Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 883: Một vị Sự vụ quan kiểu mẫu



Lại một vị sự vụ quan?

Trương Khải hoảng sợ nhìn hai người.

Hắn đến tột cùng là phạm vào đại sự lớn gì, vậy mà để hai vị sự vụ quan đích thân tới thăm.

Một vị sự vụ quan đã là tồn tại vô cùng kinh khủng với bọn hắn rồi, năng lực đều làm người khác phải sợ hãi.

Cái sự tình bè lũ xu nịnh kia, chỉ sợ sẽ bị thăm dò ra bảy tám phần.

Mà hiện nay, lại tới hai vị. . .

Bộ Sự Vụ là muốn quyết tâm xử lý đưa hắn vào chỗ chết sao?

Coi hắn là điển hình đến đánh làm gương sao?

Xong! Chuyện này, không có bất kỳ cái khả năng may mắn gì.

Trương Khải sợ hãi vô cùng.

Những chuyện kia mà hắn đã phạm phải, miễn chức còn nhẹ, nếu tra đến toàn diện, nó đủ để đưa hắn đi ăn cơm tù.

Hắn không muốn ngồi tù.

- Không phải, tôi muốn trước hướng vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan khai báo thẳng thắn. . . Ngài còn nói nếu như tôi chủ động thẳng thắn, là có thể xử lý khoan hồng.

Trương Khải nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng mà nói.

Hắn không xác định được cái hứa hẹn này có phải thật vậy hay không, bất quá có hy vọng vẫn tốt hơn là không có gì.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt giật mình nhìn Lâm Ngọc.

Các nàng không nghĩ tới, vị Lâm Ngọc học trưởng này, lại cũng là sự vụ quan.

Cái kia há không là đồng sự với Bạch Tiểu Thăng sao?

Nhưng hai người này, làm sao lại không biết nhau?

Hiện tại các nàng nghe có một người là sự vụ quan cũng không còn rung động như lúc trước mà càng nhiều hơn là hiếu kỳ.

Hai người không biết rõ, Bạch Tiểu Thăng thực tế mới lên nhậm chức mấy ngày mà thôi. Lại bằng vào mấy ngày đã gặt xuống một cái uy danh kinh người. Hiện tại Bộ Sự Vụ đều đem Bạch Tiểu Thăng cùng một người gần đây so sánh với nhau, nhân viên kiểu mẫu kia chính là Lâm Ngọc.

Cái này cũng là minh chứng rõ ràng, Lâm Ngọc lợi hại, sớm đã cắm rễ trong suy nghĩ của tầng lớp sự vụ quan của Bộ Sự Vụ cũng như nhóm trợ lý sự vụ quan.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh càng có nhiều hiếu kỳ hơn đối với Lâm Ngọc.

Bạch Tiểu Thăng đi lên chưa được hai ngày, ai cũng không nhận ra, liền vội vàng thoát khỏi vòng xoáy ở tổng bộ, chạy tới khu vực phía nam này.

Có điều, nhìn vị Lâm Ngọc lão huynh này, trước đây cũng tựa hồ không biết mình.

Vậy hắn, khả năng ở một đoạn thời gian trước chính là không có mặt ở tổng bộ.

- Cô có biết hay không một người gọi là Lâm Ngọc, cũng là sự vụ quan, anh ta cũng muốn tham gia vào vụ án này.

Bạch Tiểu Thăng thừa dịp Lâm Ngọc hấp dẫn lực chú ý của mọi người, gửi cho Lâm Kha bên kia một tin nhắn.

Không lâu sau khi Lâm Ngọc làm sáng tỏ, rõ ràng thân phận, hai viên trợ lý của hắn cũng từ bên trong đám người đi tới.

Cao Bằng đứng bên cạnh Lâm Ngọc, thần sắc bễ nghễ nhìn chung quanh đám người, cất giọng nói:

- Vị này, chính là Lâm Ngọc sự vụ quan của Bộ Sự Vụ.

Lưu Yến thì đi đến trước mặt Trương Khải, xuất ra huy hiệu và giấy chứng nhận thân phận của Lâm Ngọc sự vụ quan.

- Ngài chính là Lâm Ngọc sự vụ quan.

Trương Khải nghe được danh tự này, nhìn thấy giấy chứng nhận, nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.

Nét mặt của hắn cấp tốc vặn vẹo, trên khuôn mặt hiện lên một vòng thần sắc như tro tàn.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan mang đến cho hắn một cảm giác hoảng sợ, nếu như hai vị sự vụ quan thì làm cho hắn cảm giác kinh khủng, còn cái tên Lâm Ngọc này, thì để cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng.

Trương Khải thân là tổng giám đốc của một công ty, tin tức cũng không phải là bế tắc, đặc biệt là hắn có thể chỉnh lý hồ sơ sổ sách, lại lạm dụng chức quyền kinh doanh loại hình hoạt động riêng, trung gian kiếm lời đút túi tiền riêng, càng là vô cùng quan tâm đến nhất cử nhất động của cấp trên.

Những năm này, Trương Khải không dưới mấy chục lần nghe qua cái tên "Lâm Ngọc" này.

Đây quả thực là ác mộng trong khu Đại Trung Hoa mà những người phạm tội không muốn thấy nhất.

Lâm Ngọc lôi lệ phong hành, không dung tình chút nào, bị hắn nhìn chằm chằm lên người thì không có một người nào có thể đào thoát.

Lỗ tai Trương Khải đều nghe đến lờn rồi, hiện tại đến khi phát hiện thì đối phương liền ở trước mặt mình rồi.

Đây là cảm giác gì.

Bắp chân Trương Khải như nhũn ra, như muốn treo ngược lại.

Xong, lần này thẳng thắn với ai cũng đều vô dụng, bị Lâm Ngọc nhìn chằm chằm vô, triệt để xong đời rồi.

Trương Khải tâm tính vỡ nát.

- Ông xã, cái người Lâm Ngọc này là ai a, làm sao dọa cho Trương Khải thành như thế?

Giang Dục Tú không hiểu nhìn về phía nam nhân của mình, Tôn Tử Thành lại giật mình, trong ánh mắt tràn ngập sự rung động, trừng trừng nhìn về phía Lâm Ngọc thì thào nói:

- Là hắn, là hắn. . .

Tôn Tử Thành chỉ nói được như thế.

Theo lý mà nói, một vị phó tổng, không có khả năng biết được sự đáng sợ của Lâm Ngọc.

Nhưng Tôn Tử Thành lại biết rõ, đều là ở chỗ Trương Khải nghe được một hai.

Một lần là vô ý nghe được, một lần là nghe lén.

Đều là thời điểm có người cùng với Trương Khải hình dung sự đáng sợ của Bộ Sự Vụ, đến lúc lấy ví dụ thì chính là Lâm Ngọc.

Cái này tựa như gọi là, nhân sinh lần đầu tiên nghe được cố sự kinh khủng.

Hiển nhiên, lúc đó sẽ tạo nên ấn tượng khắc sâu.

Tôn Tử Thành chính là do vậy, đối với hai chữ "Lâm Ngọc" khắc họa trong tâm.

Trong trí nhớ của hắn thì "Nhân vật truyền kỳ" đang ở trước mắt, Tôn Tử Thành tâm tình hiển nhiên có thể nghĩ.

- Tiểu Ngữ, cái vị học trưởng này của cậu hình như rất lợi hại phải không?

Giang Nguyệt chú ý tới biểu tình biến hóa của Trương Khải và Tôn Tử Thành, nhịn không được hỏi nhỏ.

Tô Lăng Ngữ lắc đầu, nàng cũng không biết rõ.

Mặc dù nàng biết nhiều hơn so với Giang Nguyệt, nhưng ở chuyện này thì nàng cũng không rõ ràng.

Lưu Yến từ chỗ Trương Khải bên kia vòng trở lại, chỗ đứng cách chỗ hai cô gái khá gần, tự nhiên nghe được các nàng nói chuyện.

Lưu Yến quay mặt nhìn các nàng cười một tiếng, ngạo nghễ nói:

- Lâm Ngọc tiên sinh, chính là sự vụ quan tồn tại mạnh nhất bên trong Bộ Sự Vụ, mấy năm qua sáng tạo ra ghi chép, thành tích rất nhiều còn chưa có người nào có thể siêu việt hơn.

- Ngài có thể xưng là tấm gương cho tất cả các sự vụ quan, thậm chí còn là gương mẫu! Sự vụ quan khác, lấy mục tiêu chính là truy đuổi kịp theo cước bộ của ngài.

Nói xong, Lưu Yến động dung nhìn về phía Lâm Ngọc một chút.

Lời nói này của Lưu Yến lại hào hùng bá khí, tràn đầy tự tin.

Nàng là một nhân viên trợ lý sự vụ quan đã dám nói như thế, cái kia tám chín phần mười là sự thật.

Lâm Ngọc nghe thấy được, khóe miệng nhịn không được câu lên một tia ý cười mịt mờ.

Lúc đầu, hắn là kiểu người không thích khoe khoang, nhưng là trước mắt, có Tô Lăng Ngữ phía trước, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại cảm giác rằng Lưu Yến bên đó nói không sai, cũng không có khuếch đại. Lâm Ngọc hắn, chính là tồn tại mạnh nhất bên trong sự vụ quan, là gương mẫu cho tất cả sự vụ quan phải noi theo.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt nhịn không được ánh mắt lộ vẻ kinh dị nhìn về phía Lâm Ngọc.

Lâm Vi Vi ở bên cạnh, có chút bất mãn, nàng cũng muốn nói về chiến tích của Bạch Tiểu Thăng.

Theo Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng một ngày làm nên chiến tích, càng hơn Lâm Ngọc phấn đấu mấy năm.

Lâm Ngọc nếu mạnh hơn, vậy những người ngươi kéo xuống có ai có cấp bậc phụ trách khu vực không?

Nhiều nhất cũng chỉ là sự vụ quan, hoặc là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực mà thôi.

Mà Bạch Tiểu Thăng cũng đã thu thập qua người phụ trách khu vực, thuận thế thu thập thêm một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực nữa.

Chiến tích bực này, bọn hắn biết không?

Lâm Vi Vi thấy mọi người ở xung quanh dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía Lâm Ngọc còn nhiều hơn lúc nhìn Bạch Tiểu Thăng nàng lập tức liền muốn nói ra.

Chỉ có điều, nàng vừa bước về trước một bước, liền bị Bạch Tiểu Thăng cản lại.

Bạch Tiểu Thăng tiếu dung bình thản, đối với nàng khẽ lắc đầu.

Theo Bạch Tiểu Thăng, tranh nhau những danh hào bàn tán này không đáng, thậm chí có chút ngây thơ.

Bên kia, Giang Nguyệt nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, lầm bầm nói:

- Thế nhưng, tôi vẫn cảm giác được Bạch Tiểu Thăng đẹp trai hơn một chút.

Tô Lăng Ngữ cũng khẽ gật đầu. . .

Rõ ràng hiện tại, cần làm chút chuyện chính sự. Lâm Ngọc cũng không muốn ở chuyện này lại kéo dài thêm, nhiều sính miệng lưỡi, lúc này nghiêm túc ra hiệu cho hai người trợ lý của mình.

Cao Bằng, Lưu Yến cấp tốc gật đầu.

- Các vị tân khách, thật xin lỗi buổi tiệc rượu này đến đây là kết thúc! Hiện tại chúng tôi muốn xử lý chuyện nội bộ của Bộ sự vụ, xin các vị quan khách trước hết ly khai.

Cao Bằng cất giọng nói.

Cưỡng chế kết thúc tiệc rượu.

Làm như thế, có chút quá mức cường ngạnh, sẽ để người ngoài nghĩ công ty quản lý kinh tế Vân Phong xảy ra vấn đề sinh ra chất vấn.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cau lại hai hàng lông mày, nhưng cũng không nói gì.

Dù sao, cái dạng điều tra này là hắn mở đầu, Lâm Ngọc chỉ qua là càng thêm cấp tiến một chút.

- Cũng tốt, vậy tôi liền nhìn xem, vị được xưng là nhân vật điển hình của sự vụ quan phát uy như thế nào.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận