Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1077: Lần lượt đến nhà



Bạch Tiểu Thăng cùng với Trần Vũ Thành rời khỏi văn phòng của Hạ Hầu Khải rồi nói lời tạm biệt lẫn nhau, sau đó mỗi người đều quay lại phòng làm việc của mình sau đó chìm vào bận rộn.

Mà đúng thật là bọn họ phải bận rộn!

Trên cơ bản những người Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp kia không thể chạy được, chứng cứ vô cùng xác thực rồi, đoán chừng bất kỳ ai cũng mệt mỏi có ngày!

Hơn nữa Bạch Tiểu Thăng và Trần Vũ Thành ước gì có người đến “cứu” bọn hắn.

Như thế vừa có thể tìm hiểu được nguồn gốc, tiến tới mở rộng được thành quả chiến đấu!

Đương nhiên đây chỉ là trạng thái lý tưởng nhất.

Đối thủ lại không phải người ngu, làm sao có thể trơ mắt chui đầu vào bẫy được.

Bây giờ việc bọn họ có thể làm là đào ra càng nhiều manh mối, càng nhiều người liên quan từ chính miệng của những người này.

Bạch Tiểu Thăng đúng là tràn đầy tự tin.

Công việc thẩm tra chất vấn này, hắn với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cực kỳ có kinh nghiệm.

Bạch Tiểu Thăng một mạch đi về văn phòng dưới con mắt của mọi người.

Lâm Vi Vi vừa đưa trà lên xong, Lôi Nghênh cũng vừa đưa ra bản ghi chép phương án chất vấn mà hai người bọn họ làm được thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Lâm Vi Vi đi qua mở cửa.

Ngoài cửa, một người đàn ông có khuôn mặt vuông đang đứng đấy mỉm cười.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng có ở đây không?

Người đàn ông kia hỏi bằng giọng rất là khách khí.

- Ông là?

Ánh mắt của Lâm Vi Vi chăm chú lập tức có mấy phần kinh ngạc.

- Trợ lý của đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh, trợ lý Trình Lưu!

Bản thân là trợ lý của đại sự vụ quan, Lâm Vi Vi cũng rất là bỏ công sức.

Nàng ghi nhớ nhiều lần toàn bộ các tư liệu và ảnh chụp của đại sự vụ quan, sự vụ quan đặc thù, thậm chí trợ lý sự vụ đặc thù.

Ấn tượng đối với Trình Lưu cũng khắc sâu.

Trình Lưu cười một tiếng.

- Trợ lý Lâm nhận ra tôi vậy là tốt nhất rồi. Kính xin thông báo một tiếng đi.

Lâm Vi Vi chưa đồng ý thì đã có giọng nói của Bạch Tiểu Thăng vọng ra từ trong phòng làm việc.

- Vi Vi, mời trợ lý Trình vào đi!

Hiển nhiên Bạch Tiểu Thăng đã nghe được cuộc nói chuyện ở bên ngoài.

Lâm Vi Vi tránh đường ra cười một tiếng với Trình Lưu, dùng tay ra hiệu “mời”.

Trình Lưu gật đầu như mỉm cười.

Cất bước đi vào bên trong.

Vị trợ lý của đại sự vụ quan này gần bốn mươi tuổi, phong thái khí thế vượt xa sự vụ quan bình thường.

Lâm Vi Vi vừa âm thầm cảm thán vừa nhớ lại những gì từng được nghe, những tin đồn liên quan đến Trình Lưu.

Đại sự vụ quan sẽ không chỉ có một trợ lý, như Trầm Bồi Sinh có sáu người!

Nghe nói sáu người này, mỗi một người cũng có thể sánh ngang sự vụ quan.

Trình Lưu là một trong những người được tín nhiệm nhất, cũng là “học sinh” được Trầm Bồi Sinh coi trọng!

Hơn nữa còn nghe nói đã đi theo Trầm Bồi Sinh gần hai mươi năm rồi!

Đây xem như là thân tín trong thân tín, dòng chính trong dòng chính của Trầm Bồi Sinh.

Nhất định hắn đến đây là có chuyện quan trọng! Lâm Vi Vi nói thầm trong lòng.

Trình Lưu vào trong phòng, Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu cười một tiếng.

- Có chuyện gì sao, trợ lý Trình?

Đương nhiên Bạch Tiểu Thăng đã tìm hiểu qua một lượt liên quan tới Trầm Bồi Sinh, liên quan tới sáu vị trợ lý của Trầm Bồi Sinh nên tự nhiên biết rõ vị trí của Trình Lưu.

Trước mắt một đám người lớn của Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp bị cứng rắn nhận mệnh lệnh quay về tổng bộ để tiếp nhận chất vấn.

Ở trên người bọn họ ít nhiều cũng có dấu vết thuộc về Trầm Bồi Sinh, thậm chí những lời nói bóng nói gió còn truyền đến tận tổng bộ.

Bạch Tiểu Thăng đã hỏi qua Trần Vũ Thành những chuyện có liên quan đến những lời nghị luận kia, xác thực là hắn có cho người trích ra chế tạo một ít động tĩnh cùng hỗn loạn, sẽ có lợi cho bọn họ làm việc, cũng sẽ khiến cho Trầm Bồi Sinh phải dè chừng một bên nhiều hơn.

Có điều cũng có khá nhiều tiếng nói không phải là của bọn họ bên này.

Là của “thế lực” còn lại!

Có thể nghĩ là ai đó hoặc là một vài người, thật chí là đại sự vụ quan cũng đang đục nước béo cò, mượn đao giết người.

Đương nhiên nếu chỉ cho rằng người bọn họ muốn “giết” chính là Trầm Bồi Sinh thì khinh thường trí thông minh của những người này quá.

Bọn người đi nhóm lửa này, bất kể là tạo ra rắc rối cho Trầm Bồi Sinh hay là để Trầm Bồi Sinh nghi ngờ ghi hận với Bạch Tiểu Thăng thì bọn hắn đều có thể kiếm được lời rồi!

Thời gian này việc Trầm Bồi Sinh có thể làm chỉ là giữ yên lặng hoặc là tỏ rõ thái độ.

Tỏ rõ thái độ lại có thể chia hai loại, một là ủng hộ nghiêm trị người có vấn đề, hai là hết sức trở thành người bảo lãnh.

Thật ra Bạch Tiểu Thăng rất mong chờ được nhìn thấy sự lựa chọn của đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh là như thế nào.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, tôi tới là muốn mời ngài đi dự tiệc vào tối nay.

Trình Lưu cười nói.

- Xin thay mặt đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh!

Trình Lưu đi thẳng vào vấn đề, không có một câu một lời thừa thãi nào.

Sắc mặt của hắn bình tĩnh, trong ánh mắt dường như có chứa mấy phần tò mò, đang quan sát Bạch Tiểu Thăng. Dường như cảm thấy rất là hứng thú đối với vị đại sự vụ quan chưa từng nói chuyện quá hai câu này.

Dường như muốn nhìn xem người trẻ tuổi có thể thắng Lâm Ngọc, túm được Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp này, đến tột cùng là hơn người ở chỗ nào.

Trình Lưu bình tĩnh chờ đợi.

Dường như bất kể Bạch Tiểu Thăng đồng ý hay là không đồng ý thì với hắn cũng không đáng kể, lập tức quay người rời đi không nói dài dòng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát, ngẩng đầu cười một tiếng.

- Được, Trầm lão mời tôi phải đi chứ! Làm phiền trợ lý Trình nói cho trợ lý của tôi biết thời gian và địa điểm.

Trình Lưu nhận được câu trả lời lập tức cười một tiếng, khom người đối với Bạch Tiểu Thăng rồi quay người rời đi.

Ở bên ngoài, hắn nói rõ với Lâm Vi Vi một lượt rồi rời đi.

Đóng cửa xong, Lâm Vi Vi cầm tờ giấy ghi chép thời gian và địa điểm đi tới, hỏi.

- Phải đi thật sao?

Nàng luôn cảm thấy vị đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh kia muốn đây là một hồi Hồng Môn Yến.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra phía bên ngoài bằng ánh mắt ung dung.

- Nên đi, tại sao lại không đi, không phải ai cũng có thể được ăn cơm của Trầm Bồi Sinh đâu!

- Lúc trước từ biệt đến giờ cũng đã lâu rồi chưa có ngồi xuống tâm sự cùng vị đại nhân vật này đây!

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

- Cái người Trình Lưu này có thể coi là thân tín của Trầm Bồi Sinh đi.

- Ừm, căn bản là được!

Lâm Vi Vi gật đầu nói.

- Em nghe nói hắn cũng là học sinh của Trầm Bồi Sinh đấy!

- Vị đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh này đúng thật là học trò rải khắp thiên hạ, làm lớp học ngay trong tổng bộ!

Lôi Nghênh lại không thiếu trào phúng.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt nói.

- Các người có chú ý tới hay không, dường như Trình Lưu hoàn toàn không có để ý đến trận này có thể gây nguy hiểm cho địa vị của Trầm Bồi Sinh hay không đây.

Bạch Tiểu Thăng thở dài xa xôi.

- Thật làm một bộ --

- Khí định thần nhàn!

Đây không phải là đại diện cho Trầm Bồi Sinh đã hoàn toàn làm tốt chuẩn bị từ sớm, thậm chí đã có dự án từ sớm!

Đối thủ là một vị am hiểu con người đang hoạt động trong bộ sự vụ, một vị “tiền bối” thâm niên, càng là một vị nắm giữ tài nguyên con người cực kỳ khổng lồ.

Lúc Bạch Tiểu Thăng còn đang cảm khái, sắc mặt của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được tăng thêm mấy phần nghiêm nghị.

Bọn họ hưng phấn quá thậm chí có chút sơ sẩy!

Đối thủ to lớn và mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của bọn họ nhiều hơn rất nhiều!

Bầu không khí có chút nặng nề.

Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Vi Vi liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi vội vã đi tới mở cửa.

- Chị Vi Vi!

Sau khi cửa mở, một cô gái xinh đẹp mà hoạt bát đang mỉm cười chào hỏi.

Dư Doanh!

Lâm Vi Vi có hơi bất ngờ một chút, mỉm cười đáp lại.

- Dư Doanh, hóa ra là em!

- Đúng đấy, đã lâu không gặp, lần này em thấy mọi người về nên cố ý tới đây để chào hỏi một tiếng đây, anh Tiểu Thăng…à, đại sự vụ quan Tiểu Thăng có đây không, anh Lôi Nghênh có ở đây không?

Nụ cười của Dư Doanh vô cùng ngọt ngào.

- Ở đây, mời cô ấy vào đi.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng truyền đến.

Lâm Vi Vi cười một tiếng.

- Đến đi, đại sự vụ quan có lời mời vào bên trong.

- Được.

Dư Doanh cũng không khách khí, cười hì hì nhìn Lâm Vi Vi đang đóng cửa rồi kéo cánh tay của nàng đi vào bên trong.

Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt của Dư Doanh sáng ngời, háo hức chào hỏi hắn cùng với chào hỏi Lôi Nghênh.

Một cô gái nhanh nhẹn vui vẻ lanh lợi, không tim không phổi (ý là vô tư).

- Lại đây ngồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười ra hiệu cho Lôi Nghênh đẩy cái ghế ra cho Dư Doanh ngồi vào vị trí đối diện với chính mình.

- Dư tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì à.

- Thế nào, đại sự vụ quan Tiểu Thăng, không có chuyện thì không thể đến ngồi một chút sao.

Dư Doanh có một chút than vãn oan ức.

- Em cứ luôn không được tiếp đãi như vậy đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Vừa rồi Trình Lưu cũng đã tới.

- Trình Lưu? Trợ lý Trình Lưu của đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh!

Dư Doanh trừng to mắt ra.

- Oa, hắn như thế nhưng thực ra là rất ít khi lộ diện đấy. Người này lại không thích nói nhiều, cách nói chuyện rất thẳng thắn.

Bạch Tiểu Thăng cười tủm tỉm nhìn Dư Doanh.

- Coi như chính xác, gần đây là lúc tôi bận nhất, lại thích nói chuyện thẳng thắn như thế!

Dường như Dư Doanh nghe ra ý tứ ở trên lời nói, có chút oan ức nói.

- Vậy đại sự vụ quan Tiểu Thăng đang cảm thấy em đến đây không đúng lúc, hay hoặc là nói chuyện không đủ trực tiếp nên làm chậm trễ thời gian của anh?

- Phải!

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách khí, quả nhiên là đủ trực tiếp.

Sắc mặt của Dư Doanh hơi lúng túng, lại có một chút tức khí, dẩu môi ra.

- Thời gian của mọi người đều rất quý giá, đặc biệt là đối với thương nhân giống như cô vậy!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười thân thiết.

- Con buôn tình báo bên trong bộ sự vụ, tiểu thư Dư Doanh, cô đến đây rốt cuộc là muốn cái gì?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận