Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 844: Làm giả trước mặt mọi người



Bức thư pháp giá trị hơn một triệu chỉ sau ngắn ngủi mười mấy giây, đã bị Bạch Tiểu Thăng xé nát tươm. Hàn Sâm ở bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.

- Tôi giết anh!!!

Hàn Sâm trừng mắt, rít lên. Nên biết rằng, cái đồ chơi kia là hắn trộm ra, ông già ở nhà còn chưa biết được. Thử nghĩ cái đồ này cho dù tại nhà hắn hay nhà họ Tô, đều được coi như bảo vật, nâng như nâng trứng vậy, chớ nói chi là làm tổn hại. Thật không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng lại xé tại chỗ.

Hàn Sâm gầm lên giận dữ, trực tiếp quơ lấy chai rượu trên bàn, đập về phía đầu Bạch Tiểu Thăng. Người chung quanh lập tức liền thét lên hốt hoảng. Một buổi tiệc rượu mừng thọ đang tốt đẹp lại chuẩn bị xảy ra đổ máu, thật là sợ hãi!!! Bọn người Tô Đại Chung, Nhan Tuyết Phi cũng hoảng sợ vô cùng. Nụ cười của Tô Lăng Ngữ biến mất, đưa tay che miệng. Anh mắt Giang Nguyệt tràn đầy sự sợ hãi.

Bạch Tiểu Thăng lườm Hàn Sâm, dưới cái nhìn hung lệ của Hàn Sâm, hắn lại cười. Người bên ngoài căn bản là không nhìn thấy động tác của hắn, chỉ thấy được chai rượu trong tay Hàn Sâm bị hắn dễ dàng cầm lấy, để lại chỗ cũ. Đồng thời, trên người Hàn Sâm vang lên từng tiếng trầm đục, là âm thanh trúng quyền vang lên. Vẻ mặt Hàn Sâm đau đớn, lảo đảo lùi lại, tí nữa ngã chổng vó. May mắn là Trâu Nghiễm Hâm phản ứng nhanh nhạy, giữ lấy hắn.

- Lão Đại!!!

- Hàn tiên sinh, anh kích động như thế làm gì? Hay có gì chột dạ?

Bạch Tiểu Thăng đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn Hàn Sâm, đem mảnh vụn trong tay giơ lên trước mặt, ung dung nói.

- Thứ này cho dù là thật đi nữa thì anh cũng đã đem tặng người khác, còn kích động như thế làm gì!

- Thật là mất phong độ!

- Chỉ có hơn một triệu, Hàn Gia lại không chịu được sao?

- Nhìn anh kích động vậy, chắc chắn không phải chỉ vì cái lý do này.

- Vậy cái gì khiến anh sợ hãi đến vậy, mất khống chế đến độ không tiếc hành hung trước mặt mọi người???

- Tôi nghĩ là bởi vì, anh sợ mọi người ở đây biết được cái này là cái hàng giả, để cho Hàn gia mất mặt!!!!!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng hét lên

Đem hàng giả nói thành hàng thật, cơ bản có một điều quan trọng là phải quyết đoán không được chần chờ chút nào cả.

Bạch Tiểu Thăng diễn kịch tốt như vậy, còn phải chốt thêm câu cuối

- Thể diện đối với những kẻ có tiền đôi khi lại quan trọng hơn cả tiền!

Khách khứa xung quanh thấy không có xảy ra đổ máu cũng thầm thở dài một hơi. Lúc này chẳng còn ai có khả năng bình tĩnh phân tích lời của Bạch Tiểu Thăng có hợp lý hay không nữa, cũng vô ý thức mà tiếp nhận lời hắn nói

- Không nghĩ tới tên Hàn Sâm này lại xúc động tới như vậy!

- Người trẻ tuổi, có tiền hay không không quan trọng nữa, vẫn là mặt mũi còn lớn hơn trời!

- Đúng, nếu như cái này lại là hàng giả, vậy hắn coi như là ném hết mặt mũi đi ngay trước mặt Tiểu Ngữ rồi. Mất mặt ngay trước mắt người mà mình thích thì ai có thể chịu được chứ!

- Đúng thế, chẳng trách được mất cả lý trí!!!

Tiếng bàn tán của khách khứa chung quanh dần dần vang lên. Hứa Sâm quay trái quay phải, trong lòng hoảng sợ. Vừa rồi lửa giận công tâm, lại ăn hai đấm của Bạch Tiểu Thăng, sự đau đớn cũng làm hắn hơi tỉnh lại. Chờ hắn tỉnh táo lại mới phát hiện ra đã chui vào cái bẫy của gã họ Bạch! Mọi người nhận định cái ý kiến kia là đúng rồi thì hắn cũng đã hết đường mà chối cãi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Hàn Sâm, ánh mắt lạnh lùng. Bạch Tiểu Thăng hắn đã xem Tô Lăng Ngữ là bạn bè, vậy thì sẽ không để cho một tên ăn chơi trác táng như hắn đem nàng làm đồ chơi! Huống hồ Hàn Sâm nhục mạ hắn, dù là mắng thầm, nhưng rất đáng tiếc hắn lại “nghe” được! Cuối cùng là giọt nước tràn ly, Hàn Sâm ở trước mặt hắn dám chơi thủ đoạn, diễn màn si tình, còn vờ vịt đọc thơ, làm hắn nổi hết da gà. Cho nên, Hàn Sâm vẫn là phải chịu tội!!!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Hàn Sâm, mỉm cười bổ sung một câu.

- Còn nữa, dám đánh nhau ở trước mặt mọi người sao? Lại đến mười người, tám người, tôi đều không để ý. . .

- Bởi vì, anh quá yếu!

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng vô cùng nghiêm túc nói với Hàn Sâm.

Hàn Sâm trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, tay nắm chặt thành đấm, cắn răng phun ra từng chữ

- Được, anh nói rất hay! Thế nhưng cuối cùng thì anh cũng không có chứng cứ để chứng minh món đồ này là giả! Tôi lại có thứ đó, bây giờ tôi đem giấy chứng nhận ra cho mọi người cùng coi!

- Giấy chứng nhận cũng có thể làm giả, chỉ tốn mấy chục tệ là mua được.

- Vậy thì để tôi tìm người đến kiểm tra

- Người anh tìm tới giả cũng sẽ nói là thật!

- Anh!!!

Hàn Sâm thật là bị Bạch Tiểu Thăng làm tức chết

- Cái thứ đồ này giá trị không rẻ, cuối cùng cũng phải có lời giải thích mới tốt!

Tô Đại Chung vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, đi tới nhìn Hàn Sâm, rồi lại nhìn Bạch Tiểu Thăng. Lúc nhìn Bạch Tiểu Thăng lại có chút chăm chú.

- Chú Tô đã có lời vậy thì tôi đồng ý, anh có thể tìm người đến kiểm tra.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hàn Sâm hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình phải tỉnh táo, lấy điện thoại ra, nói.

- Tôi sẽ khiến cho anh tâm phục khẩu phục, tôi sẽ tìm bên thứ ba, là một chuyên gia, được chứ.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, ra vẻ không quan tâm. Hàn Sâm tìm bên thứ ba thì Bạch Tiểu Thăng gọi Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt, thì thầm một hồi.

- A?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu rời đi.

- Sau hai mươi phút nữa người ta sẽ tới! Tới lúc đó lại chứng minh được thứ này là thật, anh phải chịu trách nhiệm cho tôi!!!

Hàn Sâm tức giận nói.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lúc này Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt đã quay lại, đem mấy thứ đang cầm trong tay để xuống bàn. Việc này làm khách bốn phía đưa mắt nhìn nhau, không rõ ràng là chuyện gì. Mấy thứ đồ trên bàn, là bút mực giấy nghiên, ấn mực, dao khắc, còn có cả một cây củ cải lớn với mấy thứ đồ linh tinh.

- Các cô cậu làm gì thế?

Tô Đại Chung không nhịn được hỏi. Nhan Tuyết Phi cũng tò mò đi qua bên này.

- Mọi người hình như còn chưa tin thứ này là đồ giả.

Bạch Tiểu Thăng tươi cười, để cho Tô Lăng Ngữ mài mực giúp hắn.

- Nhân dịp sinh nhật dì Nhan, tôi biểu diễn cho mọi người một tiết mục nhỏ.

- Là thời điểm bày ra kỹ thuật thật sự!

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói.

Hàn Sâm nghi ngờ nhìn hắn, Bạch Tiểu Thăng cầm qua một cuộn giấy mới, cầm lên một cây bút, nhúng đầy mực nước, tùy ý nhìn về phía cái chữ bị tổn hại kia, trực tiếp viết lên một mảnh giấy. Hắn viết như nước chảy mây trôi, chữ lại giống như đúc với nguyên tác!

Bạch Tiểu Thăng vừa viết vừa giải thích

- Bức thư pháp này, giống như là do Hương Quang cư sĩ ghi chép thơ từ thời Đường Tống, nét bút mềm mại, uyển chuyển. . .

Bạch Tiểu Thăng viết mười chữ liền nhau, sau đó mới đem bút đặt xuống

- Chư vị trưởng bối, tôi chỉ là biết chút ít thư pháp, hi vọng mọi người chớ nghĩ tôi đang làm một cuốn hàng giả là được rồi.

Đám người buồn cười. Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt nhìn thôi cũng không phân biệt được chữ nào là thật, chữ nào là giả, ánh mắt đầy vẻ bội phục. Nhan Tuyết Phi, Tô Đại Chung cũng hoàn toàn ngoài ý muốn.

Nét bút tinh xảo, chữ viết mềm mại này lại được viết bởi một người trẻ tuổi, xem ra, đây là phải chìm đắm vào trong môn này mười mấy năm mới có công lực như vậy!

Hàn Sâm trừng lớn mắt không thể tin nổi, nhìn nhìn tác phẩm mới được viết và nguyên tác hắn đem đến, vậy mà không khác nhau chút nào. Bạch Tiểu Thăng cầm củ cải kia lên, liếc mắt nhìn về con dấu trong bức tranh , nhưng trong lòng lại đang thầm nói.

- Hồng Liên!

- Đã rõ!

Hồng Liên đáp lại. Trong đầu Bạch Tiểu Thăng xuất hiện một con dấu rõ ràng hoàn chỉnh.

Củ cải bình thường kia được đặt trong tay hắn, lại mau chóng được con dao kia gọt thành hình dạng một con dấu tinh xảo. Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng dính mực đóng dấu, trực tiếp đóng dấu trên chữ của mình vừa mới viết lúc nãy.

- Đã xong, đợi người tới xác nhận thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận