Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1972: Lại gặp Đổng Thiên Tú

Một trong bốn gia tộc lớn nổi tiếng trong Hồng Lâu Mộng của Trung Quốc có Giả, Sử, Vương, Tiết, mà dẫn đầu là Giả gia, trong sách có một câu hình dung: “Giả mà không giả, ngọc trắng làm đường cho ngựa đi", có thể nói là tài sản tích lũy giống như núi, giàu có tới mức chói mắt người khác.

Bạch Tiểu Thăng biết trong giới kinh doanh Trung Quốc cũng có như thế một Giả gia như vậy. Bọn họ ở trong những năm bất động sản của Trung Quốc tăng cao gần như không có một lần sai lầm nào, trở thành ông trùm một phương trong giới kinh doanh, phát triển cho tới hôm nay, kinh doanh của bọn họ đã đi sâu vào các ngành các nghề.

Tập đoàn Giả thị có uy danh, thực lực, hai năm trước thậm chí còn không thua gì với tập đoàn Đằng Vân.

Cũng chính là hai năm qua, tập đoàn Đằng Vân tham dự vào liên minh thương mại trên thế giới của Bạch Tiểu Thăng nên phát triển cực nhanh, vượt qua tập đoàn Giả thị rất nhiều.

Nhưng tập đoàn Giả thị vẫn là tồn tại “vang vọng tám hướng” trong giới kinh doanh Trung Quốc.

Những ngày gần đây, Bạch Tiểu Thăng cũng không ít lần từng nghe nói tới tên của bọn họ, nguyên nhân là hai ngày nay anh ở bên Bắc Mỹ không có việc gì làm, lại nghe được Hạ Hầu Khải nói với anh về một vài tình hình trong nhà. Khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc ngược lại không có chuyện gì lớn, nhưng ba tập đoàn lớn Đằng Vân, Bắc Phong và Hạo Vũ ngược lại có chút phiền phức.

Tập đoàn Giả thị này liên kết với tập đoàn Tử Ngữ, tập đoàn Vạn Hồ cùng bảy tập đoàn lớn nhỏ khác tạo thành một liên minh thương nghiệp, từ khi Bạch Tiểu Thăng đi Nam Mỹ đã xuất hiện nhiều cạnh tranh và ma sát với liên kết thương mại do ba nhà Đằng Vân làm chủ.

Nhưng nếu nói ra, người ta cũng hoàn toàn không có cạnh tranh bất chính nào, tất cả đều quy củ đàng hoàng, lấy bố cục thương nghiệp xuất sắc, tài chính khổng lồ để điều hành, tiến lui ăn ý chỉnh thể triển khai hoạt động cũng bỏ ra dương mưu, thực sự làm cho mấy công ty của Đằng Vân ăn vài lần thất bại lớn.

Theo Hạ Hầu Khải nói, điều này làm cho Lục Vân của Đằng Vân rất căm tức. Ông ta và đám người Đổng Thiên Lộ muốn đánh chủ ý vào đế quốc thương nghiệp của mình, còn muốn hợp tác phát triển nghiệp vụ thương nghiệp với bên phía Bạch Tiểu Thăng và nước khác, ở châu khác, sao có thể cả ngày nhìn chằm chằm vào, đề phòng hướng đi bên phía đám người tập đoàn Giả thị được.

Nhưng anh không để ý đến người ta, không nhìn chằm chằm vào người ta, người ta lại “quấn quýt không dừng" với anh.

Chỉ có "nghìn ngày làm kẻ trộm", làm gì có đạo lý "Nghìn ngày đề phòng cướp".

Lần này Bạch Tiểu Thăng tới Hoa Kinh, một là khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc có bố trí quan trọng, thành lập hai công ty mới với bên ngoài, anh muốn đến thử. Hai là có tin tức nói những người của tập đoàn Giả thị muốn liên thủ ngắm bắn một hạng mục lớn của đám người Đằng Vân ở chỗ này. Nói chính xác hơn là đám người Đằng Vân muốn giành được một mảnh đất ở Hoa Kinh. Thật ra ba nhà Đằng Vân chỉ đứng ra làm chuyện này, trong khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc cũng có tham dự, Bạch Tiểu Thăng dứt khoát tới xem một chút.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ, nếu như lần này có thể gặp mặt cùng tộc trưởng của Giả gia kia một lần, cố gắng "nói chuyện một lát" thì không thể tốt hơn.

Không ngờ lúc này anh lại gặp phải Trình thiếu gia này, Trình gia bọn họ cũng là một trong những liên minh thương mại đi theo tập đoàn của Giả gia, chỉ có điều đi cuối cùng.

Vị thiếu gia Trình Gia - Trình Tuyên Bắc này bởi vì chơi game tốt, có quan hệ thân thiết với một người xuất sắc nhất trong thế hệ này của Giả gia.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng liếc nhìn nhau, rõ ràng bọn họ đều đang nghĩ về những chuyện này.

- Đi.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói, dẫn theo hai người trực tiếp đi ra ngoài.

Trình Tuyên Bắc bị đám người vây quanh thoáng nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi đi xa, trong ánh mắt có phần tăm tối.

Người phụ nữ kia và bạn cô ta rất không nể mặt hắn.

Nhóm người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi sân bay thì thấy có một người chạy vội tới trước mặt và tươi cười rất nhiệt tình, giơ tay gọi bọn họ:

- Ở đây, ở đây!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy người này liền cười, nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nói đang đi tới:

- Đúng là đã lâu không gặp người này rồi.

Người tới không phải ai khác, chính là Đổng Thiên Tú - em trai của Đổng Thiên Lộ.

Cậu ta và ba người Bạch Tiểu Thăng đều là bạn, trước đây còn chống lại việc tiếp nhận việc kinh doanh của gia tộc, sau đó cũng xem như được ba người Bạch Tiểu Thăng loại bỏ khúc mắc. Từ sau đó, Đổng Thiên Tú được Đổng Thiên Lộ - chị của mình sắp xếp đi theo mấy người quản lý xuất sắc trong nhà họ Đổng, vẫn luôn học tập, còn thể hiện ra tài kinh doanh rất tốt. Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng nghe được chị cậu ta - Đổng Thiên Lộ nói cho biết, cậu ta tham dự triển khai hoạt động thương nghiệp đã dung hợp các yếu tố văn hóa, nghệ thuật vào để triển khai các hoạt động thương nghiệp. Anh cũng không nhịn được phải thầm khen: Đi nét bút nghiêng không cùng tầm thường, mỗi lần đều cho hiệu quả tốt hiếm thấy, ngoài dự đoán của mọi người.

Nói thật ra, Bạch Tiểu Thăng thật sự muốn đào cậu ta ra khỏi nhà họ Đổng để người này làm cho mình đấy.

Lúc này, phía sau Đổng Thiên Tú còn có một vài người đẹp trai xinh gái đi theo, có thể nhận ra được bọn họ đều là thư ký, trợ lý. Thằng nhóc này cũng thật phô trương.

Đổng Thiên Tú sắp xếp cho những người này đi đón lấy hành lý trong tay của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với cậu ta:

- Cậu tới sớm vậy?

Đổng Thiên Lộ đứng ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng cười, hoàn toàn không có vẻ gì nghiêm túc của người làm quản lý.

- Còn không phải là nghe nói anh sắp tới, tôi có thể không tới sớm được sao? Ha ha, thật ra cũng không tới được bao lâu, chỉ sớm hơn hai mươi phút mà thôi!

Phía sau những người Đổng Thiên Tú nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ kính nể, e sợ. Tuy rằng bọn họ còn không biết Bạch Tiểu Thăng là thần thánh phương nào, cũng vì trang phục của anh mà không nhận ra đây là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy chấn động giới kinh doanh ở Bắc Mỹ.

Trên thực tế, những tinh anh trong giới kinh doanh, ngoại trừ các ngành liên quan tới tình hình, các ngành số liệu quá, cũng rất ít người quan tâm tới "Buôn chuyện".

Lúc này, trong mắt những người này thấy Đổng Thiên Tú của bọn họ xưa nay rất có uy nghi lại cười hỉ hả ở trước mặt người ta, không hề giữ hình tượng nên bất giác kinh ngạc, do đó kính nể, e sợ đối với người trẻ tuổi mặc trang phục tùy ý Bạch Tiểu Thăng này.

Bạch Tiểu Thăng vỗ vào vai Đổng Thiên Tú, mỉm cười và đi dạo với cậu ta một đoạn, ngoài miệng nói:

- Thằng nhóc cậu từ lúc tiếp nhận việc kinh doanh của gia tộc tới nay, quản lý có hình có dạng, tốt vô cùng! Lúc nào đó tôi phải thuê cậu tới làm ở chỗ tôi mới được!

Những người phía sau Đổng Thiên Tú không khỏi kinh ngạc. Người này cũng quá tùy ý rồi. Đổng Thiên Tú ngài hạ mình làm bạn với hắn mà hắn lại nói lời này!

Thật sự cho rằng em trai của cô Đổng Thiên Lộ - người nối nghiệp sau này của nhà họ Đổng là người hắn có thể thuê được sao?

Trong lúc đám cấp dưới đang căm phẫn, lại nghe Đổng Thiên Tú nói:

- Tốt, vậy anh phải cho tôi tiền lương nhiều một chút, tối thiểu phải cao hơn chị tôi đấy!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười vỗ vai của Đổng Thiên Tú:

- Đó là chuyện đương nhiên rồi.

Đám người cấp dưới lập tức xem như được mở rộng tầm mắt. Đổng Thiên Tú tự mình dẫn đường đưa ba người Bạch Tiểu Thăng lên xe, một đường rời khỏi sân bay.

Trong xe, Đổng Thiên Tú còn nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi đã tới Hoa Kinh hai tháng nên tương đối quen thuộc với bên này. Buổi tối tôi dẫn anh tới một nơi thú vị. Đó là câu lạc bộ cao cấp Yo hạn chế hội viên, người bình thường không vào được đâu! Bên trong các loại ăn nhậu chơi bời đều thuộc dạng cao cấp. Rất nhiều thứ mà trước đây ngay cả tôi cũng phải tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ đấy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Buổi tối, tôi cũng phải đi xem thử mới được!

Sau khi đám người Bạch Tiểu Thăng ngồi lên xe rời đi, vừa lúc Trình Tuyên Bắc từ trong sân bay đi ra, từ phía xa thoáng nhìn liền híp mắt lại, thì thào tự nói:

- Người kia là Đổng Thiên Tú sao? Mấy người kia có quen biết với hắn, không trách được lớn lối như vậy! Hừ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận