Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 356: Tôi không đồng ý!



- Cũng thật đúng lúc tôi đang muốn nói chuyện với cậu một chút.

Tống Trường Không nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, sau đó quay đầu lại phân phó cho người trợ lý của mình.

- Cậu đi gọi điện thoại cho Trần tổng, bảo cậu ta tới đây.

- Vâng.

Trợ lý gật gật đầu, vội vàng đi làm.

Muốn gọi Trần Trường Khoảnh tới đây sao. . .

Bạch Tiểu Thăng không nói gì, cũng không có ngăn cản.

- Bạch tổng đến đầy ngồi trước đi, chúng ta chờ Trần Trường Khoảnh đến sẽ nói chuyện luôn một lần.

Tống Trường Không gọi Trần Trường Khoảnh tới, nhìn giống như là muốn nghị sự nhưng thực tế là muốn cường ngạnh Bạch Tiểu Thăng một lần, đồng thời cũng là muốn mượn cơ hội này để biểu hiện thái độ của mình cho Trần Trường Khoảnh biết.

Từ lúc Bạch Tiểu Thăng trước mặt mọi người "Phạt tiền" Trần Trường Khoảnh, Tống Trường Không đã biết hai người này không có khả năng hòa hợp.

Liên minh phản đối Bạch Tiểu Thăng, tên gọi tắt liên minh phản Bạch là có cơ sở.

Tống Trường Không thậm chí có chút cấp bách muốn nắm chặt cơ hội kết minh để tạo thành liên minh này càng sớm càng tốt!

Trái lại Bạch Tiểu Thăng không có nghĩ đến chuyện này, càng không nghĩ tới chính hắn đã dồn lão Tống đến mức mà ông ta muốn liên hợp với Trần Trường Khoảnh để đối phó với hắn.

- Nào đến nếm thử nước trà này xem, nó là Mông Đính Cam Lộ đặc cấp đấy, rất khác biệt so với trà thường.

Tống Trường Không khách khí, thậm chí còn tự tay rót cho Bạch Tiểu Thăng một chén trà.

Thấy cũng lạ, đã ngửi được mùi thuốc súng rồi thế mà Tống Trường Không vẫn còn vững vàng như vậy, còn có tâm tư mời uống trà sao, lúc này phải lửa giận công tâm mới đúng chứ. . .

Xem ra có gì đó mà mình chưa biết! Bạch Tiểu Thăng ngoài mặt mỉm cười cảm ơn nhưng trong lòng cũng đang âm thầm tính toán.

Lão Tống nhất thời sẽ không nổi bão tố, hắn cũng sẽ khách khí, tối thiểu nhất là mặt ngoài vẫn phải vui vẻ.

Về phần có phải là yên tĩnh trước giông bão hay không thì phải xem lát nói chuyện như thế nào mới biết được. . .

Bạch Tiểu Thăng cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, kỳ thật hắn vẫn luôn nói với chính mình. Dù sao, mọi người đến công ty cũng là để làm việc chứ không phải đến để đánh nhau.

- Hệ thống công năng phụ trợ thứ ba, hệ thống phân tích vẻ mặt sơ cấp mở ra. . .

Bạch Tiểu Thăng chỉ đạo mở ra hệ thống phụ trợ.

Hắn sử dụng cái này cũng không phải dùng để phán đoán Tống Trường Không có phải đang tức giận thật hay không.

Bạch Tiểu Thăng phát hiện cái hệ thống phụ trợ này rất cường đại, nhưng nó sẽ tạo cho người đùng tính ỷ lại. Nếu dùng cái đồ chơi này trong thời gian dài thì rất có thể làm cho sức phán đoán của mình bị suy hóa, đây thật sự là một chuyện không tốt.

Lúc sử dụng công năng phụ trợ này với Thương Uyển Uyển thì cô ta đang dùng kính râm nên hiệu quả phán đoán cũng giảm đi một nửa, điều này làm cho Bạch Tiểu Thăng sinh lòng cảnh giác!

Với lại, bây giờ Bạch Tiểu Thăng đã tìm ra được một cách dùng thú vị nên định thử xem.

Hắn để hệ thống làm phân tích sau đó chính mình căn cứ vào phân tích của hệ thống để so sánh với biểu hiện của đối phương, lĩnh hội tâm tình biến hóa của đối phương.

Nói ngắn gọn, Bạch Tiểu Thăng coi cái hệ thống này trở thành công cụ trợ giúp, dùng để luyện tập khả năng nhìn mặt mà nói chuyện, phỏng đoán tâm tình của đối phương.

Thẳng thắn mà nói, chuyện này rất khó thấy được kết quả trong thời gian ngắn.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng cũng không vội vã, hắn rất kiên trì. Dù sao cái phương thức này rất đặc thù, nó có thể làm tăng khả năng quan sát của bản thân tiến bộ!

Chỉ sợ ngay cả người thiết kế ra hệ thống cũng không ngờ tới Bạch Tiểu Thăng lại dùng công năng phụ trợ này như thế.

Tống Trường Không còn không biết mình đã trở thành con khỉ trong vườn bách thú, trở thành đối tượng nghiên cứu cho Bạch Tiểu Thăng.

Hai người chỉ trò chuyện chốc lát thì cửa phòng làm việc bị người ta gõ, sau đó trợ lý của Tống Trường Không mở cửa mời Trần Trường Khoảnh vào.

- Trần tổng đến rồi sao, nãy giờ chúng tôi đang chờ cậu đấy.

Sau đó Tống Trường Không lại nói với trợ lý của mình.

- Đóng cửa lại, cậu ở bên ngoài canh chừng, có chuyện gì thì cậu hãy tự mình sử lý, không được để ngoài khác đến quấy rầy chúng tôi.

- Vâng!

Trợ lý của Tống Trường Không gật gật đầu, đi ra ngoài không quên đóng kỹ cửa lại.

Trần Trường Khoảnh đi về phía ghế salon, yên lặng nhìn một chút sau đó ngồi vào chỗ song song với Tống Trường Không, đối diện với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đối với chỗ ngồi của hai người làm như không thấy, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.

- Lần này chúng ta ngồi cùng một chỗ, là có một chuyện quan trọng phải thương lượng cùng nhau!

Tống Trường Không nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn Trần Trường Khoảnh, sau đó tiếp tục nói.

- Liên quan tới sự việc đoàn đội của Ron! Bọn họ bị Kesson kiện, liên quan đến rất nhiều vấn đề! Bị bắt phải bồi thường đến năm triệu Euro!

Giọng nói của Tống Trường Không có chút buồn bực.

- Mà chúng ta trước đây không lâu vừa hướng về tập đoàn xin tuyển dụng cái đoàn đội này! Tập đoàn cũng đã đồng ý!

Tống Trường Không nói đến chỗ này thì ngữ khí có chút bất thiện, nhìn Bạch Tiểu Thăng nhiều hơn một chút.

Mặt Bạch Tiểu Thăng vẫn không biểu tình, bất động thanh sắc.

- Vấn đề này rất nghiêm trọng, cái đoàn đội này nếu không có những tranh chấp này thì tôi cũng đồng ý tuyển dụng bọn họ, dù sao họ cũng là đoàn đội cố vần thương nghiệp nổi tiếng ở Châu u!

Trần Trường Khoảnh nói xong, lại lắc đầu.

- Đáng tiếc, cái mông của bọn họ không có sạch sẽ, bây giờ muốn tới truyền thông Trung Kinh của chúng ta để cho chúng ta thêm phiền phức sao! Bọn họ nếu thua kiện, không thể bồi thường số tiền kia thì cố chủ mới như chúng ta phải giúp họ bồi thường số tiền đó hay sao.

Là năm triệu Euro a!

Tống Trường Không chau mày.

Lấy tỉ lệ hối đối hiện tại thì là hơn 39 triệu nhân dân tệ!

- Điều đó không có khả năng, tập đoàn cũng sẽ không đồng ý!

Tống Trường Không quả quyết nói.

- Cái đoàn đội này tôi thấy không thể nhận! Chuyện này không cần thảo luận! Trước mắt, chúng ta nghĩ cách làm sao để giải thích với tập đoàn thôi.

- Tôi đồng ý với ý kiến của Tống tổng, đoàn đội của Ron không thể nhận, bây giờ việc quan trọng nhất là làm sao để giải thích tỉ mỉ sự việc cho phía tập đoàn hiểu.

Trần Trường Khoảnh cũng phụ họa theo.

- Có thể nói là đoàn đội của Ron chủ động tìm tới chúng ta, đồng thời che giấu chân tướng! Bên mình là người bị hại!

- Cách nói này rất tốt!

Tống Trường Không nghe vậy cũng tán thành.

- Mặc kệ là cố ý giấu diếm hay là xem nhẹ vấn đề này thì cũng là do bọn họ không nói với chúng ta! Chúng ta đúng là người bị hại!

Đây là định đem trách nhiệm đổ cho đoàn đội Ron sao.

Mặc dù Tống Trường Không bọn họ có khả năng sẽ mắc tội thiếu giám sát, nhưng tóm lại do phát hiện kịp lúc nên tin tưởng tập đoàn cũng sẽ hiểu được, dù sao thì việc xin chỉ thị này cũng chỉ làm trong nội bộ, vẫn chưa có quyết định cuối cùng, càng không có tạo thành tổn thất gì.

Bạch Tiểu Thăng nãy giờ không nói một câu, Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh kẻ xướng người hoạ đã đem sự tình giải quyết xong.

- Bạch tổng, cậu thấy như thế nào?

Tống Trường Không giống như sực nhớ tới sự tồn tại của Bạch Tiểu Thăng nên hỏi.

Bạch Tiểu Thăng còn chưa mở miệng ông ta lại bổ sung thêm một câu.

- Bạch tổng, tôi biết rõ người trẻ tuổi các cậu muốn kiến công lập nghiệp, Ron lại là bạn của cậu, xuất phát từ nghĩa khí, cậu muốn giúp đỡ anh ta, chuyện này tôi cũng có thể hiểu được! Nhưng mà, xét về lý! Chúng ta làm lãnh đạo, phải có lý tính! Phải lấy đại cục làm trọng, mà cái gì là đại cục, đó chính là lợi ích của tất cả mọi người!

Tống Trường Không ý vị thâm trường nói.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng thức thời đồng ý quyết định này thì ba người sẽ thống nhất cùng nhau gửi báo cáo khẩn cấp cho tập đoàn, chuyện này liền có thể giải quyết thích đáng. Tống Trường Không mặc dù vẫn như cũ vẫn sẽ có tâm tư liên hợp cùng Trần Trường Khoảnh để đối phó với Bạch Tiểu Thăng. Nhưng khẳng định sẽ từ từ làm và thủ đoạn cũng sẽ nhu hòa hơn.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng không thức thời. . .

Tống Trường Không đang nghĩ tới những nét mặt thê thảm của Bạch Tiểu Thăng sau này.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ông ta sau đó nhìn qua Trần Trường Khoảnh gật gật đầu.

- Các người nói như thế đúng là một biện pháp 'Thích đáng'.

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh ban đầu còn tưởng Bạch Tiểu Thăng sẽ không đồng ý, nhưng vạn lần không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng vừa mở miệng lại giống như cũng đồng ý, hai người không hẹn cùng khẽ giật mình, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục như thường.

- Tốt, nếu Bạch tổng cũng tán thành, vậy chúng ta. . .

Tống Trường Không nhịn không được lập tức lên tiếng.

- Ông lý giải sai rồi.

Khuôn mặt Bạch Tiểu Thăng vẫn không biểu tình, chậm rãi nói.

- Tôi không đồng ý!

Một câu của Bạch Tiểu Thăng đã đem tâm tư của Tống Trường Không đang ở trên cao quay trở về mặt đất.

- Tôi đề nghị chuyện báo cáo cho tập đoàn này nên khách quan, nói rõ chi tiết, không nên đem trách nhiệm đẩy cho người khác, cái này nên do những người lãnh đạo như chúng ta đảm đương! Về phần đoàn đội của Ron, cũng không thể buông tha! Chúng ta đường đường là truyền thông Trung Kinh, tốt xấu gì cũng coi như là một cái công ty lớn, không phải kẻ vô dụng, để cho người ta hù một cái liền giật mình! Chúng ta là ba người cầm lái của truyền thông Trung Kinh, cùng nhau đưa ra quyết định không phải cái rắm, vừa gặp phải gió thổi ngược liền tán! Không phải bên phía Châu u bên kia muốn kiện sao, vậy thì cùng bọn họ chơi tới cùng.

Cả người Bạch Tiểu Thăng khẽ nghiêng về sau, hai cánh tay giang ra đặt lên lưng ghế sô pha phía sau, khí thế cường ngạnh nói.

- Ai thua ai thắng, còn chưa quyết định đâu!

- Đúng không, Trần tổng!

Bạch Tiểu Thăng hướng về Trần Trường Khoảnh cười lạnh một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận