Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2077: Biến hóa bất ngờ (1)

Nghe người đàn ông da đen tự xưng là trợ lý của ngài Brown nói quá giờ nên ngài Brown không chờ, đã rời đi, nhìn đối phương cười mà như không cười, ba người Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ.

Ngay từ lúc mới bắt đầu, ngài Brown kia đã không có ý gặp bọn họ!

Nói gì lộ trình chỉ cần hai giờ, thật ra đã đang đào hố cho Bạch Tiểu Thăng.

Đây cũng là vì sao trên đường đi Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho ngài Brown, muốn nói rõ tình hình nhưng trước sau đều không gọi được.

Người ta căn bản không định nghe máy!

Cho dù Bạch Tiểu Thăng giỏi nhận biết về vẻ mặt và giọng nói, tâm trạng, nhưng lúc ấy căn bản không suy nghĩ nhiều về phương diện đó, cho nên không để ý đến ngài Brown nhắc tới thời gian.

Nếu như nhân vật lớn như vậy chơi loại thủ đoạn nhỏ này, cũng không tránh khỏi quá không hẹp hòi đi!

Nhưng ngài Brown kia lại dùng tới.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức âm thầm khẽ nhíu mày, cũng cảm giác đối phương quá đáng.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không thay đổi, nói với người đàn ông da đen kia:

- Đúng vậy, khi chúng tôi tới đây đã tốn quá nhiều thời gian đi đường. Tôi vốn muốn gọi điện nói rõ với ngài Brown nhưng vẫn không gọi được. Nhưng bất kể nói thế nào cũng là chúng ta lỡ hẹn trước. Tôi cũng muốn biểu đạt áy náy với ngài Brown. Xin hỏi bây giờ ngài Brown đang ở đâu, lúc nào về?

Trong chuyện này, Bạch Tiểu Thăng biểu hiện rất kiên trì, rất chân thành.

Nhưng cậu thanh niên da đen này dường như cũng không xúc động, vẫn cười nhạt, thoáng hiện ra vẻ lười biếng nói:

- Ngài Bạch quá khách sáo rồi. Tôi nghĩ, ngài Brown sẽ hiểu cho các người. Chỉ có điều ông ấy đi đâu thì chắc chắn sẽ không nói cho một người trợ lý nhỏ như tôi biết. Cho nên, tôi cũng không biết. Về phần lúc nào ngài Brown trở về...

Cậu thanh niên da đen này lộ ra hàm răng trắng như tuyết nói:

- Có thể còn phải qua một, hai giờ nữa...

Còn cần một hai giờ sao?

Phía sau Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi không nhịn được nhìn đồng hồ.

Thật sự cho rằng thời gian của bọn họ không đáng tiền sao?

Chức vụ của Bạch Tiểu Thăng so với ngài Brown chỉ cao hơn chứ không thấp, cho dù lại chân thành, cũng không thể chờ như thế!

- Cũng có khả năng sẽ là ba, bốn giờ...

Cậu thanh niên da đen lại thêm một câu.

Vậy càng không đáng tin hơn, ba, bốn giờ!

Lâm Vi Vi trực tiếp nhíu mày.

- Cũng có khả năng hôm nay ngài Brown sẽ không trở lại.

Cậu thanh niên da đen mỉm cười nói.

Trong lòng Lâm Vi Vi đã buông tha rồi.

Một ngày đều chờ ở đây, còn chưa nhất định có thể gặp được người, như vậy là có ý gì!

Bạch Tiểu Thăng im lặng không nói.

- Nhưng tôi kiến nghị ngài vẫn nên ở đây chờ thêm. Tôi sẽ đi gọi điện thoại cho ngài Brown. Nếu như có thể gọi được, tôi tin tưởng ngài Brown biết sự chân thành của ngài, nhất định sẽ mau chóng trở về.

Cậu thanh niên da đen này nói với Bạch Tiểu Thăng như thế.

Lời này nghe thế nào, cũng có chút ý có lệ.

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được muốn trả lời thay cho Bạch Tiểu Thăng: Bên chúng tôi còn có chuyện khác, thời gian không đủ, để lần sau sẽ tới thăm hỏi...

- Được, chúng tôi sẽ ở đây chờ thêm một lát.

Không ngờ Bạch Tiểu Thăng cười với cậu thanh niên da đen này và nói như vậy.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rất bất ngờ. Ngay cả cậu thanh niên da đen này cũng ngẩn người, hình như không ngờ tới Bạch Tiểu Thăng sẽ có quyết định này.

Sau đó cậu thanh niên da đen này cười ha hả, nhìn Bạch Tiểu Thăng gật đầu:

- Vậy mời ngài cứ ở đây chờ... Tôi đi gọi người lấy thêm cà phê cho mấy ngài.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

Chờ sau khi cậu thanh niên da đen này đi rồi, Lâm Vi Vi không nhịn được nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, ngài Brown rõ ràng đang đùa giỡn chúng ta, chúng ta còn phải chờ ở chỗ này sao?

- Chờ bao lâu cũng không sợ, chỉ là chúng ta chờ có thể kết quả cũng chỉ uổng phí thời gian!

Lôi Nghênh cũng nói.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại bình thản ngồi ở chỗ đó, ung dung nói:

- Nếu đã tới thì dù sao cũng phải có chút thu hoạch mới được, lúc này đi cũng xem như có thể ăn nói với cục trưởng Hầu. Các người không cần nói nhiều, kiên trì cùng tôi chờ ở đây thêm một lát, tôi tự có chủ trương.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tất nhiên không còn lời nào để nói nữa.

Không bao lâu, có người bước vào đưa cà phê.

Bạch Tiểu Thăng thấy đối phương ăn mặc đẳng cấp không giống với nhân viên bình thường nên nhận lấy cà phê đưa tới và hỏi:

- Anh là người của công ty Huyền Kim này sao?

Người kia hình như cũng biết thân phận của Bạch Tiểu Thăng không bình thường, vội vàng mỉm cười nói:

- Đúng vậy, tôi là thư ký của văn phòng tổng giám đốc. Ngài Brown đã phân phó ngài là quý khách phải cố gắng hầu hạ. Tổng giám đốc sợ người phía dưới chân tay vụng về sẽ chọc cho ngài không hài lòng, cho nên bảo tôi qua đây.

Lời nói này đúng là nói lấy lòng.

Vị tổng giám đốc rõ ràng không biết, nhưng Bạch Tiểu Thăng là một người rất dễ ở chung, căn bản không nhiều chuyện như vậy.

Trong lòng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều nghĩ như vậy.

Nào ngờ, Bạch Tiểu Thăng đang nói chuyện với thư ký, chợt sa sầm mặt, trầm giọng hừ một tiếng nói:

- Trên thực tế, bây giờ tôi thật sự rất không thoải mái!

Người thư ký kia trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng "trở mặt", cũng không khỏi sửng sốt.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nói:

- Tôi đa qua đã nửa ngày, tổng giám đốc các người thậm chí còn không lộ mặt là có ý gì?

- Còn nữa, cà phê này là cho người uống sao? Từ trước đến nay tôi chưa từng uống loại cà phê như vậy!

- Có trà xanh của Trung Quốc không, đổi một cốc đi!

Giọng điệu Bạch Tiểu Thăng không vui, lại giống như không có chuyện gì thì đi gây sự, trước nay chưa từng thấy.

Người thư ký kia hình như không ngờ được nhân vật lớn này lại vui buồn thất thường như vậy, cũng có vài phần hoảng loạn.

- Đi, gọi tổng giám đốc của các người tới đây. Tôi còn muốn hỏi một câu, buổi trưa nay ông ta tính chiêu đãi chúng tôi thế nào!

Bạch Tiểu Thăng không nói lời nào nữa, vung tay đuổi người ra ngoài.

Thư ký kia vốn có lòng muốn nhận tội, vừa nhìn sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng thì lập tức nuốt lời được nói vào.

Chắc hẳn người này chờ ở đây quá lâu, trong lòng tức giận muốn bới lông tìm vết để trút giận ra ngoài.

Sợ rằng mình không chịu nổi cơn giận này đâu, vẫn nên mau chóng báo cáo lên bên trên, để cho bên trên tự mình quyết định mới được!

Người thư ký kia nghĩ tới đây liền khúm núm lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài.

- Anh Tiểu Thăng, anh làm vậy là...

Chờ anh ta vừa đi, Lâm Vi Vi không nhịn được nói.

Lôi Nghênh cũng có phần không hiểu.

Bạch Tiểu Thăng làm vậy là giả vờ, người quen biết anh tất nhiên sẽ hiểu, nhưng mục đích anh làm như thế là gì? Muốn gặp tổng giám đốc công ty Huyền Kim kia sao?

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng đã khôi phục như cũ, cười nói:

- Chờ mà xem.

Người thư ký ra khỏi phòng khách chỗ đám người Bạch Tiểu Thăng thì lập tức tìm đến người thanh niên da đen trước đó, nói rõ lại tình hình cho anh ta nghe.

Cậu thanh niên da đen này nghe vậy thì không nhịn được khẽ cười một tiếng:

- Người này tức không nhỏ đâu, đây là đang bới lông tìm vết đây.

- Còn không phải sao! Vậy... ngài đi xem thử?

Thư ký cẩn thận hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận