Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 935: Tôi sẽ cùng mọi người tính toán một chút!



- Thô tục, dã man, đúng là một tên lưu manh thối tha!

Sau khi đi ra xa, Tống Dao tức đến xanh mặt, đi trên đường luôn mở miệng mắng với Dư Trung Thiên,

- Em thật sự không nghĩ tới ở Vân Hải bên này toàn là loại người như vậy! Đúng là một phương khí hậu nuôi một phương người, chỉ cần vừa nhìn một chút liền trực tiếp động thủ, đúng là tiện chủng !

Nàng mắng Lôi Nghênh như vậy làm cho sắc mặt đám người Vân Hải theo phía sau trở nên khó coi.

Người nào cũng cần mặt mũi.

Vị đại tiểu thư này vừa mở miệng liền bắn cả địa đồ, ngay cả bọn hắn đều đã biến thành tiện chủng.

Trên thực tế, vì sao người ta vừa thấy đã muốn động thủ, tất cả còn không phải do ngài không thèm nói đạo lý sao! Đám người oán thầm.

Tất nhiên, những lời này không ai dám nói ra.

- Được rồi, Dao Dao, em bớt giận đi.

Dư Trung Thiên đành phải khuyên giải.

- Em bớt giận! Có thể sao?

Tống Dao thở phì phì nói,

- Anh nhìn một chút xem bản thân mình mang tới mấy thứ phế phẩm gì kia! Bốn người đi lên, không được nửa phút đã bị người ta giải quyết, những người còn lại cũng lập tức sợ mất mật. Quả thật là một đám phế phẩm ! Nếu sớm biết như vậy thì em đã mang vệ sĩ nhà mình đi rồi, bọn hắn tuyệt đối sẽ không phế phẩm như thế !

Tống Dao trừng mắt nhìn về phía mấy người vệ sĩ bên người.

Mấy người vệ sĩ kia đều ủ rũ, không dám lên tiếng.

Cầm bát cơm của ai thì phải chịu sự quản lý của người đó.

Ông chủ nhà mình không dám lên tiếng nên bọn hắn cũng chỉ có thể nghe.

Còn nữa, vừa rồi bọn hắn đúng thật là không làm được gì.

- Được được, đừng tức giận nữa. Bọn hắn cũng đã tận tâm rồi.

Dư Trung Thiên tiếp tục khuyên bảo, hắn cũng cảm thấy có chút khó xử.

Không phải khó xử bởi vì bị Lôi Nghênh dọa chạy, mà là bị Tống Dao trách móc.

Dù sao cũng là vị hôn thê của chính mình, chả lẽ không thể cho mình chút mặt mũi trước mặt mọi người sao!

Trong lòng của Dư Trung Thiên có chút buồn bực, nhưng cũng không dám nói.

Chỉ cần nói nặng nhẹ một chút, Tống Dao mà trở về cáo trạng thì không chừng Tống gia sẽ bức lão cha bắt hắn đến xin lỗi.

Đến lúc đó, hắn càng mất hết mặt mũi.

Dư Trung Thiên chỉ có thể kiệt lực làm cho Tống Dao nguôi giận.

Tống Dao vẫn một mực trách mắng đến lúc bọn hắn tiến vào trong phòng.

Nhưng mà, nỗi oán hận bên trong đôi mắt đẹp của nàng chưa từng tiêu trừ.

Cục tức này nàng sẽ không dễ dàng nuốt xuống như vậy !

Bên kia.

Phương thức ra sân vô cùng bá khí của Lôi Nghênh, khiến cho tất cả mọi người ở đây không thể nói nên lời.

Một người chấn áp một đám người.

Tuy lúc đó phản ứng lại rồi lao ra chỉ có bốn vệ sĩ.

Nhưng mấy người vệ sĩ cao lớn dũng mãnh này, bị Lôi Nghênh giải quyết trong khoảng thời gian không tới mười giây.

Còn giống như đang trêu đùa trẻ con, thần uy như thế thì ai có thể so cùng!

Cuối cùng lại còn chấn nhiếp đối phương, làm cho đám người bọn chúng xám xịt rời đi.

Coi như là người phụ nữ hay hất hàm sai khiến kia cũng không dám phách lối nữa. Chuyện này mới thật sự là lợi hại !

Đàn ông thấy vậy thì nhiệt huyết sôi trào, phụ nữ thấy vậy thì hai mắt chăm chú, ánh mắt hóa Thu Thủy.

Đối với những ánh mắt kính sợ và sùng bái ở bốn phía, Lôi Nghênh không có phản ứng gì.

Hắn đứng ở bên người Lâm Vi Vi rồi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của đối phương, giảm thấp giọng nói hỏi thăm,

- Có muốn tôi đi giáo huấn bọn hắn một chút không!

Dám ở địa bàn của chính mình khi dễ người một nhà !

Lôi Nghênh rất khó chịu.

- Không cần.

Lâm Vi Vi cười nói,

- Hôm nay là bữa tiệc mà anh Tiểu Thăng tổ chức nên không được để xảy ra những chuyện khác. Còn nữa, so đo với những người không quen biết này làm gì chứ.

Lâm Vi Vi đã nói như thế rồi thì Lôi Nghênh cũng đành thôi.

- Được, chúng ta làm việc thôi, còn có hơn nửa giờ là bữa tiệc bắt đầu rồi.

Lâm Vi Vi cười nói.

Lôi Nghênh gật đầu.

Bọn họ tiếp tục làm những công tác chuẩn bị.

Nửa giờ sau, Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Kha xuất hiện ở tầng một.

Thấy bọn hắn đến, Lâm Vi Vi bước nhanh lên rồi nở nụ cười nghênh đón.

- Oa, Vi Vi cô hôm nay thật sự giống nữ thần đó!

Lâm Kha không nhịn được phát ra một tiếng sợ hãi thán phục, nàng còn chưa từng nhìn thấy hình dáng này của Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi chỉ cần hơi thi phấn trang điểm thì quả thật là hồng nhan họa thủy.

Thấy Lâm Kha sắp chảy nước miếng, Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo,

- Lâm sự vụ quan, chú ý ảnh hưởng một chút. Còn nữa, tôi rất hoài nghi xu hướng yêu thích của cô đó.

Bên cạnh không có người ngoài nên Bạch Tiểu Thăng thậm chí còn nói đùa,

- Vi Vi, em phải cẩn thận nàng một chút.

Lâm Vi Vi muốn cười.

- Cút đi!

Lâm Kha quát khẽ, sau đó trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Tôi chỉ yêu thích những người đàn ông mạnh mẽ thôi.

- Ầy, người đàn ông mạnh mẽ tới kìa.

Bạch Tiểu Thăng bĩu môi cười nói.

Lôi Nghênh đang đi tới.

Nhưng mà khi đến gần một chú thì hắn phát hiện, mọi người đều đang nhìn mình.

Trong mắt Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi đều chứa ý cười, Lâm Kha thì dữ dằn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó cũng trừng mắt với chính mình.

Vẻ mặt Lôi Nghênh đầy mờ mịt, cũng không nhịn xem xét người mình một chút,

- Làm sao vậy? Tại sao đều nhìn tôi như thế ?

Hai phút đồng hồ sau, Bạch Tiểu Thăng mang theo mấy người Lâm Kha đi vào đại sảnh.

Hàn Đống thấy hắn liền lập tức dẫn đầu đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười rồi chủ động chào hỏi,

- Bạch sự vụ quan !

- Bạch sự vụ quan !

Hàn Thừa Nhân cũng theo sát ở phía sau.

Những người khác thấy thế cũng tranh thủ thời gian đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng rồi dồn dập chào hỏi.

Nhắc đến thì cũng thật thú vị, Bạch Tiểu Thăng cũng coi như là một cao tầng của tập đoàn, nhưng lại có đến tám thành Tổng giám đốc ở đây không biết hắn.

Cũng chỉ nghe đến tên mà chưa thấy mặt.

Kỳ thực, rất nhiều người ở Bộ Sự Vụ cũng chỉ gặp Bạch Tiểu Thăng một lần mà thôi. Thời gian đã trôi qua hơn một tháng, có lẽ bây giờ Bạch Tiểu Thăng mà trở về, đi đến trước mặt bọn họ thì sợ rằng sẽ có rất nhiều người không nhận ra được. Chỉ sợ lúc đó còn nhiệt tình nghị luận về Bạch Tiểu Thăng ngay ở trước mặt hắn.

Bây giờ, những người Tổng giám đốc này đưa mắt quan sát vị sự vụ quan kiểu mới trong truyền thuyết này một chút, sau đó sợ hãi than.

Thật sự là quá trẻ !

Bốn chữ "Tuổi trẻ tài cao" không đủ để hình dung hắn!

Ở tuổi như Bạch Tiểu Thăng mà có thể đạt tới độ cao này, đủ để cho nhóm người Tổng giám đốc gần trung niên, sự nghiệp thành công này phải xấu hổ.

- Chào mọi người.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười rồi gật đầu chào hỏi một cách ôn hòa hữu lễ.

Có người muốn nắm tay, Bạch Tiểu Thăng liền nắm tay, hơn nữa còn có thể cười nói ra tin tức về đối phương.

- Trương Lôi tiên sinh của công ty thương mại Gia Vân, xin chào!

- Lưu Minh Thừa Tiên sinh của truyền thông Phòng Ngữ, xin chào!

. . .

Bạch Tiểu Thăng giống như đều nhận biết từng người ở đây.

Đối với những người lần đầu gặp sẽ cảm giác được sự tôn trọng, lại có chút kinh ngạc.

Thậm chí, có người lo sợ bất an trong lòng.

Chuyện này có phải thể hiện ra, vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này biết kỹ càng về tài liệu của mỗi người bọn họ?

Hoặc là, hắn còn nắm giữ "Nội tình" của tất cả mọi người bọn họ.

Nếu truy cứu đến cùng thì người ở chỗ này không có ai trong sạch triệt để cả.

Có ít người là dùng người không khách quan, có ít người là hành sự đi quá giới hạn.

Những vấn đề này tuy không đủ để làm cho bọn họ tai ương lao ngục, thậm chí dù báo lên cũng chỉ nhận được chút thông báo phê bình.

Nhưng cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ trong tương lai!

Bạch Tiểu Thăng lần lượt bắt chuyện hết, sau đó đi đến chỗ ngồi của chính mình, tất cả ánh mắt phía sau hắn đều ẩn ẩn có chút sợ hãi.

Lần này đúng là một trận "Hồng Môn Yến" rồi!

Ai biết vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này sẽ không tính toán ở đây chứ, một lần giơ "Đồ Đao" lên rồi —— gạt bỏ toàn bộ !

Vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này ngay cả người phụ trách tỉnh vực sản nghiệp, người phụ trách khu vực cũng dám động, thậm chí còn có nhân vật bị kéo xuống đài.

Năng lực, thủ đoạn, bối cảnh của hắn đều rất kinh khủng!

Mười Tổng giám đốc công ty con như bọn họ, ở trong mắt người ta thì tính là cái gì.

Nếu muốn gạt bỏ hết thì cũng không phải là không thể !

Dường như lần này không phải phiền phức bình thường rồi. . .

Bạch Tiểu Thăng đi đến vị trí của mình, sau đó mỉm cười nhìn đám người xung quanh, mở miệng nói,

- Tôi đến Vân Hải cũng được vài ngày rồi. Hôm nay mời mọi người ăn một bữa cơm cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là nói chuyện một chút.

Câu nói này làm cho sự bất an trong lòng của đám người giảm xuống.

Có lẽ là do bọn họ suy nghĩ nhiều, hoặc vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này là một người rất ôn hòa, không giống như trong truyền thuyết.

Rất nhiều người nhủ thầm.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười chân thành,

- Thuận tiện, tính toán với mọi người một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận