêu hao hết tâm tư, tiêu tốn thời gian nửa tháng, tự chế hai cái ấm tử sa.

Thế mà cũng là ấm tử sa, lại là ấm tử sa được làm thủ công?

La Nguyệt Phong nhịn không được phát ra một tiếng cười khẽ.

Nghe lời nói thì biết, tiểu tử này là biết rõ đồ vật của hắn không sánh bằng, bắt đầu đánh tình cảm đây mà.

Biết rõ là lễ vật của hai bên giống nhau, bọn hắn ở bên này thì cầm ra là ấm tử sa thời nhà Minh do Trương Cư Đang tự tay làm ra, “Lời thì thầm”, bên kia hắn vẫn muốn kiên trì hiến bảo?

Đánh tình cảm cũng không có gì là không ổn, chỉ là làm thần bí như thế, cảm giác giống như là bảo bối…

Tiểu tử nhà ngươi không phải là đầu óc có bệnh chứ!

La Nguyệt Phong cười híp mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Ngươi đến từ Hoa Hạ, có biết cái câu “người so với người tức chết, hàng so với hàng chỉ đáng vứt đi” hay không!

Có biết rõ cái gì gọi là “gặp trước làm chủ” hay không, đồ tốt đập vào mắt trước, lại nhìn tới đồ tầm thường sẽ có loại căm ghét gì?

….

- Ngụy lão ca, dù gì đây cũng là tâm ý của hài tử, ông còn không mau mở ra để cho chúng ta nhìn một cái.

La Nguyệt Phong cười thúc giục Ngụy Thiên Hà.

Ngụy Thiên Hà vốn đã đưa tay muốn đem tấm vải nhung đỏ kia gỡ xuống, nhưng khi nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, động tác ngược lại thêm trì trệ, ngạc nhiên liếc nhìn hắn một cái.

Giống như là cũng không nghĩ tới, cái lễ vật này cũng là ấm tử sa.

- Thực ra thì chữ của Bạch huynh đệ cũng có mấy phần ý tứ, Ngụy gia gia cũng rất thưởng thức. Cậu đưa lên một bảng chữ mẫu viết tay, chắc có lẽ Ngụy gia gia sẽ càng thêm ưa thích.

La Đan Luân rốt cục nhịn không được, cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Nụ cười của hắn rất có mấy phần thư sướng.

La Nguyệt Phong cũng cười, lại tăng thêm giơ tay chào hỏi ông bạn già đang còn thưởng thức “Lời thì thầm” kia.

- Hai vị mỹ nữ, Dương lão đầu, các người cũng đừng cố ở đó xem nữa! Không nghe thấy hài tử này cũng muốn dâng tặng lễ vật à, lại là ấm tử sa nữa! Ba người các ngươi cũng đều là bối phận gia gia nãi nãi rồi, có thể cho hài tử người ta thêm một chút tôn trọng hay không!

Vừa dứt lời, La Nguyệt Phong dùng sắc mặt ôn tồn vui mừng nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Người trẻ tuổi có một mảnh thật tâm là tốt, thực ra thì lễ vật không phân sang hèn, nhà họ Ngụy chúng ta đương nhiên sẽ không để ý tới.

La Nguyệt Phong thế mà còn trấn an Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đối với cái này chỉ là cười nhạt một tiếng, gật gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh mà xem xét, như chỉ nói giá trị, ấm tử sa mà hắn cùng Lý Nê tự tay làm ra, không có danh tiếng gì, cũng không có trải qua kiểm nghiệm thị trường, tùy tiện so sánh với đồ cổ thì sẽ bị khinh thường một chút.

Đến mức vị lão gia tử nhà họ La lời nói ẩn giấu trào phúng kia, Bạch Tiểu Thăng xem ở tuổi tác hắn cùng gia gia nhà họ Ngụy đều không chênh lệch nhiều lắm, nên bỏ qua.

- Hi vọng Ngụy gia gia không chê mới tốt.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại khẩn thiết nói với Ngụy Thiên Hà.

So sánh hành động thái độ của hai bên, khiến cho một bên ba người đang thưởng thức ấm tử sa lập tức nhíu mày.

Nơi xa, Lâm Vi Vi cũng không nhịn được có chút bất mãn, ngấm ngầm hung hăng khoét bóng lưng La Nguyệt Phong một chút.

Lôi Nghênh ngấm ngầm đụng đụng cánh tay nàng, ra hiệu nàng không thể làm như thế, nếu như bị phát hiện, vậy thì là ở trước mặt lão gia tử nhà họ Ngụy làm mất điểm của Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi đã hiểu ý của Lôi Nghênh, lập tức thu liễm ánh mắt, nhưng mà ánh mắt vẫn có một tia tức giận như cũ.

- Lão La, tôi không thích cách ông nói như thế! Thế nào, liền lộ ra thứ tốt của nhà ông! Hay là lộ ra nhà ông rất có tiền!

Bên cạnh, Lão Thái Thái béo trừng mắt, hừ lạnh nói.

- Có ai giúp đỡ như ông hay không, hay là ý tốt của ông là xéo xắt bọn trẻ!

- Tự tay chế tác càng lộ ra là có thành ý, nếu như cái người trẻ tuổi kia là đem thứ đó tặng cho tôi, tôi lại càng vui hơn so với nhận đồ cổ này.

Lão Thái Thái gầy cũng lên tiếng.

Ngay cả cái lão đầu gầy kia cũng cười hắc hắc, nói chuyện với hai Lão Thái Thái kia.

- Tôi cảm thấy hai người các nàng nói rất đúng, Lão La nha, người trẻ tuổi người ta hiến bảo, ông không thể đứng yên bên ngoài mà quan sát à, chen miệng vào làm cái gì chứ. Ông đem chúng tôi gọi tới là cho cái bảo vật này mặt mũi thật lớn, ông còn không biết dừng sao…

Bỏ mặc La Nguyệt Phong nguýt hắn một cái, lão đầu gầy hé miệng cười một tiếng, đổi đề tài.

- Đương nhiên, đồ tốt chính là đồ tốt, đều là ấm tử sa, sao có thể so sánh được với cái “Lời thì thầm” kia của ông được chứ…

Cái lão đầu gầy này, đơn giản giống như là một lùm cỏ đầu tường, lập trường không có kiên định.

Hai Lão Thái Thái mới đầu còn nói với hắn, liên tiếp gật đầu, nghe được câu nói sau cùng, cũng nhịn không được mà nguýt hắn một cái.

Lão đầu gầy ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng ngậm miệng.

- Được rồi, được rồi! Đều tuổi đã cao, cũng không cần đấu với nhau làm gì! Đám người chúng ta, ai còn không biết rõ ai chứ.

Ngụy Thiên Hà có vài phần bất đắc dĩ, cười hòa giải.

- Các người yên tĩnh một chút, tôi còn không có nhìn thấy lễ vật mà Tiểu Thăng mang cho tôi đâu.

Ngụy Thiên Hà nói, cười trấn an với Bạch Tiểu Thăng một tiếng, ý của hắn là khiến cho Bạch Tiểu Thăng chớ có quá mức để ý.

Nháo trò như thế, ánh mắt mọi người đều bị chú ý tới, rơi vào trong cái hộp mà Bạch Tiểu Thăng mở ra.

Ngoại trừ La Nguyệt Phong ra, mấy cái lão nhân kia không phải tự giác muốn trợ trận cho Bạch Tiểu Thăng, nghĩ đến khi tấm vải nhung đỏ lộ ra, liền tán thưởng một phen, dù là cái này lễ vật bình thường, cũng không thể để cái lão già La Nguyệt Phong kia quá đắc ý được!

Ngụy Thiên Hà trước ánh mắt chăm chú của mọi người, rốt cục cũng mở ra tấm vải nhung đỏ kia.

- Xoạt!

Hai lão thái thái kia chen đầu về phía trước, không nhìn thấy rõ ràng đồ vật nhưng trước tiên phát ra một tiếng “kinh hô”, chuẩn bị đợi lát nữa mở miệng, liều lĩnh khen trước một cái.

Lão đầu gầy cũng học theo.

Nhưng khi tấm vải nhung đỏ được kéo ra hết, lộ ra vật bên trong, hai Lão Thái Thái kia cùng với lão đầu gầy chạy tới xem xét, ngay lập tức ngây ngẩn cả người, tiếp theo ánh mắt liền đăm đăm, tiếc không thể để cả con mắt rớt vào trong đó.

- Này, cái này. . .

Hô hấp của Lão Thái Thái béo lập tức trở nên dồn dập.

Lão thái thái gầy lại há miệng thật rộng, âm thanh nghẹn tại trong cổ họng, hai mắt nhìn không di chuyển.

Ngay cả cái lão đầu gầy kia cũng trừng thật lớn cặp mắt tròn xoe, cả tay cũng run run giống như là bị động kinh.

Chỉ trong chốc lát, ba vị lão nhân gia thế thâm hậu, kiến thức rộng rãi này tại sao lại như thế.

Ánh mắt La Nguyệt Phong bị cản trở, chỉ có thể lờ mờ thấy là một đôi ấm tử sa, ngược lại có thể nhìn thấy vẻ mặt kích động của ba người kia.

- Các lão gia hỏa các người, thời điểm vừa rồi nhìn ấm tử sa “Lời thì thầm” kia cũng không có vẻ mặt như thế. Các người đây là cố ý muốn chọc tức tôi có đúng hay không?

La Nguyệt Phong nhịn không được mà hừ nhẹ một tiếng.

Hắn cảm thấy những người này đơn giản là đang giả bộ, muốn chọc tức hắn.

La Đan Luân cũng hé miệng cười một tiếng, cảm thấy là mấy vị gia gia nãi nãi này đang nói đùa.

Hắn đứng ở nơi đó, tầm mắt khoáng đạt, cũng có thể nhìn thấy thần sắc của Ngụy Thiên Hà.

La Đan Luân nhìn một cái, nụ cười lập tức cứng ở trên mặt, trong ánh mắt có mấy phần giống như gặp phải quỷ, khó có thể tin!

Chỉ thấy, hai mắt Ngụy Thiên Hà đăm đăm, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng trước nay chưa từng có!

Đường đường là gia chủ đời trước của nhà họ Ngụy, mà lại thất thố tới như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận