Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 401: Ngươi làm cái này cho ai xem chứ!



Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh xuống dưới đón người, tuy nói đợi không lâu lắm, nhưng cũng khoảng mười, hai mươi phút.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Tiểu Thăng đã mang theo Lâm Vi Vi đến phòng họp, bọn họ tự nhiên là không thể chỉ biết đợi, cái gì cũng mặc kệ không làm.

Đoạn đường này, Bạch Tiểu Thăng đã có quyết định phải làm thế nào.

Vừa đến hội trường, hắn lập tức để Lâm Vi Vi đi tìm một cái Microphone không dây tới, đồng thời điều chỉnh âm thanh cho tốt.

Đám người tổng thanh tra, quản lý tại hội trường cũng nhìn thấy, nhưng không cảm giác được có gì không ổn, một số người trong đó còn chủ động đi qua giúp đỡ điều chỉnh âm thanh thử.

Nói thật, Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh tự cho là việc giữ bí mật đã làm rất tốt, ngay cả những tâm phúc của chính mình đều không có ý lộ ra, trên thực tế, cũng là tự chặn lại tai mắt của mình.

Mấy trợ lí của Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh cũng không có ở đây.

Trợ lí Tống bị cử đi sắp xếp tiệc rượu buổi trưa rồi.

Vu Thanh, Mộ Dung Yến tiếp nhận một vài sự vụ kết nối với công ty Collison bên Châu Âu của Trần Trường Khoảnh, dù sao cũng không thể ngừng công việc bên kia được.

Cho nên, hai người Tống, Trần đã trở thành ‘kẻ điếc, người mù’ trước tiên.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ kỹ rồi.

Nếu Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh đã không nói, vậy thì bọn họ làm một, mình liền làm mười lăm, bọn họ dựng đài, mình liền hát xướng!

Chẳng qua phải xướng vở kịch này thế nào cũng là một vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng dự liệu tất cả, muốn nhìn tình hình một chút, xem thử người tập đoàn đến đây, có thể xử lý chuyện này công bằng hay không.

Nói ngắn gọn là Bạch Tiểu Thăng vẫn chuẩn bị nói đạo lý nếu không được thì chọn cách hai.

Đáng tiếc, vừa thấy được Vương Tân Thành, vừa thấy thái độ của Vương Tân Thành đối với chính mình.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm giác được.

Còn muốn nói đạo lý, gặp quỷ đi thôi!

- Bạch tổng, cậu làm gì vậy?!

Tống Trường Không biến sắc, trầm giọng quát:

- Đây cũng không phải hội diễn văn nghệ, cần gì MC, đưa microphone cho tôi!

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng lại muốn tạo rắc rối, trên mặt Tống Trường Không bất mãn, trong lòng lại mừng rỡ như điên.

Bạch Tiểu Thăng càng giày vò, càng biểu hiện tính chân thực về những chuyện bọn họ đã báo cáo lên tập đoàn, huống hồ, Bạch Tiểu Thăng hiện tại là đang cướp mất nổi bật của Vương Tân Thành!

Vương Tân Thành là ai, há lại tha thứ cho một tên thanh niên tùy ý ‘nhảy nhót’ ngay trước mắt mình?

Quả nhiên, khuôn mặt tươi cười của Vương Tân Thành đã trầm xuống, sự mất hứng lộ rõ trên mặt.

Trần Trường Khoảnh thờ ơ lạnh nhạt cũng không vội mở miệng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười xem xét Tống Trường Không, giơ microphone lên nói.

- Tống tổng, đừng có gấp. Nếu như tôi chủ trì không tốt, ông lại đổi người vẫn kịp mà.

Bạch Tiểu Thăng vui tính nói.

Đám quản lí dưới đài ngạc nhiên nghị luận ầm ĩ, thậm chí một ít tổng thanh tra cũng đang thì thầm với nhau.

- Xảy ra chuyện gì vậy, tôi làm sao không hiểu gì hết a?

- Hiện tại đến tột cùng là đang làm cái gì, còn vị lãnh đạo kia là ai?

- Bạch tổng muốn chủ trì, sao Tống tổng lại cản?

Hiện trường có chút hỗn loạn, Tống Trường Không há miệng muốn quát ngừng.

Bạch Tiểu Thăng nắm lấy microphone, mở miệng:

- Mọi người im lặng một tý, vị này là Vương Tân Thành tiên sinh – bí thư Bộ nội vụ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn, cố ý đến truyền thông Trung Kinh của chúng ta, muốn hiểu rõ tình hình gần đây của công ty chúng ta, tiện thể... tiến hành kiểm tra đánh giá tôi một phen!

Bạch Tiểu Thăng vừa dứt lời.

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh phút chốc biến sắc.

Lời sau cùng của Bạch Tiểu Thăng để cho bọn hắn giật mình.

Bạch Tiểu Thăng sao lại biết rõ mục đích tới đây của Vương Tân Thành! Biết rõ là tới để điều tra hắn!

Còn công khai ra ngoài!

Vương Tân Thành cũng sửng sốt, sau đó lão nhíu mày, nhàn nhạt liếc mắt Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh một cái.

Lão chỉ nói có việc thảo luận cùng Bạch Tiểu Thăng, đối phương sao lại biết rõ là kiểm tra đánh giá, ý nghĩa cái từ này... chỉ là dễ nghe hơn từ ‘điều tra’ một chút thôi!

Người bị điều tra, đã biết tình cảnh của mình rồi sao...

Sao mà chỉ chút bí mật như vậy Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh cũng giữ không được!

Vương Tân Thành hơi chút bất mãn làm hai người Tống, Trần bất an...

- Nói đến, tôi đến truyền thông Trung Kinh, cũng khoảng ba tháng rồi.

Bạch Tiểu Thăng cầm microphone trong tay, mỉm cười nói với người bên dưới:

- Tin tức của tôi thường xuyên truyền ra, tin tưởng mọi người cũng đã có hiểu biết nhất định với tôi, đối với chuyện này, các người nhất định rất có ý tưởng, hiện tại, cho các người một cơ hội, mọi người cùng nhau tâm sự một chút.

Giọng điệu Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhõm, mang theo nét khôi hài.

- Thì ra là làm đánh giá cho Bạch tổng.

- Có thể là hắn đã được điều đến một khoảng thời gian, tập đoàn muốn nhìn một chút biểu hiện của hắn...

- Có thể! Nhưng sao Trần tổng lại không có...

- Nói không chừng hai ngày nữa thì có...

Mọi người dưới đài rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, ‘hiểu ra’ tính chất hội nghị.

- Có gì muốn nói không? Nào, nói đi, mọi người có thể tùy ý thảo luận thỏa thích!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hiện trường lập tức yên tĩnh.

Nói thật, Bạch tổng xác thực rất trâu (bò)!

Nhưng là trên đài đang có hai vị kia, không thể khen ngợi trắng trợn a...

Mọi người đều do dự.

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn mọi người đang xao động dưới đài.

Bạch Tiểu Thăng dường như đang dẫn hướng đi sai lệch...

- Không ai mở đầu, vậy tôi tới đi!

Có người đứng lên, cất giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn sang, bên trong ánh mắt hơi kinh ngạc.

Người đứng lên, không ai khác, là Cao Đại Chí.

Người lõi đời khéo đưa đẩy nhất trong những Tổng thanh tra.

Hết thảy việc làm, đều ưu tiên lợi ích của mình trước nhất.

Lão có thể là người đầu tiên đứng lên, Bạch Tiểu Thăng rất bất ngờ.

Vẻ mặt của Cao Đại Chí bình tĩnh, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn Vương Tân Thành.

Lão rất cảm khái, tại đây có hai cá nhân ảnh hưởng đến chính mình sâu nhất.

Một người là Vương Tân Thành, bức bách chính mình học được sự khôn khéo, một người là Bạch Tiểu Thăng, thức tỉnh lại tâm ý phấn đấu mà chính mình đều đã sắp quên.

Cao Đại Chí kỳ thật vẫn luôn cảm thấy áy náy vì đã ‘bức’ Bạch Tiểu Thăng mau chóng giải quyết vấn đề lúc trước.

Bạch Tiểu Thăng từ bỏ tất cả vì bảo toàn cho mọi người, vẫn luôn để Cao Đại Chí nghẹn cả lòng, vô số lần lão để tay lên ngực mình tự hỏi, rồi hổ thẹn không thôi.

Lúc này, lão liền đứng ra đầu tiên.

- Bạch tổng Bạch Tiểu Thăng, có ân tái tạo đối với phòng truyền hình điện ảnh của chúng tôi! Chỉ có ngài ấy, dám loại bỏ ‘con sâu làm rầu nồi canh’ chỉ biết chơi đùa thể hiện trong đám diễn viên, chỉ có ngài ấy có thể để ‘lãng tử hồi đầu’ chuyên tâm làm việc, chỉ có ngài ấy, dám ghét bỏ đại minh tinh, khiến cho Thương Uyển Uyển chân chính hợp tác cùng chúng ta! Bạch tổng, là lãnh đạo tôi bội phục nhất!

Ánh mắt Cao Đại Chí kiên định trước nay chưa từng có, âm thanh vô cùng to.

- Đúng, không sai!

- Nói hay lắm!

Nhóm quản lí phòng truyền hình điện ảnh cất giọng ứng theo.

Sắc mặt Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh rất khó coi.

Cao Đại Chí lại chỉ cảm thấy thống khoái!

- Bạch tổng Bạch Tiểu Thăng cũng có ân tái tạo đối với phòng truyền thông internet chúng tôi!

Thạch Vũ bỗng nhiên đứng dậy, hiện nay hắn đã thăng chức thành tổng thanh tra.

- Là ngài ấy đã đuổi đi những quản lí ngồi không ăn bám, mạnh mẽ cách tân, phân công cong việc cho người mới, công trạng trước sau của phòng chúng tôi, mọi người đều rõ như ban ngày, ba tháng, từ lợi nhuận đếm ngược, đến vị trí cao như lúc này, có thể mang đến loại kỳ tích này, còn có ai?!

Thạch Vũ quay người hỏi người mọi người.

- Bạch tổng!

- Bạch tổng!

Nhóm quản lí của phòng truyền thông internet kích động cùng kêu lên hoan hô.

- Đúng nha, Bạch tổng còn làm ra chế độ điều chỉnh cương vị kia, phòng chúng tôi cuối cùng đã có nhân tài đến làm!

- Xác thực, hiện nay, nhân viên đánh giá rất cao đối với Bạch tổng.

Tiếng nghị luận thì thầm thi nhau vang lên, càng ngày càng nghiêm trọng.

Một hội nghị xử tội công khai, lập tức biến thành hội nghị biểu dương.

Sắc mặt Tống Trường Không càng khó coi, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, nghiêm nghị lớn tiếng quát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận