Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2647: Hoan nghênh quý khách ghé thăm (1)



Bạch Tiểu Thăng mượn văn phòng của Riviyan để xử lý công việc một lúc, cảm giác không lâu lắm lại cảm thấy hơi mệt nên đứng dậy liếc nhìn đồng hổ, không khỏi bị dọa cho giật mình.

Trong lúc không để ý, không ngờ bây giờ đã đến mười một giờ.

Buổi trưa anh còn phải tới bữa tiệc đã hẹn trước với Jami và Nagasha, bây giờ phải chạy tới thôi.

Bạch Tiểu Thăng thu của mình, gọi điện thoại cho Basil muốn cùng đi qua.

Nhưng anh gọi mãi vẫn không liên lạc được.

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành thôi, không để ý nữa, tưởng bây giờ Basil có việc, không tiện nghe.

Thật ra Basil cũng đã biết thời gian, địa điểm, hơn nữa nóng lòng muốn gặp Jami và Nagasha là ý của ông ta, ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Lúc này, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng bị phái ra ngoài, Bạch Tiểu Thăng lại một mình lên đường, chạy tới nhà hàng đã hẹn trong khu phố cổ.

Bởi vì anh đã sớm mượn xe và tài xế ở chỗ Riviyan, lên đường tất nhiên hoàn toàn không có vấn đề.

Khi Bạch Tiểu Thăng xuống tầng chuẩn bị đi, Basil đang nhìn điện thoại di động của mình, thấy cuộc gọi nhỡ lại liên tục cười lạnh.

Hôm nay chờ đợi Bạch Tiểu Thăng không có khả năng là người đẹp rượu ngon, mà là tai họa!

- Ai bảo trước đây cậu bắt nạt tôi, lúc này tôi lấy lại cả vốn lẫn lời, cậu còn phải trở thành đá kê chân cho tôi thăng chức rất nhanh nữa!

Basil thì thào tự nói lại kích động không thôi.

Lúc này, hắn không ở khách sạn, mà đang ở cửa hàng đồ sứ Tử Sa lớn cách đó mấy con phố.

Đây cũng là đề phòng khi Bạch Tiểu Thăng lên đường lại gọi hắn đi cùng, dù sao hắn cũng không muốn tham gia vào bữa tiệc tai họa lần này.

Basil ở đây, thứ nhất là trốn Bạch Tiểu Thăng, thứ hai lại muốn chọn quà cho ngài Perros ở bên kia đại dương xa xôi.

Cửa hàng này là do người Trung Quốc mở với quy mô cực lớn, ở địa phương đặc biệt nổi tiếng, nghe nói còn là dạng dây chuyền.

Một vài nhân vật lớn qua lại tặng quà, đều thích chọn mua đồ sứ, bộ ấm Tử Sa tinh tế ở đây.

Basil thật ra không hề hiểu những điều này, nhưng cũng không sao, hắn thấy, chỉ cần danh tiếng lớn đồng thời là đồ đắt tiền, vậy không sai được.

Cửa hàng này có biển hiệu bằng chữ Hán, Basil căn bản xem cũng không hiểu, càng khỏi phải nói tới hai chữ "Lý Nê" thể chữ triện.

Lúc này, biết Bạch Tiểu Thăng đã xuất phát, bên Răng Rãy cũng chuẩn bị sắp xếp, tâm trạng Basil vô cùng thoải mái.

Nhìn từng hàng đồ sứ men xanh, đồ sứ trắng, Tử Sa, cho dù Basil có vài phần hoa mắt, cũng không vội chút nào, chậm rãi chọn.

- Người đâu, dẫn tôi tới chỗ hàng đắt tiền nhất trong cửa hàng của các người, giới thiệu cẩn thận một chút tôi đi.

Basil thậm chí phất tay gọi một nhân viên nữ có dáng vẻ rất xinh đẹp trong cửa hàng, bảo cô tới giới thiệu cho mình.

Nhân viên cửa hàng thấy người tới là một ông chủ tiền nhiều khí lớn cũng âm thầm hưng phấn, dẫn Basil qua giới thiệu từng cái cho hắn biết.

Từng vật đều không tầm thường, giá cũng cực đắt.

Basil đang chọn tới hoa mắt, chợt nghe phía sau vọng đến những tiếng bước chân.

Có người ân cần nói:

- Ngài Bạch, đồ của ngài vừa xong, tôi đang định cho người đưa qua cho ngài, còn làm phiền ngài tự mình đi một chuyến thế này thì thật sự ngại quá.

Sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Không sao, tôi cũng tiện đường qua đây thôi. Tôi đang muốn đi đến chỗ hẹn, vừa lúc lấy đồ đưa cho khách luôn.

Basil sửng sốt, mắt trợn trừng quay đầu lại.

Người tới cũng kinh ngạc khi thấy hắn, nói:

- Ngài Basil, sao ngài lại ở chỗ này?

Người tới không phải ai khác, chính là Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này vẻ mặt Basil vô cùng đặc sắc, rõ ràng trong lòng phiền muộn còn phải cố tươi cười, trên mặt đúng làm uốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ nhìn vẻ mặt Basil hơi vặn vẹo.

- Thật là đúng lúc, ngài Tiểu Thăng.

Basil thông minh kêu lên:

- Ngài cũng tới chọn quà cho hai quý cô đó sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Basil đầy ẩn ý, gật đầu mỉm cười nói:

- Tôi đã đặt quà từ trước, bây giờ tới lấy. Ngài Basil, ngài thật ra không cần chuẩn bị quà đâu, lần đầu gặp mặt, hai quý cô đó cũng chưa chắc sẽ nhận.

- Ngài nói đúng, nói đúng, là tôi lỗ mãng.

Basil lúng túng cười ha hả nói.

Đúng lúc này, có người vội vàng đi đến, bối rối nói với Basil:

- Ngài Basil, xe của ngài bị người đâm phải đuôi.

Lời này làm cho Basil sửng sốt:

- Không phải xe ở trong bãi đỗ xe sao?

Cũng đâu có đỗ bên đường đâu.

Người này lập tức cười gượng nói:

- Một quý cô khi đỗ xe đã đạp nhầm chân ga, đầu xe của chúng ta cũng bị đâm nổ.

Basil nghẹn thở.

Hôm nay không phải là ngài xui xẻo của Bạch Tiểu Thăng sao? Chẳng lẽ cậu ta xui xẻo, đi tới chỗ nào là liên lụy tới chỗ đó à?

- Không sao, ngài Basil ngồi xe của tôi đi.

Bạch Tiểu Thăng đúng lúc lên tiếng nói.

Basil vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lại đành phải nuốt xuống.

Nếu từ chối, cậu ta chắc chắn sẽ nghi ngờ, mình phải giải thích thế nào?

Basil chỉ đành gượng cười, nặn ra bã từ qua kẽ răng:

- Vậy… được rồi.

Cuối cùng, Basil ngoan ngoãn đi theo Bạch Tiểu Thăng ngồi lên xe, tới địa điểm của bữa tiệc.

Đi được nửa đường, Basil vội vàng nhắn tin cho đám người Răng Gãy, bảo bọn họ nhất định không được tổn thương tới những người khác đi cùng Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi gửi tin nhắn, lúc này Basil mới yên tâm một chút.

Nhưng hắn không biết “quy trình công việc” bên phía Matthew - đó chính là trước khi hành độn, tất cả phương tiện liên lạc đều bị ngắt, sau khi thành công mới mở ra liên lạc.

Rõ ràng, đám người Matthew căn bản không nhìn thấy được tin tức này.

Vào giờ phút này, trong một căn nhà nhỏ cổ xưa tương đối yên tĩnh trong góc khu phố cổ Hamore.

Nơi này chính là một nhà hàng không lắp biển hiệu, có người nói đầu bếp từng phục vụ ở trong hoàng gia Châu u.

Nơi đây chỉ bán các món ăn có sẵn, không chấp nhận chuyện chọn món, chỉ có thể đưa ra những đồ mình kiêng ăn nhưng không thể yêu cầu khẩu vị.

Hơn nữa chào giá cực cao, cao tới dọa người.

Chỉ có điều cũng chính bởi vì yêu cầu và hạn chế, nơi đây đặc biệt nổi tiếng trong giới của những kẻ có tiền.

Hôm nay, nhà hàng này bị người bao hết, cho nên không có khách, trong cửa hàng ngoại trừ ông chủ kiêm đầu bếp chính, hai phụ bếp, chuyên gia làm bánh ngọt tổng cộng năm người.

Hiện tại, những người này đều bị trói trong gác xép, có người canh giữ.

Matthew “Răng Gãy” ngồi bắt chéo hai chân ở trước mặt ông chủ, vừa nhìn sổ sách và tặc lưỡi.

Sau đó, hắn mới thả sổ sách xuống, có phần rộng lượng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ông chủ nói:

- Ông không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ là lính đánh thuê, không phải cướp giống ông. Nghề của chúng ta cũng xem như tương đối gần, chỉ cần các người ngoan ngoãn một chút, chúng tôi sẽ không làm tổn thương tới các người.

Ánh mắt ông chủ khủng hoảng, nhìn những khẩu súng dài ngắn trong tay đám đàn em mặc áo đen bên cạnh, liều mạng gật đầu.

Matthew thấy ông ta không có thể diện, mỉm cười cởi dây giúp ông ta, tự mình dẫn ông ta xuống tầng.

Chỉ có điều khi xuống cầu thang, Matthew quay đầu liếc nhìn đồng bọn nâng tay lên rạch một cái trên cổ với vẻ mặt vô cảm.

Những tên đàn em kia lặng lẽ gật đầu.

Khi đi xuống tầng, người mặc trang phục nhân viên phục vụ đã đứng vào chỗ, đồng bọn do Matthew dẫn đến có cả nam lẫn nữa, đóng giả cũng không khó.

Chỉ là ông chủ kiêm đầu bếp chính thì vẫn nên để ông chủ thật làm mới hoàn hảo.

Matthew lại đi tới một góc khuất, yên tĩnh chờ cá cắn câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận