Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 485: Giải quyết triệt để



Trương Thư Thành giống như đạn pháo bay ra ngoài, còn tiện đường đụng ngã hai tên người hầu sau lưng, bản thân lão như một bức tranh dán trên vách tường đối diện cửa, chậm rãi rơi xuống trên mặt đất, liền hôn mê ngay tại chỗ.

Vừa mở cửa thì đã gặp một quyền, sau đó một cước.

Cường độ quyền cước có thể đem người đá bay là lớn đến cỡ nào!

May mà Trương gia có tiền, vách tường cũng được bọc bao mềm. Bằng không chỉ vẻn vẹn đụng thoáng một cái, Trương Thư Thành cũng sẽ bị đụng thành ngớ ngẩn.

- Tôi nói cậu cái sức lực này cũng quá lớn, sẽ đánh chết người a!

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp nhíu mày, đến gần Lôi Nghênh nói.

- Cửa vừa mở ra, tôi có chút kích động.

Lôi Nghênh lầm bầm nói.

Hắn không hề giống như kích động, đây rõ ràng là lấy cớ.

Trên thực tế, một tay của người này còn đang nắm chặt một xiên thịt nướng, dường như thật là ăn không hết, nhưng cũng không muốn ném đi…

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ lắc đầu, lách người lên nhìn một chút, khá tốt không có đánh lầm người, người bị đánh chính là Trương Thư Thành.

Bất quá người đã hôn mê, chỉ sợ não có chút chấn động…

Hai người hầu kia cũng sợ đến choáng váng.

Có thể đem người đánh bay đi, chuyện này chưa bao giờ nghe thấy, ngay cả lão Bán Tiệt Hắc Tháp cũng không làm được a!

Hai tên người hầu này cũng không ngốc, lập tức bò dậy, liên tục lui lại, ánh mắt sợ hãi nhìn Lôi Nghênh ở sau lưng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cất bước tiến vào phòng, xoay mặt xem xét bên kia, lập tức cười.

Trương Tuyên đang trợn mắt há hốc mồm nhìn bên này, ‘móng heo’ vươn về phía Mạc Hân như bị định hình lại.

Mạc Hân trợn tròn đôi mắt to xinh đẹp, đang khó tin nhìn hắn.

Lúc này đuổi tới đúng là vừa khéo! Chậm thêm một chút, chỉ sợ thật sự xảy ra chuyện rồi!

Sau lưng Bạch Tiểu Thăng, Tôn Hiểu Kiều, Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi, tiểu Phùng lần lượt tiến vào.

Tôn Hiểu Kiều nhìn thấy Mạc Hân, vô cùng mừng rỡ nói:

- Hân Hân, chúng tôi tới cứu em đây!

Một câu nói kia đã đánh thức Mạc Hân, cũng đánh thức Trương Tuyên.

Người trước vẻ mặt mừng rỡ, người sau vẻ mặt sợ hãi.

Thấy rõ người tới, vậy mà lại là tổng giám đốc Truyền thông Trung Kinh - Bạch Tiểu Thăng!

Trương Tuyên lập tức hốt hoảng, luống cuống tay chân.

Hai tên người hầu lui lại bên cạnh gã, trong phòng lại chạy ra hai tên, bốn tên người hầu này đều căng thẳng cuống cuồng.

Bởi vì đến đây cũng là một đám người, bọn chúng không chiếm được ưu thế trên nhân số. Huống chi, còn có một tên nam nhân vạm vỡ vô cùng đáng sợ!

- Thiếu gia, chúng ta làm sao đây?

Có người xin chỉ thị.

- Làm sao đây, làm sao bây giờ? Tao cmn biết làm sao bây giờ!

Trương Tuyên dưới sự hoang mang nhìn Mạc Hân sau đó liền quơ lấy một con dao gọt trái cây từ trên bàn bên cạnh, gác trên cổ Mạc Hân, hét lớn một tiếng:

- Tất cả đừng nhúc nhích, nếu không tao sẽ không khách khí!

Bốn tên người hầu cổ quái nhìn thiếu gia nhà mình.

Thiếu chủ nhân ngớ ngẩn này, không phải đã xem quá nhiều phim rồi chứ, còn chơi trò bắt cóc con tin…

Bạch Tiểu Thăng cũng sững sờ, lập tức dở khóc dở cười.

- Quên đi thôi, anh hà tất gì phải làm như vậy, chỉ tổ tìm khó chịu thôi.

Bạch Tiểu Thăng tốt bụng khuyên bảo.

Còn chưa dứt lời, Lôi Nghênh phía sau hắn liền vọt ra, vung hai tay lên, rất nhiều mũi nhọn bay tới.

Trong nháy mắt, phát huy ‘nhanh’ ‘ngoan’ ‘chuẩn’ vô cùng nhuần nhuyễn.

‘Bộp’ một tiếng, dao gọt trái cây rơi xuống trên mặt đất. Trương Tuyên kêu thảm một tiếng, nâng lấy cổ tay cầm dao, phía trên cánh tay đó đã bị cắm một cái xiên…

Là xiên thịt dê nướng!

Tăm trúc đâm vào trong thịt, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.

Không chỉ là gã, mấy tên người hầu kia cũng trúng chiêu, kêu thảm không thôi.

Lập tức, toàn trường yên tĩnh, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của đám người Trương Tuyên.

Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.

- Anh lợi hại!

Bạch Tiểu Thăng than thở một tiếng.

Hắn vốn nghĩ trước tiên làm yên lòng Trương Tuyên, rồi nghĩ biện pháp, kết quả Lôi Nghênh vừa ra tay, trong nháy mắt liền giải quyết toàn bộ vấn đề.

- Cuối cùng cũng không có lãng phí.

Lôi Nghênh còn thật hài lòng nói.

- Chút ấy nổi bật của tôi, cũng để cho anh đoạt mất.

Bạch Tiểu Thăng nói đùa một câu.

Kết quả không nghĩ tới, Lôi Nghênh lại nghiêng người, hơi hơi cúi đầu, đưa tay làm tư thế mời. Tư thế như muốn ‘mời lão đại đi trước’.

Ông chủ tiền nhiệm của Lôi Nghênh - Hào ca, cũng vô cùng sĩ diện, lại không có bản lĩnh.

Đối với việc nhường lại sự nổi bật, Lôi Nghênh trái lại ‘xe nhẹ đường quen’.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, càng dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu đi tới.

Cuối cùng, Mạc Hân được cứu.

Người Trương gia bị trông giữ.

Bạch Tiểu Thăng vào phòng ngủ, đóng cửa, trực tiếp gọi điện thoại cho Quý Minh Dương.

- Thế nào, Tiểu Thăng, chơi đùa vui vẻ không?

Trong điện thoại, Quý Minh Dương cười nói:

- Tôi không có mệnh tốt như cậu, còn đang tăng ca đây. Gần nhất có nhiều việc a, quỹ ngân sách giáo dục của mấy huyện ngoại ô không đủ, tôi đang bận xoay sở tiền bạc đây.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong, lập tức cười.

- Quý thị trưởng, tôi đưa tiền tới cho ông đây.

- Miễn đi, chuyện quyên tiền kia càng thích hợp chính phủ đến làm, tên tuổi của tổng giám đốc cậu không nhỏ, bản thân lại có thể có bao nhiêu tiền, tôi cũng không thể để cậu bỏ tiền ra được, làm như vậy tôi thì thành cái gì chứ.

Quý Minh Dương cười ‘ha ha’ một tiếng.

- Quý thị trưởng, lần này tôi thật là tìm tiền tới cho ông.

Bạch Tiểu Thăng cười, lúc này mới đem chuyện nghe được từ miệng Tôn Hiểu Kiều báo cho Quý Minh Dương.

- Cái gì! Có việc này sao!

Đầu bên kia điện thoại, Quý Minh Dương lập tức vô cùng coi trọng:

- Được, tôi lập tức phái Cục trưởng cục thành phố - Đông Lai tự mình dẫn người đến, các cậu cũng cùng đi theo, tôi muốn nghe xem!

Nói chuyện điện thoại với Quý Minh Dương xong, Bạch Tiểu Thăng ra khỏi phòng ngủ, cười với đám người:

- Xong rồi, chúng ta ở chỗ này chờ một chút.

- Cám ơn anh!

Mạc Hân đang cầm một ly nước ấm, cảm xúc đã khá hơn rất nhiều, thản nhiên cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười đáp lại.

Sau mười mấy phút, xe cảnh sát kêu vang, tiếng còi báo động kéo dài bên ngoài.

Không bao lâu, cảnh sát tiến vào mang cha con Trương gia đi. Dẫn đội là một vị cảnh giám cấp một có khuôn mặt chữ quốc, giữ lại tóc húi cua, khôn khéo lão luyện - Lý Đông Lai.

Cục trưởng cục thành phố đích thân tới, còn lấy thái độ ngang hàng hàn huyên cùng Bạch Tiểu Thăng vài câu.

Tôn Hiểu Kiều, tiểu Phùng kinh ngạc không ngậm được mồm, ngay cả Mạc Hân cũng trừng to đôi mắt, có vài phần kinh ngạc.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh trái lại không có phản ứng gì quá lớn.

Đám người đi theo đội xe cảnh sát trở lại nội thành, Tôn Hiểu Kiều đem chứng cứ nộp lên, cục trưởng Lý Đông Lai nhanh chóng thẩm vấn suốt đêm.

Đám người Bạch Tiểu Thăng thì trực tiếp đến tòa nhà chính phủ thành phố, báo cáo với Quý Minh Dương.

Trương gia dính líu đến vụ lừa đảo kếch xù, số lượng có thể nói kinh người, thủ đoạn có thể nói kỳ quái.

Quý Minh Dương cũng cực kỳ coi trọng.

Bạch Tiểu Thăng có thể trực tiếp báo cáo cùng thị trưởng, việc này làm cho Mạc Hân, Tôn Hiểu Kiều kinh thán không thôi.

Chẳng trách Bạch Tiểu Thăng không sợ Trương gia, nhìn tầng lớp hắn tiếp xúc, dù Trương gia thế lớn hơn nữa, còn có thể đè ép được thị trưởng sao!

Như vậy, các cô cũng coi như yên tâm.

Ngày thứ hai, Trương gia bị cảnh sát niêm phong, đám người Vương Liêm Vân ở bên trong bị mang đi, Vương gia bên kia cũng bị mang đi rất nhiều người.

Đủ loại phiên bản kể lại, nhất thời điên cuồng truyền đi trong vòng luẩn quẩn tại toàn bộ Trung Kinh.

Người ở tầng lớp cao, tự nhiên có con đường để biết được chân tướng. Về việc Trương gia dùng từ thiện để âm mưu ‘hốt’ tiền, bọn họ cũng vô cùng oán hận, lập tức dùng đủ loại tố cáo vạch trần, xem như là ra một phần lực ‘trừng gian trừ ác’.

Doãn Hạo Nhiên sau khi biết được, liên tục cười khổ:

- Tên Bạch Tiểu Thăng này, thật sự là một ngôi sao chổi! Sau này gặp mặt, nhất định phải ‘nhượng bộ lui binh’!!

Đối với những người thuộc tầng lớp không đủ kia, lại từng tham gia tiệc rượu, bọn họ trong chốc lát không biết được chân tướng, nhưng không dằn lòng nổi tự mình đi bổ não.

Về việc tổng giám đốc Truyền thông Trung Kinh - Bạch Tiểu Thăng tham gia tiệc rượu, cùng Trương gia tan rã trong không vui, sau đó tin đồn Trương gia sụp đổ trong đêm đó bị truyền ra, sự khủng bố của Bạch Tiểu Thăng, lại lần nữa bị tăng lên tới độ cao hoàn toàn mới, triệt để bị yêu ma hóa.

Đương nhiên những chuyện này, Bạch Tiểu Thăng không thể nào biết được.

Ngày thứ ba sau khi chuyện xảy ra, Mạc Hân, Tôn Hiểu Kiều rời khỏi Trung Kinh. Mạc Hân cũng gấp muốn đem loại rượu cốc-tai mới báo cáo cho hiệp hội.

Bất quá trước khi đi, cô gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng, rất vui được quen biết anh, hi vọng sẽ có cơ hội gặp lại!

Đối với lời này, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười, nói một câu trong điện thoại:

- Mạc Hân tiểu thư, tạm biệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận