Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 242: Ông không có quyền từ chối



Dương Thiến Nhi đi thang máy lên lầu, cửa thang máy vừa mở, nàng liền thấy đối diện cửa thang máy gần khu vực tiếp đãi có một thân ảnh quen thuộc.

- Vi Vi!

Dương Thiến Nhi cất giọng nói, vội vàng đi qua.

Khu vực tiếp đãi có một cô gái trẻ tuổi dáng người thanh tú, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Thiến Nhi, cười đáp lại.

- Chị Thiến Nhi.

Lâm Vi Vi, là một nhân tài chuyên nghiệp, lại bởi vì vị tổng thanh tra nào đó dùng người trong nhà, nên bị phân phối đến khu vực tiếp đãi của hội nghị xử lý công việc, làm một nhân viên tiếp tân nho nhỏ.

Dương Thiến Nhi thấy thế thay nàng bất bình.

Nhưng cô bé này một chút cũng không uể oải, nhụt chí. Bất luận là công việc nhỏ to nào đều tập trung tinh thần tận tâm tận lực làm tốt. Lại thêm tính cách lạc quan của nàng, làm cho Dương Thiến Nhi phi thường thưởng thức, vì thế mới chủ động làm bạn bè với nàng.

- Vi Vi, cô giúp tôi điều tra thêm, một người tên là Bạch Tiểu Thăng nửa giờ trước anh ta còn ở phòng hợp số ba!

Dương Thiến Nhi vội vàng hỏi.

Thời gian đã qua quá lâu, Dương Thiến Nhi sợ Bạch Tiểu Thăng phỏng vấn xong, bị Lâm Bắc Thần đuổi đi, mà mình thì đang ở khu làm việc, sợ Bạch Tiểu Thăng vào không được. Tên này cũng không thấy gọi cho mình một tiếng..

Bạch Tiểu Thăng?

Lâm Vi Vi khẽ giật mình.

Không phải chính là người mình vừa tiếp đãi sao, tính cách người này rất tốt nha, cùng anh ta nói chuyện phiếm rất vui vẻ.

- Anh ấy chưa đi! Nhưng mà, anh ấy hiện tại không có ở phòng họp số ba. Phòng họp số ba, hiện tại là Ron tiên sinh cùng Tống tổng bọn họ đang dùng để ký hợp đồng. Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm tổng thanh tra, đang ở phòng họp nhỏ 1201.

Lâm Vi Vi nói xong, nàng lại bổ sung một câu.

- Lâm tổng thanh tra nói là dẫn anh ấy đi phỏng vấn!

Lâm Vi Vi một mực rất kỳ quái.

Trước đây, Lâm Bắc Thần rõ ràng là kêu nàng đưa trà ngon cho Ron tiên sinh cùng Bạch Tiểu Thăng, nàng còn tưởng Bạch Tiểu Thăng là người của công ty, hoặc là khách nhân trọng yếu, không nghĩ tới. . . Lại là đến phỏng vấn!

Điều này khiến cho Lâm Vi Vi có chút hồ đồ.

- Vậy sao, vậy thì tôi qua đó nhìn một chút!

Dương Thiến Nhi vui mừng, thở dài một hơi, nhấc chân rời đi.

Lâm Vi Vi cũng đi theo.

- Tôi cùng cô đi chung nha, xem Lâm tổng thanh tra có còn cần gì không!

Kỳ thật, nàng cũng là đối với Bạch Tiểu Thăng có chút hiếu kỳ.

Dương Thiến Nhi liếc nhìn nàng một cái, ngược lại không nói gì. Về phần những người khác ở khu vực tiếp đãi nghe Lâm Vi Vi nói như vậy, cũng không ai ngăn cản.

Hai nữ nhân đồng hành, chạy tới phòng họp nhỏ 1201.

Vừa tới ngoài cửa phòng 1201, cửa phòng họp liền bị đẩy ra, Lâm Bắc Thần sắc mặt tái xanh vừa mắng vừa đi ra ngoài.

- Lâm tổng!

Lâm Vi Vi giật mình, Dương Thiến Nhi thì không lên tiếng, nhìn Lâm Bắc Thần.

- Thiến nhi, là các cô sao.

Nhìn thấy Dương Thiến Nhi, Lâm Bắc Thần sắc mặt tốt một chút, bất quá chờ cậu ta nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Dương Thiến Nhi không thèm nhìn mình, thì cỗ khí giận trong lòng cậu ta lại nổi lên.

- Ngài phỏng vấn xong rồi sao?

Lâm Vi Vi hiếu kỳ hỏi.

- Hừ, phỏng vấn, tôi có thể phỏng vấn bạn của Thiến nhi sao? !

Lâm Bắc Thần hừ một tiếng trong lỗ mũi, tức giận nói.

- Theo tôi thấy cậu ta không xứng để vào công ty! Nếu không phải là Tống tổng còn có lời muốn hỏi cậu ta, thì tôi đã đuổi cậu ta đi rồi!

Lâm Bắc Thần tức giận mười phần, làm cho Lâm Vi Vi không dám lên tiếng.

Dương Thiến Nhi sắc mặc có chút không tốt, muốn lên tiếng.

- Bắc Thần, cậu bên này phỏng vấn thế nào rồi!

Bỗng nhiên có một âm thanh trầm thấp truyền tới. Theo sát đó là một loạt tiếng bước chân trầm ổn.

Dương Thiến Nhi, Lâm Bắc Thần, Lâm Vi Vi quay mặt nhìn sang.

Là Tống Trường Không mang theo trợ lý, nhanh chân chạy đến.

Ngay cả Tống tổng đều bị kinh động? !

Dương Thiến Nhi kinh ngạc khó hiểu.

Nàng có thể không biết rõ, Bạch Tiểu Thăng đã làm một hành động kinh người, cùng Ron tiên sinh ký kết hợp đồng.

Không riêng gì nàng, ngay cả Lâm Vi Vi bên cạnh cũng không rõ ràng, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng đưa xong nước trà, liền bị phái trở về khu vực tiếp đãi.

- Tống tổng!

Ba người tranh thủ thời gian chào hỏi.

Tống Trường Không mặt không biểu tình gật gật đầu, nhìn về phía Lâm Bắc Thần.

- Tống tổng, cái tên Bạch Tiểu Thăng này quá ngạo mạn khoa trương, ỷ mình lập được một chút xíu công lao, liền coi trời bằng vung, chẳng những không đem tôi để vào mắt, lại còn nói, chỉ có ngài mới xứng cùng cậu ta đối thoại. Còn về vấn đề nhận chức cậu ta nói nhất định phải là chức phó tổng quản lý! Ngài nghe một chút, cái này không phải là cậu ta điên rồi sao!

Lâm Bắc Thần thêm mắm thêm muối, nói lại với Tống Trường Không.

Sắc mặt Tống Trường Không lặp tức khó coi.

Tại truyền thông Trung Kinh này, ông ta không cho phép người ngưu bức như vậy tồn tại. Lúc trước phó tổng giám đốc, cũng không dám phách lối như vậy.

- Lâm tổng thanh tra, ông thật khoa trương a! Bạch Tiểu Thăng là do tôi mang tới, tính tình của anh ta như thế nào tôi hiểu rất rõ, không có như ông nói quá phận như vậy đâu…

Dương Thiến Nhi mặc dù không tìm hiểu tình huống, nhưng nhịn không được giúp Bạch Tiểu Thăng giải thích.

Nhưng lời nói của nàng cũng không có chắc chắn lắm.

Lấy tính cách của Bạch Tiểu Thăng, cậu ta có thể làm những chuyện như vậy, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn ...

Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Lâm tổng thanh tra, Bạch Tiểu Thăng nhận chức ở truyền thông Trung Kinh, sợ là không có khả năng!

Dương Thiến Nhi trong lòng một trận ảm đạm.

Trong công ty một vị tổng thanh tra có quyền như thế nào, nàng rõ ràng nhất. Nếu như Lâm Bắc Thần nói Bạch Tiểu Thăng không thích hợp, vậy thì mười phần là Bạch Tiểu Thăng đã không có hy vọng.

Trừ phi Tống Trường Không đặc biệt xem trọng người đó, nhất định phải lưu lại. Nhưng loại khả năng này thật không lớn.

- Ha ha, cậu ta muốn cùng tôi đối thoại sao, tốt, tôi liền xem cậu ta muốn nói gì.

Tống Trường Không một mình đẩy cửa vào.

Dương Thiến Nhi nhìn ra được, sắc mặt Tống Trường Không rất khó coi.

Nàng nhịn không được một trận uể oải.

Bạch Tiểu Thăng chỉ sợ một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có. . .

Lâm Vi Vi cũng có chút không đành lòng, nàng đối Bạch Tiểu Thăng ấn tượng siêu tốt, lại không nghĩ rằng cậu ta đắc tội với tổng thanh tra, còn làm cho tổng giám đốc không cao hứng.

Chỉ có Lâm Bắc Thần, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, trong đôi mắt có chút cao hứng vì mục đích đã đạt được.

Tống Trường Không tiến vào văn phòng.

Lúc ông ta tiến vào cũng có nghĩ qua, người trẻ tuổi này không dùng một loại thủ đoạn nào, lại có thể thuyết phục được Ron tiên sinh, thậm chí làm cho ông ấy ký hợp đồng mà lợi ích lại năm bên phía đối phương nhiều, đây quả thực là một kỳ tích mà!

Từ điểm đó mà xét, người trẻ tuổi này tuyệt đối là một phúc tướng, lại có tài!

Tống Trường Không sinh lòng ý yêu tài.

Có lẽ Lâm Bắc Thần hơi khoa trương một chút, bây giờ mình tự mình đến xem cậu ta như thế nào.

Tống Trường Không trong tâm suy nghĩ như vậy.

Kết quả, ông ta vừa tiến vào phòng họp, đóng cửa lại, thời điểm quay mặt chân chính mặt đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, liền trực tiếp nhíu mày.

Bạch Tiểu Thăng vững vàng ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn ông ta.

Điều này khiến Tống Trường Không, triệt để không cao hứng.

Người trẻ tuổi này, thật ngạo mạn!

Gặp mình mà cũng có cái thái độ này sao? Vậy sau này, trong công ty còn ai quản được cậu ta!

Dạng người này, không thể nhận!

Ánh mắt Tống Trường Không không tự chủ được rét run.

Xuất phát từ hàm dưỡng, ông ta vẫn là đi tới bàn công tác đối diện với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vẫn không có ý đứng lên.

- Người trẻ tuổi.

Tống Trường Không rốt cục cũng mở miệng, thanh âm bình tĩnh nói.

- Đầu tiên, tôi cảm ơn cậu, bởi vì cậu làm cho Ron tiên sinh rất hài lòng. Không biết rõ, cậu có hứng thú hay không đến truyền thông Trung Kinh của chúng tôi, tôi có thể tìm cho cậu một vị trì thích hợp.

Tống Trường Không hời hợt nói, gạt bỏ công lao của Bạch Tiểu Thăng, đưa ra một lời mời rất qua loa.

Theo ông ta thấy người ngạo mạn như vậy, nhất định sẽ không đồng ý!

- Vậy sao, ông định cho tôi chức vụ gì thế?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi lại.

- Nhân viên.

Tống Trường Không lạnh giọng trả lời.

Bạch Tiểu Thăng cười lắc đầu.

- Vậy cậu muốn cái gì?

Tống Trường Không nhịn không được phải hỏi.

- Phó tổng giám đốc.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn ông ta.

Tống Trường Không như là nghe được chuyện cười, lắc đầu, xoay người rời đi.

- Dừng lại!

Tống Trường Không vừa tới cửa, Bạch Tiểu Thăng sau lưng liền quát nhẹ một tiếng, đợi cho Tống Trường Không kinh ngạc quay đầu lại.

Bạch Tiểu Thăng liền cho ông ta xem tấm thẻ trong tay mình, mặt mỉm cười, nhẹ giọng nói.

- Tổng giám đốc Tống Trường Không, tôi muốn làm phó tổng giám đốc, sợ là ông không có quyền cự tuyệt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận