Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 480: Trương Thư Thành!



Mắt thấy người nhà họ Trương muốn phế Bạch Tiểu Thăng, Doãn Hạo Nhiên rốt cuộc cũng nhảy ra ngoài, kiên quyết đứng ở bên phía Bạch Tiểu Thăng.

Hắn không biết hôm nay Bạch Tiểu Thăng sẽ bị như thế nào, nhưng lại biết rõ nếu như hôm nay Bạch Tiểu Thăng thật bị gì thì sợ là ngày mai nhà họ Trương liền xong đời!

Chỉ sợ Bạch Tiểu Thăng dưới cơn tức giận thì ngay cả nhà họ Doãn cũng sẽ không bỏ qua!

Nhà họ Doãn mới chỉ từ trên con đường tử vong giãy dụa sống sót, không chịu được sự giày vò nào nữa, càng không thể chịu được lửa giận lôi đình của Bạch Tiểu Thăng!

Để bảo đảm nhà họ Doãn thì Doãn Hạo Nhiên phải liều lĩnh một lần.

Tổng giám đốc mới của truyền thông Trung Kinh!

Theo tiếng hô của Doãn Hạo Nhiên, chín chữ này giống như có ma lực siêu phàm làm cho bầu không khí toàn trường ngưng kết lại.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ tuổi bình tĩnh kia của Bạch Tiểu Thăng một cách khó có thể tin được.

Bên trong những tân khách này cũng có một vài nhân vật có mặt mũi, mặc dù còn không vào nổi thượng tầng của Trung Kinh nhưng mà cũng rất không tầm thường!

Hai ngày trước, Trung Kinh Hạo Nhiên ở vào đầu sóng ngọn gió của dư luận dẫn đến xém chút nữa cả thuyền lớn lật úp, chuyện này đám người ở đây cũng tận mắt nhìn thấy.

Ngược lại tiếng nói mạnh nhất đến từ truyền thông Trung Kinh.

Càng có người từng phân tích qua, chuyện này hoàn toàn là dư luận chiến do truyền thông Trung Kinh tạo thành, bức bách cho Trung Kinh Hạo Nhiên lâm vào nguy cơ toàn diện, bức cho nhà họ Doãn gần như cùng đường mạt lộ!

Có người tính qua, kinh lịch qua cuộc phong ba này, nhà họ Doãn phải tổn thất đến hàng trăm triệu.

Đối với loại quái vật khổng lồ như nhà họ Doãn này mà nói thì chuyện này cũng không có thổi phồng lên chút nào, những cái tài sản bị xói mòn vô hình thì vĩnh viễn không có cách nào dùng con số cụ thể để đánh giá.

Chuyện này đã ấp ủ lên men, trải qua nhiều mặt cùng với nhiều loại phiên bản hình thức khác nhau, truyền ra trong vòng nhỏ trung tâm tại Trung Kinh.

Một loại giả thuyết làm cho người ta kinh hãi: Trung Kinh Hạo Nhiên sở dĩ bị như thế là do nhà họ Doãn đắc tội với vị tổng giám đốc mới kia của truyền thông Trung Kinh!

Đối phương chỉ nói một câu liền làm cho gió nổi sóng đến, đánh cho nhà họ Doãn xém chút nữa thì xong đời!

Cuối cùng vẫn là do nhà họ Doãn mời được đại nhân vật không biết tên nào đó đứng ra nói giúp mới có thể làm lắng lại chuyện này!

Chuyện này liền có chút xốc nổi không biên giới, người có đầu óc chân chính đều sẽ không tin.

Nhưng mà càng là thuyết pháp không chân thực thì càng có người tin!

Vị tổng giám đốc kia của truyền thông Trung Kinh cũng gần như bị yêu ma hóa!

Nhưng mà, dưới những cách nói hoang đường này, ngược lại đúng là có hơn phân nửa là sự thật. Dù sao cuộc chiến đấu kia, xác thực là do Bạch Tiểu Thăng chủ đạo khởi xướng nên.

Người dù lý tính hay không phải lý tính thì cũng đều phải thừa nhận một điểm:

Truyền thông Trung Kinh có năng lực phá vỡ một công ty của gia tộc đứng vị trí đầu ở Trung Kinh!

Truyền thông Trung Kinh không thể đắc tội nổi!

Vị tổng giám đốc mới kia càng không thể đắc tội nổi!

Bây giờ, vị tổng giám đốc kia của truyền thông Trung Kinh lại đang đứng ở trước mắt.

Tuổi còn trẻ như thế!

Mạc Hân cũng thể hiện vẻ mặt khó có thể tin, đôi mắt đẹp đầy ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng, bên trong miệng nhỏ giọng lầm bầm một câu,

- Hắn vậy mà lại không phải là một vị điều tửu sư, mà là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh!

Chuyện này làm cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Bạch Tiểu Thăng ở trong mắt nàng đã tràn đầy ánh sáng, kinh tài tuyệt diễm, nhưng mà giờ mới biết được thiên phú về điều tửu lại vẻn vẹn chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi!

Không riêng gì Mạc Hân, trong con mắt của những cô gái trẻ tuổi ở đây đều lấp lóe ánh sáng như mắt sói trong đêm, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Giống như thấy được thịt tươi!

Những người đàn ông thì tràn đầy hâm mộ, không còn ghen ghét nữa, hai bên khác nhau một trời một vực nên trong ánh mắt của bọn họ chỉ còn sự sùng bái!

Đại nhân vật chân chính của Trung Kinh, lật tay thành mây trở tay thành mưa!

Vậy mà thật sự tới đây!

- Hắn ta, hắn ta là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, điều đó không có khả năng! Hắn ta còn không có lớn bằng tôi!

Trương Tuyên kêu to một cách khó có thể tin.

Đáng tiếc, không ai nhìn hắn cả.

Trương Thư Thành trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, sau đó lại nhìn sang Doãn Hạo Nhiên.

Nếu nói thật lòng thì hắn không muốn tin tưởng!

Nhưng mà chuyện này là chuyện hắn có thể đồng ý hay không sao!

Doãn Hạo Nhiên là người trầm ổn có phong độ như vậy nhưng bây giờ cũng giống như một người điên, mang theo chai rượu ra trận, muốn trình diễn một màn đấu võ. Đây không phải là giả!

Có thể làm cho Doãn Hạo Nhiên trở nên như thế, vậy thì chỉ có thể nói rõ một sự thật —— người thanh niên này đúng là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh!

Trương Thư Thành bỗng nhiên nhớ ra vì sao mà chính mình lại cảm thấy quen tai với cái tên Bạch Tiểu Thăng! Mình không những phải quen tai mà hẳn là phải nên khắc ghi vào trong lòng mới đúng!

Nhưng mà, hắn vẫn luôn coi là loại đại nhân vật cao cao ở trên kia trong ngắn hạn bản thân sẽ không thể tiếp xúc được, cho dù có phát thiệp mời chí tôn thì cũng chỉ là một loại lễ phép, một loại kính sợ mà thôi!

Không nghĩ tới đối phương thật sự đến, mà lại đến một cách lặng lẽ không tiếng động, còn ở dưới con mắt của nhiều người đạp con của hắn một cước.

Mắt thấy người hầu của mình đang muốn động thủ đối với người ta.

Đúng như Doãn Hạo Nhiên nói, Bạch Tiểu Thăng dù chỉ thiếu một sợi lông tơ thôi thì nhà họ Trương bọn họ cũng không chịu nổi!

Trương Thư Thành sắc mặt rất khó coi, chỉ thấy khí lạnh từ xương cụt chạy một đường lên trên thẳng tới sau gáy, làm cho cả người hắn run rẩy một chút giống như bị điện giật.

- Lên cho tôi, đánh! Tôi không tin hắn ta là tổng giám đốc chó má gì đó!

Trương Tuyên nhấc chân la lên.

Dưới sự tác động của rượu Vong ưu cùng với tính cách dễ kích động, hắn tất nhiên sẽ không cố kỵ gì.

- Ba!

Trương Tuyên còn chưa nói dứt lời thì bị ăn một cái bạt tai vang vọng toàn trường.

Trương Tuyên cả người giống như con thoi, quay tại chỗ hai vòng rồi mới ngã ngồi xuống. Cả người hắn trong trạng thái mơ màng, bụm mặt trừng mắt, khó có thể tin nhìn người đánh mình —— Trương Thư Thành!

Từ nhỏ đến lớn Trương Thư Thành không đánh qua hắn dù chỉ là một ngón tay, vậy mà bây giờ lại dùng hết khí lực toàn thân để tát cho hắn một cái!

Một cái tát này cũng dọa cho toàn trường lặng ngắt như tờ.

Ở bên kia, gương mặt béo phì của Vương Liêm Vân hoàn toàn ngốc trệ, giống như người điên từ dưới đất bò dậy, cũng không để ý đến Bạch Tiểu Thăng nữa mà giương nanh múa vuốt lao về phía Trương Thư Thành.

- Trương Thư Thành, cái đồ đáng chém ngàn đao, ông dám đánh con tôi sao, bà đây hôm nay sẽ không để yên cho ông đâu!

Sắc mặt Trương Thư Thành âm trầm ảm đạm, trực tiếp đi về phía Vương Liêm Vân, đạp một cước vào bụng cái bà béo này.

Vương Liêm Vân hét thảm một tiếng, trực tiếp bị đạp ngã ra sau.

- Đúng là mất mặt xấu hổ, người đâu đến đây, mang đi cho tôi!

Trương Thư Thành hét lớn.

Gia chủ chưa từng bá khí như vậy, lập tức làm cho những người hầu này sợ ngây người, một lúc sau mới tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới kéo Vương Liêm Vân lên, người sau còn muốn mắng tiếp nhưng Trương Thư Thành đã đi lên tát liên tiếp bốn phát vào chiếc miệng rộng kia!

- Mang đi!

Theo một tiếng hét uy nghiêm của Trương Thư Thành, Vương Liêm Vân rốt cục vẫn bị kéo đi.

Trương Tuyên ở bên kia nhìn thấy một màn này, hoảng sợ đến mức quên đi chính mình cũng đã chịu một cái tát.

Cha hắn đánh mẹ hắn, vẫn là đánh trước mặt mọi người, vẫn là ở trước mặt mọi người vả miệng!

Cha hắn đang muốn tạo phản sao!

Tân khách bốn phía bị chấn kinh đến mức im lặng, những người giúp việc kia càng là nghẹn họng nhìn trân trối!

- Các người còn đứng ở chỗ này làm gì, đều cút cho tôi! Cút!

Trương Thư Thành gầm thét.

Những người giúp việc kia cũng bị dọa mất mật, tranh thủ thời gian thối lui.

- Bạch tổng, ngài đại giá quang lâm đến nhà họ Trương, đúng là rồng đến nhà tôm a! Nếu có chỗ đắc tội thì mong rằng Bạch tổng rộng lòng tha thứ!

Trương Thư Thành toàn lực cười làm lành, nhưng nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn, thậm chí có chút sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Trương tiên sinh, khách khí rồi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Sau đó, quay người rời đi.

Ánh mắt Doãn Hạo Nhiên rất phức tạp nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

Trương Thư Thành há to miệng, nhưng cũng không biết nói gì để giữ người ta lại, đến cuối cùng hắn chỉ nói một câu,

- Cung tiễn Bạch tiên sinh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận