Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 603: Nấu Ăn Ngay Tại Phim Trường



Một tia nắng xuyên qua giữa tấm màn, lặng lẽ chiếu sáng trên khuôn mặt của Thương Uyển Uyển, giống như một bức chân dung.

Trong ánh nắng mặt trời, làn da của Thương Uyển Uyển càng trở nên hồng hào hơn, lông mày đẹp, đôi môi chúm chím, đôi má hiện lên một màu ửng hồng sau khi cơn say rượu đã qua, lộ ra một sự quyến rũ cực kỳ.

Ánh nắng ấm áp.

Thương Uyển Uyển khẽ "ưm" một cái, mở mắt ra, lười biếng dùng cánh tay như ngó sen của mình để che ánh nắng lại.

Sau đó, nàng giống là nhớ tới cái gì, đột nhiên đôi mắt mở to, hoảng loạn lên.

Nàng thấy được đắp một tấm mền lông thiên nga, trên người chỉ mặt một bộ đồ ngủ, ngoài ra không có cái gì khác!

Khuôn mặt Thương Uyển Uyển ngay lập tức tái nhợt.

Nàng chỉ nhớ được mình uống một ly rượu mà Trương Thiên Tắc đưa rồi bất tỉnh!

Không lẽ nói!

- Chị Thương, chị tỉnh rồi.

Hành động của Thương Uyển Uyển đã đánh thức Tiểu Mạch đang mặt trên người một cái áo khoác nằm ngủ trên bàn, nàng xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu của mình.

Đêm hôm qua, Thương Uyển Uyển mặc dù không khóc không nháo, yên tĩnh nằm ngủ nhưng sau nửa đêm cô thường hay kêu khát, cũng là nàng chiếu cố đến cô nên mới ngủ như vậy.

- Tiểu Mạch?

Vừa nhìn thấy Tiểu Mạch, Thương Uyển Uyển an tâm một chút, sau đó mờ mịt nhìn xung quanh,

- Đây là nơi nào?

- Phòng của chị.

Tiểu Mạch kỳ quái nhìn Thương Uyển Uyển, trong ánh mắt rất là hoài nghi.

Nàng chưa từng nghe nói ai uống nhiều rượu mà bị mất trí nhớ a...

- Phòng của chị?

Thương Uyển Uyển thì thào nói, nhìn xung quanh thêm một lần nữa, quả nhiên đây là căn phòng của mình ở khách sạn.

- Quần áo của chị đâu hết rồi?

Thương Uyển Uyển lại hỏi.

- Là em thay đồ cho chị.

Những lời nói này của Tiểu Mạch để cho Thương Uyển Uyển triệt để an tâm.

- Chuyện gì đã xảy ra trong ngày hôm qua, Trương thiếu đổng bỏ qua cho chúng ta sao?

Thương Uyển Uyển dùng hai ngón tay nhỏ nhắn xoa đầu mình, đưa ra câu hỏi.

Nàng nhớ trước khi nàng ngất xỉu, Trương thiếu đổng nói nàng uống không tính.

- Đương nhiên không có, hắn chẳng những buộc chị uống, còn ép chị Thiến Nhi uống.

Tiểu Mạch nói,

- May mắn Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng đến, chị không biết đâu, ngài ấy rất dũng mãnh và bá đạo!

Nha đầu này nói xong, trong ánh mắt còn lộ ra tia ngưỡng mộ, thậm chí có chút si ngốc,

- Trong tương lai em có thể lấy được một người chồng như ngài ấy thì tốt biết bao.

Thương Uyển Uyển không thể không liếc nhìn cô.

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, em hãy kể cho chị nghe hết mọi chuyện đi.

Tiểu Mạch đem mọi chuyện ngày hôm qua, mồm năm miệng mười kể lại cho Thương Uyển Uyển.

Thương Uyển Uyển lắng nghe biết được Bạch Tiểu Thăng vậy mà trước mặt mọi người bức ép Trương thiếu đổng uống một ly rượu, thay nàng "Báo thù", còn mang theo các nàng nghênh ngang rời đi, không người nào dám ngăn cản, lập tức choáng váng, một lúc lâu không mở miệng.

Nhưng trong ánh mắt nàng cho thấy nàng cũng rất vui mừng.

- Mau lấy quần áo cho chị, chị muốn đi ra ngoài.

Khi Thương Uyển Uyển thức dậy đã là mười giờ sáng.

Bạch Tiểu Thăng có dặn dò không nên quấy rầy nàng, dù sao nàng đã uống hết một chai rượu mạnh.

Sáng sớm hôm nay, một vị phó tổng phụ trách sân bãi bên trong thành phố Ảnh Thị, hấp tấp chạy tới, đối mặt với đám người Cao Đại Chí, đã không còn thái độ không kiên nhẫn, kiêu ngạo như lúc trước nữa, cúi đầu khom lưng, tự mình làm mọi thứ đối với mọi nhu cầu của đoàn làm phim đều làm tận tâm tận lực.

Mọi người Cao Đại Chi tuy khách khí nhưng trong lòng thì mừng thầm!

Đây chính là chênh lệch a, chỉ cần Bạch tổng đến dù có là địa đầu xà cũng phải ngoan ngoãn cuộn mình lại.

Đoàn làm phim đã bắt đầu làm việc vào sáng sớm, bỏ qua những cảnh diễn của Thương Uyển Uyển, quay cảnh diễn của những người khác.

Đoàn làm phim làm việc đến khoảng mười giờ thì Bạch Tiểu Thăng đi đến, sau lưng hắn còn có một cô gái lẽo đẽo theo sau.

Cao Đại Chí vừa thấy được nàng, lập tức không dám phớt lờ.

Cô gái này tên là Trần Hiểu Á, ngay cả Trương Thiên Tắc cùng Trình Tứ gia đều không dám vô lễ.

Một cô gái lợi hại như vậy, lại rất ngoan ngoãn trước mặt Bạch tổng.

Làm cho Cao Đại Chí không thể tưởng tượng được.

Bạch tổng giống như là kiểu mẫu của một người đàn ông đích thực vậy, nhìn những tiểu nha đầu vây quanh hắn, thể hiện sự ngưỡng mộ trong ánh mắt không hề che dấu, cũng may Bạch tổng là một người chính trực, nếu không. . .

Cao Đại Chí không khỏi suy nghĩ lung tung.

Trần Hiểu Á cũng tới rất sớm, Bạch Tiểu Thăng dẫn nàng đi dạo xung quanh.

Hai người cùng nhau trò chuyện vui vẻ,

Trọng điểm trong lời nói của Trần Hiểu Á toàn liên quan đến đồ ăn, đối với việc ăn, nàng cảm thấy rất hứng thú.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói một số món ăn ngon cho nàng nghe, làm cho nàng nuốt nước bọt liên tục.

Thức ăn mà Bạch Tiểu Thăng nói cũng giống như ngày nay, nhưng nguyên liệu nấu ăn được sử dụng thì hơi khác biệt.

Hồng Liên nói rằng đó là công thức cổ xưa.

Cũng giống như một món ăn mà hắn vừa nhắc đến —— thịt yến.

Thịt yến là một món ăn đặc biệt của địa phương, lấy thịt nạc của chân lợn, dùng cây gỗ xay nhuyễn ra, trộn với bột khoai lang sau đó ép thành lát mỏng, rồi dồn vào khối nhỏ ba tấc vuông. Nhồi thịt vào bên trong, làm thành há cảo, nấu để ăn với canh. Thịt nhồi là thịt cá tươi, thịt chân heo, luộc nó lên, tôm phơi khô sau đó nấu sôi từ đầu đến cuối. Thêm nước canh của xương, lòng trắng trứng, thêm rượu vào và dầu tôm để làm nước chấm.

Mỡ mà không ngán, mềm mà giòn tan ăn rất ngon.

- Thịt yến này em đã từng ăn qua, em không rành cách làm lắm, nhưng một vị đầu bếp ở nhà Trình lão tứ có thể nấu được. Nhưng cách nấu lại không giống với anh nói, không biết anh nấu món đó ra sẽ có mùi vị gì.

Trần Hiểu Á nhịn không được chảy nước miếng.

- Thật không may là không có những dụng cụ làm bếp và vật liệu ở đây, nếu không anh sẽ nấu cho em ăn.

Bạch Tiểu Thăng thở dài.

Hắn cũng chưa ăn qua, đây chỉ là Hồng Liên nói cho hắn biết.

Phương pháp cổ xưa này, được lưu truyền trong cung đình khi xưa, không biết đúng hay sai.

Khi Bạch Tiểu Thăng đang nói thì điện thoại di động của hắn vang lên và hắn đi ra bên ngoài để nghe máy.

Lúc trở lại, hắn thấy Trần Hiểu Á nở một nụ cười ma quái.

Bạch Tiểu Thăng cũng không quan tâm quá nhiều.

Kết quả, sau nửa giờ một chiếc xe tải nhỏ đã lái đến đây, mười người ăn mặc trang phục đầu bếp, bắt đầu sắp xếp mọi thứ trên xe xuống.

Bàn ghế, nồi và chảo còn có bếp lửa.

Bạch Tiểu Thăng giật mình.

- Em để bọn họ mang những đồ vật kia tới, bao gồm mấy nguyên liệu cần để nấu ăn mà anh nói!

Trần Hiểu Á cười hì hì nói, trông mong nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ "cầu ăn".

Bạch Tiểu Thăng đã phục nàng sát đất.

- Tốt, vì em muốn ăn thì anh sẽ nấu nó cho em, coi như là cảm ơn sự giúp đỡ của em ngày hôm qua.

Bạch Tiểu Thăng cười, sắn tay áo lên và bước tới.

Đầu bếp làm thịt yến của Trình gia mỉm cười cung kính với Bạch Tiểu Thăng, nhưng sâu trong ánh mắt của hắn lại phớt lờ cậu.

Thịt yến này hắn đã làm rất nhiều lần, tại vòng tròn bên trong cũng có chút danh tiếng, tất cả đều dựa trên một phương pháp cổ truyền.

Không biết tiểu tử này chui ra từ đâu, nói muốn làm thịt yến, coi như thân phận của cậu ta rất lớn, nhưng không phải nói muốn làm là làm được!

Người đầu bếp trong lòng cười lạnh, đứng đấy chờ xem trò vui.

Kết quả là động tác đập thịt của Bạch Tiểu Thăng làm hắn thấy kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng cầm cây gậy lên, đập vào miếng thịt, dùng một kỹ xảo cực kỳ cao minh, bắp thịt xảo diệu mỗi một cú đập lại đem một lực đàn hồi dồn vào trong đó, nhìn như không vội không chậm, nhưng tần suất đánh rất nhanh và đồng đều.

Những người đầu bếp đứng bên cạnh cũng mở to mắt nhìn, thậm chí còn âm thầm nhớ lấy kỹ xảo này.

Sau đó, mọi chuyện thuận lợi như nước chảy mây trôi.

Bạch Tiểu Thăng đã thực hiện một vài thao tác, không hề kiêng kị, nguyên liệu nấu ăn và cách làm vô cùng khác biệt.

Vị đầu bếp kia nhìn cũng thấy choáng váng.

Lúc thịt yến được lấy ra khỏi nồi, mùi hương bay mười dặm, Trần Hiểu Á kìm nén không được miệng chảy đầy nước miếng.

Bạch Tiểu Thăng vừa múc cho nàng một ít, bỗng nhiên nhìn thấy Thương Uyển Uyển đang đi về phía bên này, khí sắc không tệ.

- Uyển Uyển tiểu thư tới sớm không bằng tới đúng lúc, ở đây có món ngon, cô qua nếm thử đi?

Bạch Tiểu Thăng cười mở lời mời.

Sau đó, tay áo của hắn liền bị kéo kéo.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Hiểu Á trông mong nhìn hắn, ánh mắt như tơ, lưỡi liếm liếm, đưa cái chén không qua,

- Người ta còn muốn ăn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận