Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 812: Chớ rơi vào bẫy của hắn!



- Chú nói cái gì? Họ Bạch chạy đến nhà của chú nói như thế!

Trần Cửu Thiên nghe Trần Cửu Tranh kể lại trong điện thoại cũng khiếp sợ không thôi.

- Không sai, điều hắn nói chính là như vậy!

Trần Cửu Tranh đáp lại bằng giọng trầm trọng.

- Nghe giọng của hắn nói thì lần này sẽ ra sức nghiêm khắc đây!

Bạch Tiểu Thăng vừa đi, Trần Cửu Tranh liền gọi điện thoại cho Trần Cửu Thiên ngay lập tức.

Họ Bạch vừa nhậm chức đã nghĩ đến "Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa" .

Có thể cây đuốc thứ nhất là nghĩ sẽ đốt nhà họ Trần!

Quả thực là khinh người quá đáng!

Bây giờ Trần Cửu Tranh suy nghĩ lại ngữ khí và thần thái của Bạch Tiểu Thăng lúc nãy, còn không nhịn được dâng lên tức máu.

- Khá lắm, được đó!

Trần Cửu Thiên nghiến răng nghiến lợi, lại cười giận dữ.

- Có điều trùng hợp là chúng ta cũng không có suy nghĩ buông tha cho hắn! Hắn đúng là thấy rõ! Có điều đến tận nhà khiêu khích? Hừ, đây là cố ý!

- Cái này đúng là có chút ý đồ khích tướng!

- Còn có chút muốn đánh lừa suy nghĩ của chú!

- Họ Bạch, nói ra mấy manh mối kia quả thật không tệ. Đáng tiếc, những manh mối đó đều cần thời gian đi điều tra mới có thể tìm được chứng cứ! Yên tâm đi, không có chứng cứ thì bộ sự vụ sẽ không động được vào chú! Mà trước khi hắn tìm ra được chứng cứ thì chúng ta đã triệt để thu thập hắn!

Giọng nói của Trần Cửu Thiên lạnh lẽo phân tích tình hình một lượt.

Nói chuyện như vậy cũng giúp trong lòng của Trần Cửu Tranh kia an tâm một chút.

Thực sự thì nghe mấy câu đe dọa của Bạch Tiểu Thăng lúc đó đến hắn cũng sợ hết hồn.

Hắn còn tưởng rằng họ Bạch đang thật sự có được chứng cớ gì.

- Nói chung là chú không cần để ý đến hắn, càng không nên manh động, có thể đây chính là cái bẫy mà hắn đặt ra cho chú nhảy vào!

Trần Cửu Thiên dặn đi dặn lại

- Chú nên làm gì thì làm, chuyện đối phó hắn, chúng ta cùng làm là được!

- Em đã hiểu rồi!

Trần Cửu Tranh đáp.

Kỳ thực, hắn chỉ là một người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, muốn đấu với một vị quan sự vụ, còn là quan sự vụ kiểu mới có một phần quyền lực có thể sánh ngang với quan đại sự vụ, nói ra nghe thật viển vông!

Tối thiểu, cũng cần đến tầng cấp của anh trai trưởng Trần Cửu Thiên hoặc Trịnh Thiên Hồng kia!

Năm đó Bạch Tiểu Thăng vốn là khối xương cứng gặm không dễ, nhưng nếu đánh đổi nhiều thì vẫn có thể cứng rắn gặm được đi. Hiện tại đã biến thành một thứ mà mình cũng không thể gặm, phải nhờ đến đại ca cùng nhau tính toán, mới có thể đối phó!

Trong lòng của Trần Cửu Tranh sau khi nghĩ đến những thứ này tràn đầy cảm khái và còn cực kỳ hối hận!

Sớm biết sẽ có hôm nay, lúc trước không tiếc đánh đổi, cũng không thể để cho họ Bạch trưởng thành như bây giờ.

Thế nhưng hiện tại có hối hận thì đã quá chậm.

Trần Cửu Thiên lại căn dặn chút những chuyện khác qua điện thoại, như là trong khoảng thời gian này Trần Cửu Tranh làm chuyện gì cũng phải hết sức biết điều.

Đồng thời, Trần Cửu Thiên còn nhấn mạnh cho Trần Cửu Tranh là tuyệt đối đừng đi theo những lời nói của Bạch Tiểu Thăng: "bù đắp" những thâm hụt kia.

Bây giờ mới lại làm những chuyện kia, có khi sẽ rơi vào cái tròng của Bạch Tiểu Thăng, cho đối phương bắt lấy cơ hội và nhược điểm.

- Ghi nhớ kỹ!

- Được, em biết rồi!

Trần Cửu Tranh đồng ý.

Nếu không gọi cuộc điện thoại này cho anh trai trưởng, có khi hắn đã thật sự làm như vậy rồi.

Đặt điện thoại xuống, Trần Trường Khoảnh đứng bên cạnh của Trần Cửu Tranh không nhịn được nói.

- Bác cả có ý gì, chính là để chúng ta vẫn nhẫn thôi sao?

Là người đứng ngoài nghe nên nội dung hắn nghe được cũng có hạn.

Trần Cửu Tranh đi tới nhìn Trần Trường Khoảnh.

- Trường Khoảnh, chúng ta đều hi vọng cháu mau chóng trưởng thành để nối tiếp Bắc Thần. Hiện tại tình hình như vậy, cháu trước tiên phải học được một chuyện —— nhẫn!

- Nhỏ không nhẫn, mưu lớn sẽ bị loạn!

Trần Cửu Tranh vỗ vỗ bờ vai của hắn xong rời đi.

Đầu bên kia.

Trần Cửu Tranh làm sao cũng không nghĩ tới, anh trai trưởng Trần Cửu Thiên giọng nói bình tĩnh, tư duy kín đáo vừa dốc lòng dặn dò hắn xong, vừ bỏ chiếc điện thoại xuống, liền vơ lấy cái chén bên cạnh ném một cái tan nát!

- Bạch Tiểu Thăng, là mày ép buộc tao phải mau chóng xuống tay với mày nha!

Hai ngón tay của Trần Cửu Thiên duỗi ra làm lỏng cà vạt ở cổ, cắn răng nghiến lợi nói.

Con người luôn như vậy, lúc nói lời khuyên người khác thì rất bình tĩnh, quay đầu lại đến nghĩ chuyện trên người mình, lại không bình tĩnh được.

- Hết Trường Khoảnh, Trường Lạc, Bắc Thần, hiện tại muốn đến phiên Cửu Tranh, còn có mình sao?

Trần Cửu Thiên cười gằn tự nói với mình.

- Dã tâm của mày không nhỏ mà! Vậy thì xem mày chống đỡ được đến ngày đó hay không!

Nói vậy, hắn liên nhấc điện thoại di động lên, nhanh chóng bấm một dãy số điện thoại —— số điện thoại cá nhân của Trịnh Thiên Hồng.

Sau khi điện thoại được bắt máy, Trần Cửu Thiên nói hết sự tình hiện giờ và lời chuyển cáo đến Trần Cửu Tranh cho Trịnh Thiên Hồng.

- Anh nghe một chút! Anh Trịnh, cái tên họ Bạch này, cũng đã bắt nạt tới cửa! Anh nói, tôi còn có thể chịu à!

Trần Cửu Thiên ngôn từ kịch liệt.

- Bình tĩnh, Anh Trần!

Giọng của Trịnh Thiên Hồng bình tĩnh nói.

- Bình tĩnh? Hoá ra không phải bắt nạt đến trên đầu anh!

Trần Cửu Thiên giận đùng đùng nói.

- Tôi hỏi anh, nếu như hắn tới cửa uy hiếp Trịnh Thanh Hồng, anh sẽ làm thế nào! Anh nhẫn, anh bình tĩnh!

Đầu bên kia điện thoại, im lặng một lát, sau đó giọng nói Trịnh Thiên Hồng truyền đến.

- Anh Trần, tôi đã đưa phương án cho anh, muốn uy hiếp được quan sự vụ kiểu mới như Bạch Tiểu Thăng này, anh có thể lựa chọn ba phương án ngắn hạn, trung kỳ, trường kỳ. Muốn đạt được mục tiêu ngắn hạn anh phải trả giá cao hơn... Bao gồm những dòng chính kia trong tay anh, phải hi sinh một phần lớn đi! Vì lẽ đó, tôi từ đầu đến cuối đều kiến nghị anh đi con đường trường kỳ, dù cho là con đường trung kỳ cũng có thể.

- Theo phương án trung kỳ, chỉ phải nhẫn nại một năm, anh có thể tiêu tốn mất gần một nửa tài nguyên!

- Mà theo phương án trường kỳ cần nhẫn nại hai năm, chờ cho hắn sắp tới lúc hết nhiệm kỳ, có thể chỉ dùng một đòn tất phá! Tiêu tốn tài nguyên thậm chí không đến một phần ba so với phương án ngắn hạn!

- Đường lối mà tôi đưa ra cho anh để chính anh lựa chọn đi!

Trịnh Thiên Hồng nói.

- Trong chuyện này, thời gian càng rút ngắn, nguy hiểm của tôi càng lớn! Đương nhiên, anh nhất định phải làm thì tôi cũng giúp anh. Có điều, anh cũng nghe được rồi đó, tôi không tán thành!

- Ngược lại tôi khuyên anh không chỉ một lần hai lần, nếu khuyên tiếp nữa, anh không phải cho là tôi chính là một phe cùng họ Bạch đi!

Trịnh Thiên Hồng thở dài, nói nghiêm túc.

- Nếu muốn sớm ra tay thì phải cam lòng đến cùng, đừng có suy nghĩ bỏ dở phương án giữa chừng vì nghĩ đến tổn thất một vài dòng chính với tài nguyên. Tôi nói cho anh biết, đánh rắn không chết ngược lại bị cắn, đến lúc đó chỉ có anh là người phải khóc!

Trịnh Thiên Hồng một phen nói liên tục khiến Trần Cửu Thiên nhất thời không nói được gì.

Nhìn lại phương án của Trịnh Thiên Hồng, chính mình nhất định phải cung cấp quá nửa dòng chính và quỹ đen cho Trịnh Thiên Hồng để hắn bố trí cục diện!

Những thứ kia đều là tâm huyết những năm gần đây của chính mình! Coi như có thể tin tưởng hoàn toàn ở chỗ Trịnh Thiên Hồng thì hắn cũng vô cùng đau lòng!

Tâm huyết từ nhiều năm như vậy, chỉ vì hạ gục đi một Bạch Tiểu Thăng.

Giá trị thật không xứng đáng? !

- Anh Trịnh, anh... Để tôi suy nghĩ thêm chút nữa đi!

Giọng nói của Trần Cửu Thiên ở trong điện thoại mềm nhũn ra.

- Không thành vấn đề, anh muốn bao lâu cũng không có vấn đề gì! Có điều tôi vẫn là kiến nghị với anh, phải đợi!

Giọng nói Trịnh Thiên Hồng cực kỳ khẩn thiết.

- Ừm.

Trần Cửu Thiên đáp một tiếng.

Làm đồng minh như Trịnh Thiên Hồng thật sự là vô cùng có trách nhiệm, không tiếc khuyên bảo. Trần Cửu Thiên đã càng ngày càng yên tâm đối với hắn, không nghi ngờ hắn có bí mật thế nào, chỉ là chính mình đau lòng vì mất đi đồ vật.

Cúp điện thoại, Trần Cửu Thiên nhíu mày, lầm bầm lầu bầu.

- Tuy rằng mình nói cho Cửu Tranh là tên khốn Bạch Tiểu Thăng này đang lừa hắn. Thế nhưng, thật sự có thể đảm bảo tiểu tử này không có động tác gì sao? Phải chuẩn bị đề phòng!

Trần Cửu Thiên nhìn điện thoại một chút, lần thứ hai bấm một dãy số.

Hắn sẽ không dễ dàng gọi cho người dùng số này, mà ngay cả Trịnh Thiên Hồng cũng không biết đến sự tồn tại của người này!

Lúc Trần Cửu Thiên đang sắp xếp ở bên này, Bạch Tiểu Thăng đã dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bước lên xe.

- Ngày hôm nay trở về, hai người cố gắng nghỉ ngơi.

Bạch Tiểu Thăng cười, căn dặn hai người.

- Ngày mai, có thể sẽ diễn ra vở kịch lớn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận