Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 643: Tôi không đồng ý!



Khi Phùng Ly ra hiệu có thể bắt đầu, Mục Bắc Thần bắt đầu đĩnh đạc nói.

Hắn đọc không nhanh không chậm, từng chữ vô cùng rõ ràng, bên trong tiếng nói còn lộ ra một loại tiềm chất của MC, âm thanh từ tính lại âm trầm.

Nghe một chút, đơn giản là một loại hưởng thụ.

Trong phòng học, trong giây lát hoàn toàn yên tĩnh, mọi người cũng tập trung lắng nghe.

Rất nhiều người trên mặt dần dần hiện ra vẻ kinh ngạc.

Thậm chí những người đã nói xong cũng đang âm thầm líu lưỡi.

Quản điểm của Mục Bắc Thần chuyên nghiệp vô cùng, kiến giải đều nói trúng tim đen, câu nào cũng đánh trúng chỗ yếu hại.

Để cho người ta nghe cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ.

Có thể suy nghĩ đến như vậy, đúng là lợi hại.

Rất nhiều người nhìn Mục Bắc Thần, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ khâm phục.

Năm phút đồng hồ.

Không chờ Phùng Ly nhắc nhở, Mục Bắc Thần đã im lặng lại.

Thời gian vừa đúng.

Người này ngay cả thời gian cũng có thể khống chế đến tình trạng này, lợi hại thật!

Rất nhiều người càng khâm phục.

Phùng Ly mỉm cười gật đầu, ghi chép vù vù lên quyển bút ký.

Không biết nàng viết gì, nhưng sử dụng thời gian ghi chép nhiều gấp ba bốn lần người bình thường.

Tiếng vỗ tay quanh quẩn bên ngoài phòng học.

Đám người tại chỗ này cũng có mấy phần líu lưỡi, người này là người đầu tiên để sự vụ quan Phùng Ly phải vỗ tay.

Mặc dù chỉ vỗ vài cái lại chứng minh sự vụ quan tán thành.

Rất nhiều người cũng vỗ tay theo.

Mặc dù tiếng vỗ tay cao thấp không đều nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tập thể tán thành.

Mục Bắc Thần mỉm cười, thần sắc khiêm tốn hữu lễ, hướng đám người vỗ tay cảm ơn.

- Lần đầu có người trả lời khiến ta hài lòng, ngươi tên là Mục Bắc Thần đúng không, ta nhớ kỹ.

Phùng Ly cười nói.

Đám người Không Vô Diễm nhìn Mục Bắc Thần đầy ao ước.

Điểm ấn tượng này vô cùng trân quý.

- Cảm ơn ngài tán thành.

Mục Bắc Thần nho nhã lễ độ.

Lúc hắn ngồi xuống, nhịn không được liếc mắt nhìn Trịnh Thanh Hồng, Bạch Tiểu Thăng trong long không khỏi đắc ý - -

Kể cả câu trả lời của các ngươi cũng xuất sắc giống ta nhưng điểm ấn tượng này lại là thứ các ngươi mong muốn nhưng không được.

Mục Bắc Thần đang đắc ý lại phát hiện ngoài ý muốn.

Trịnh Thanh Hồng căn bản không có chú tới hắn mà đang nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Mà Bạch Tiểu Thăng nhìn như có mấy phần lười biếng, giống như không có bị xúc động gì cả.

Lông mày Mục Bắc Thần âm thầm nhíu một cái.

Mình nói đặc sắc như thế mà hai tên kia như bị mù hay là ra vẻ không thèm để ý?

Bọn họ nhất định là cố ý muốn làm tâm thần mình loạn!

Câu trả lời của mình ảo diệu như thế, không có khả năng bọn họ không nghe thấy.

Mục Bắc Thần trấn an mình xong thì cười lạnh.

- Người kế tiếp.

Trên bục giảng, Phùng Ly nói, ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt Mục Bắc Thần là Bạch Kiêu Thừa.

Người này “Họ Bạch”, mặc kệ là tìm người hay là tự thân xuất mã đã không chỉ một lần xin nàng giúp.

Tại đám người ở bên ngoài phòng học những người có suy nghĩ này chỉ sợ còn rất nhiều.

Mọi người đều muốn như vậy, chẳng phải mình sẽ bị phiền chết sao! Phùng Ly nhịn không được nói.

- Xem ra, mình phải giết một người răn trăm người mới được.

Sâu trong mắt nàng có một tia lạnh lẽo.

Trước mặt mọi người thu thập “Họ Bạch” rất có thể đắc tội với sự vụ quan mới Vương Tân Thành, thậm chí để Lý đại sự vị quan không vui trong lòng.

Hậu quả này chỉ dừng lại trong lòng Phùng Ly một giây liền bị nàng ném ra sau ót.

Nàng không sợ!

- Nếu như bọn hắn bởi vì việc này cùng mình kết thù oán, vậy thì tới đi!

Phùng Ly này, bề ngoài nhìn có vẻ hiền lành nhưng bên trong lại vô cùng kiên nghị, huống chi sau lưng nàng lại là lão gia tử.

Lúc Phùng Ly nghĩ những thứ này, Bạch Kiêu Thừa đã tự giới thiệu xong đồng thời bắt đầu đọc.

Hắn chỉ nhằm vào một vấn đề, đưa ra giải thích của mình, còn tại chỗ “dùng trộm” một chút quan điểm của Mục Bắc Thần.

Có lẽ nguyên lai hắn nghĩ mặc dù bình thường một chút, ngược lại sẽ không bị sai lầm.

Coi như lâm thời biến hóa.

Logic của hắn hỗn loạn một tý, vừa sốt ruột nên lại còn có chút cà lăm.

Ánh mắt của đám người lần nữa tụ vào hắn nhưng không phải kính nể mà là trêu chọc, đùa cợt, làm cho Bạch Kiêu Thừa càng thêm xấu hổ.

Ngay cả Trịnh Thanh Hồng kế bên cũng không nhịn được nhìn qua, đồng thời nhíu mày, hắn cũng không nghe nổi nữa.

- Tốt, ngươi có thể ngừng lại.

Phùng Ly trực tiếp cắt ngang lời nói của Bạch Kiêu Thừa.

Bạch Kiêu Thừa lập tức sững sờ.

Cái này vẫn chưa tới năm phút đồng hồ mà.

- Kỳ thật trước khi tới, ta đã nghe người ta nói qua, nói trong lớp tập huấn có người họ Bạch, rất lợi hại, để cho ta lưu ý một tý. Ta rất hiếu kỳ, có bao nhiêu lợi hại, có để cho ta kinh diễm hay không!

Phùng Ly lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Bạch Kiêu Thừa

- Kết quả ngươi cứ như vậy để cho ta kinh diễm hả?

Lời này vừa nói, ánh mắt mọi người nghiền ngẫm, nhìn Bạch Kiêu Thừa.

Đã tìm người để dàn xếp ban giám khảo?

Vậy mà Phùng Ly sự vụ quan còn nói ra trước mặt mọi người.

Xem ra cái này là muốn đưa ra tấm gương xấu nha!

Mắt thấy vô số người nhìn mình, gương mặt Bạch Kiêu Thừa đổ đầy mồ hôi.

Việc này mà công khai, hắn có thể bị lập tức đào thải hay không?

Phùng Ly nhìn đám người chung quanh, tiếp tục nói

- Ta có thể nói cho các vị, có lẽ các ngươi có giao thiệp rộng lớn, thậm chí có thể truyền lại lời nói đến giám khảo.

- Nhưng chuyện này với các ngươi không có chỗ gì tốt.

- Bởi vì trong vòng nhìn càng lớn, thất vọng càng lớn, rất có thể chúng ta sẽ dành cho điểm số thấp hơn.

Tiếng của Phùng Ly âm vang hữu lực, lại chỉ nhóm người đang ngồi.

Những người có ý nghĩ tương tự, sắc mặt lập tức có chút khó coi, đồng thời lại cảm thấy may mắn bởi vì không có thực hiện việc kia, bằng không rất có thể bị điểm danh trước mặt mọi người.

Cái này là một loại nhục nhã to lớn.

- Đơn giản là ngu xuẩn.

Trịnh Thanh Hồng liếc mắt nhìn Bạch Kiêu Thừa nói ra mấy chữ.

Giám khảo được khu Đại Trung Hoa công nhận, có thể tùy ý bị nhân tình chi phối sao!

Bạch Tiểu Thăng đạm mạc nhìn xem, hắn dù chưa lên tiếng nhưng cũng cùng quan điểm của Trịnh Thanh Hồng.

Trên bục giảng, Phùng Ly cầm bút lên, tìm tới một bản danh sách nhìn vào.

Nàng không có nhớ kỹ tên của Bạch Kiêu Thừa.

Vừa rồi Bạch Kiêu Thừa tự giới thiệu, nàng đang thất thần nên không nghe rõ.

Cho nên bây giờ muốn nhìn một chút.

Nhìn một chút thấy một cái họ Bạch, nàng đem danh sách hợp lại, quát một tiếng.

- Bạch Tiểu Thăng, hiện nay ta sẽ cho ngươi làm ‘Lưu ban quan sát’, ngươi có thể chịu phục rồi!

Phùng Ly đột nhiên hét to một tiếng, uy phong hiển hách, âm thanh như sấm.

Cả sảnh đường đều im lặng.

Lập tức, Bạch Kiêu Thừa sửng sốt, ánh mắt thẳng tấp nhìn Phùng Ly, giống như nghe không hiểu.

Phùng Ly lạnh lùng nhìn về hắn.

Sợ choáng váng cũng vô dụng, quyết định này nàng làm sẽ không thay đổi.

- Ta không đồng ý!

Không chờ Bạch Kiêu Thừa phát ra tiếng, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đứng dậy lớn tiếng la lên.

Phùng Ly ngạc nhiên nhìn về hắn.

- Ta đang có lý, ngươi đứng lên làm gì?

Phùng Ly có chút không hiểu.

- Ta nói Phùng sự vụ quan, hắn chọc giận ngươi, ngươi trừng phạt ta làm cái gì!

Bạch Tiểu Thăng rất là oan ức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận