Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 374: Tôi tìm người cùng cô đàm phán



Bạch Tiểu Thăng thần tình thản nhiên, mang theo Ariel đi dạo trên đường dành cho người đi bộ, một đường giới thiệu cho nàng những món quà vặt nổi tiếng của Trung Kinh.

Đối với mấy cái quà vặt này Ariel cũng rất tò mò. Nàng đến Trung Kinh ăn, ở đều ở những nơi đỉnh cấp chưa bao giờ từng ăn những món bên lề đường như thế này. Chỉ thưởng thức thử một chút thôi đã lập tức nhảy cẫng lên.

Sau một lát, hai tay của nàng đã cầm đủ mọi thứ như là một tiểu nữ hài, miệng thì ăn không ngừng.

- Như thế này không phải tốt hơn sao, Ariel tiểu thư còn trẻ và xinh đẹp như vậy nên hưởng thụ khoảng thời gian thanh xuân như thế này, chứ suốt ngày cứ mang bộ dạng nghiêm mặt, hùng hổ dọa người, mặc dù rất khốc, nhưng không đáng yêu chút nào.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Ariel lườm hắn một cái, tiếp tục ăn như gió cuốn.

Đi hết nguyên một con đường dành riêng cho người đi bộ. Bạch Tiểu Thăng mới dừng bước lại, nhìn Ariel cười một tiếng nói.

- Ariel tiểu thư, đường phố cô cũng đã đi dạo, quà vặt cô cũng đã ăn rồi bây giờ phải trở về thôi.

Ariel không để ý đến Bạch Tiểu Thăng, đem cay cá viên xiên cuối cùng một ngụm ăn hết, sau đó lấy khăn ướt ưu nhã lau lau bờ môi gợi cảm.

- Bạch Tiểu Thăng, bên tôi mới cẩn thận suy nghĩ lại.

Ariel đi cùng Bạch Tiểu Thăng một lúc đã buông lỏng rất nhiều, bây giờ đã gọi thẳng tên hắn, còn cho hắn một nụ cười mê người.

- Bọn họ nói cậu không vui tiếp nhận lần đàm phán này, còn nói cậu sẽ đưa ra rất nhiều điều kiện, nhưng tôi cảm thấy hoàn toàn không phải như vậy!

- Tôi đến truyền thông Trung Kinh, chỉ mới có năm phút cậu đã chạy tới, trong lúc nói chuyện với tôi, cậu đối với các điều khoản trong hợp đồng đều hết sức quen thuộc, những thứ này đại biểu cho thái độ làm việc của cậu là rất tích cực.

- Cậu muốn đi nhưng lại đồng ý cho tôi theo cùng. Cậu rất chú ý khống chế cảm xúc, lúc căng thẳng quá có thể làm cho đối phương bộc phát tới điểm giới hạn của mình!

- Cậu gọn gàng mà linh hoạt từ chối tiếp tục đàm phán làm loạn tiết tấu của tôi! Cậu cường điệu song phương đàm phán không phải một lần là xong, phải có thêm vài lần nữa, cái này chứng tỏ cậu không muốn từ bỏ! Tôi nói có đúng không?

Ariel phân tích một mạch rất nhiều thứ.

Bạch Tiểu Thăng giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, trong lòng cũng có chút phục người con gái này.

Sức quan sát cùng giác quan thứ sáu của cô gái này thật nhạy cảm!

Nếu quả thật nói tiếp thì chính mình khẳng định sẽ ăn thiệt thòi! Nói không chừng sẽ bị nàng ta bắt được điểm yếu!

- Ariel tiểu thư thật lợi hại!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được khen cô ấy một câu.

Ariel nghe vậy đắc ý cười một tiếng.

- Đáng tiếc cô không bằng anh trai của cô!

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng.

- Người trong nước chúng tôi coi trọng khiêm tốn hàm súc, nội liễm. Theo ý tôi, cái này là lời lẽ chí lý! cô đắc ý như thế, theo tôi thấy thì quá khoe khoang. Tôi cảm thấy tôi nói không lại cô, tính toán không qua được cô, vậy thì tôi sẽ không cùng cô nói chuyện!

Bạch Tiểu Thăng nói một lúc làm cho Ariel đang dương dương đắc ý phải sững sờ.

Nàng cảm giác được lời nói của mình sắc bén như đao đến đối thủ cường ngạnh nhất vẫn phải sợ hãi, nhưng vẫn muốn cùng nàng lấy cứng đối cứng.

Nhưng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng lại cho nàng một cái thuyết pháp mới —— cô rất mạnh, vậy thì tôi không cùng cô đàm phán nữa.

- Không cùng tôi đàm phán vậy cậu muốn cùng với ai đàm phán? !

Ariel cảm giác mình bị Bạch Tiểu Thăng làm cho quay vòng vòng, nổi giận nói.

- Coi như cậu đi tìm Kevin đàm phán, anh ấy cũng sẽ nghe lời tôi! Quyền hạn của tôi đã vượt qua sự tưởng tượng của cậu rồi!

Nhìn Ariel có chút thẹn quá hóa giận, Bạch Tiểu Thăng cười lên ha hả.

- Tôi nói tôi không cùng cô đàm phán, chứ tôi cũng không có nói tôi đi tìm anh của cô đàm phán.

Bạch Tiểu Thăng ngưng cười, chân thành nói.

- Tôi là đi tìm người cùng cô đàm phán!

- Tìm người. . . Cùng tôi đàm phán?

Ariel mờ mịt không hiểu hỏi lại.

- Cậu tìm ai?

- Không phải cô rất thông minh sau, cô đoán đi?

Bạch Tiểu Thăng thể hiện một bộ dáng tức chết người không đền mạng, cười lớn xoay người rời đi.

- Trở về đi Ariel tiểu thư, không lâu sau cô sẽ biết rõ ai là người đến cùng cô đàm phán!

Bạch Tiểu Thăng nói xong nghênh ngang rời đi.

Để lại Ariel đang tức khí đến nổi điên.

- Ariel tôi chưa từng nếm thiệt thòi trong tay người khác!

Ariel thở phì phì nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt đẹp bỗng nhiên xoay chuyển.

- Cậu không để cho tôi đi theo, tôi lại càng đi theo cậu xem cậu phải làm thế nào!

Ariel lập tức đi theo phía sau.

Kết quả sau năm phút Ariel đã bị mất dấu.

Cô nàng bộ bụng tức giận giậm chân, đi lung tung tìm kiếm.

. . .

Bạch Tiểu Thăng khoan thai đi dạo trên đường, đi qua một con đường cái đến một quán cà phê.

Trong quán cà phê, người không nhiều.

Mắt Bạch Tiểu Thăng quét qua khắp quán lập tức cười đi về một chỗ khuất bên trong quán.

Nơi đó có một nam nhân, eo lưng thẳng tắp đang ngồi uống cà phê.

- Thời gian vừa vặn, tôi cũng bội phục chính mình.

Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại di động ra nhìn vào màn hình cảm khái nói.

Lúc cậu cùng Ariel đàm phán có thỉnh thoảng nhìn thời gian để bảo đảm không đến muộn, không nghĩ ra sau khi đến nơi mới phát hiện thời gian chênh lệch khoảng ba phút.

Bạch Tiểu Thăng rất là đắc ý.

- Vừa vặn?

Nam nhân suất khí đang ngồi tại đó vừa bực mình vừa buồn cười nói.

- Đây là thái độ làm việc của cậu sao? Tối thiểu nhất cậu cũng nên tới sớm chứ, cậu để cho chúng tôi chờ cậu như thế này sao? Cậu có biết ba phút của tôi giá trị bao nhiêu tiền không!

- Lão Lục sao cậu lại hẹp hòi như thế!

Bạch Tiểu Thăng bĩu môi cười một tiếng gọi một ly Cappuccino.

Người ngồi đối diện cậu ấy chính là Lục Thanh Phong!

- Tôi cũng thật phục cậu, làm sao tôi lại xui xẻo đến như thế chứ đi đâu cũng có thể gặp cậu! Tên tiểu tử cậu thật âm hồn bất tán mà.

Lục Thanh Phong cười nói.

Nói là nói như thế nhưng Lục Thanh Phong thật sự rất cao hứng khi gặp lại Bạch Tiểu Thăng.

- Cách biệt ba ngày phải lau mắt mà nhìn. Lão Lục, cậu cũng học được cách chọc ghẹo người khác rồi sao.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn đã hai tháng rồi không gặp Lục Thanh Phong, bây giờ gặp lại tự nhiên là thân mật.

- Đúng rồi vị huynh đệ kia của tôi, em rễ tương lai của cậu như thế nào rồi?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hỏi về Trịnh Đông Tỉnh.

- Tên mập mạp chết bầm kia à, bây giờ hắn rất là lợi hại nha!

Lục Thanh Phong học giọng điệu của Bạch Tiểu Thăng gọi Trịnh Đông Tỉnh là tên mập mạp chết bầm trên mặt tràn đầy ý cười.

Thông qua tường thuật của Lục Thanh Phong, Bạch Tiểu Thăng quả thực giật nảy mình.

Trịnh Đông Tỉnh mượn nhờ thế lực của Lục Gia, đã biểu hiện ra được tài hoa kinh thương không ai sánh kịp, hắn cơ cấu huấn luyện, cấp tốc mở rộng quy mô, chi nhánh mọc lên như măng mọc sau mưa, có thể so với virus marketing, bây giờ còn đang trù bị kế hoạch đưa ra thị trường!

Nghe nói, ngay cả Lục Vân cũng khen hắn không dứt miệng, muốn dùng đại lực để bồi dưỡng hắn.

Ngay cả cha vợ tương lai cũng xem trọng à, tên mập mạp chết bầm này thật là có vận khí, có thực lực, tiền đồ bất khả hạn lượng a!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái một phen, nhưng vẫn không quên dặn dò Lục Thanh Phong.

- Trịnh Đông Tỉnh dù sao cũng là người mới sẽ không so được với những lão cáo gìa đã thành tinh kia, cho nên cậu phải coi chừng hắn nhiều hơn, chỉ đạo hắn thật tốt a.

- Có Văn Thiến ở đó cậu còn sợ tôi không đếm xỉa đến hắn sao?

Lục Thanh Phong lập tức tố khổ.

- Đứa em gái này của tôi trước đây đều không có một chút chú tâm đến thương nghiệp. Vậy mà bây giờ cậu biết nó làm gì không, nó đang rất chịu khổ, chịu khó học tập, ngay cả tôi cũng phải nói chữ phục! Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Đối với hai người này tôi bây giờ rất là vui lòng phục tùng!

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha.

Hai người lại rảnh rỗi trò chuyện một phen, cảm khái một phen.

Đối với việc Bạch Tiểu Thăng chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi đã có thể lên chức phó tổng truyền thông Trung Kinh, Lục Thanh Phong mới thật sự là bội phục vô cùng.

- Có đôi khi, tôi thật sợ mấy năm sau khi nhìn thấy cậu, đều phải ngưỡng mộ!

Lục Thanh Phong không khỏi cảm khái.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng cũng không nói gì thêm.

- Đúng rồi lần này cậu gọi tôi tới không phải chỉ có uống cà phê ôn chuyện thôi phải không. Tôi nghe nói cậu còn có chuyện quan trọng gì đó muốn cùng tôi đàm phán?

Lục Thanh Phong hiếu kỳ hỏi.

- Là chuyện gì thế, cậu nói nghe thử xem!

Bạn cần đăng nhập để bình luận