Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1932: Gặp mặt ngắn ngủi

Lần này, ba người Bạch Tiểu Thăng ra ngoài mua sắm vào buổi trưa đầy quần áo và đồ trang sức, không thể không nói là thu hoạch không phong phú. Cho dù đồ mang về trong nước, còn phải khai báo thu thuế, nhưng chỉ riêng đồ trang sức do ngài Mạch tính với giá ưu đãi cách cũng đã hoàn toàn giá trị rồi.

Trên đường trở về, Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho Ngụy Tuyết Liên, nói cho cô biết chuyện vừa xảy ra.

Ngụy Tuyết Liên nghe xong cảm thấy mới mẻ:

- Không ngờ anh lại mua được vòng cổ mà Mặc Nhiễm cần đeo trong buổi trình diễn tối nay!

- Đúng là giống như trên phim vậy. Nhưng anh vừa nhìn thấy vòng cổ này đã cảm giác rất thích hợp với em.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Thật sao, em thật muốn nhìn thấy chúng quá.

Hai người đang lúc tình yêu nồng nàn nên lại nấu cháo điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng sẽ thu xếp đưa món đồ trang sức này đến nhà họ Ngụy, gần đây cô đang bận rộn, sợ rằng anh rời khỏi Bắc Mỹ, cô cũng chưa chắc có thể trở về được.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lặng lẽ nghe rất thương cảm, không hề quấy rầy hai người.

Chờ Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên nấu cháo điện thoại xong, bọn họ ngồi xe quay trở về khách sạn.

Vào buổi tối, Ngụy Mặc Nhiễm gọi điện thoại tới nói là đã đến Ganand, đang tham gia buổi trình diễn trang sức. Nếu đám người Bạch Tiểu Thăng đi xem thì cô ấy có thể thu xếp.

Không muốn gây rắc rối cho Ngụy Mặc Nhiễm nên Bạch Tiểu Thăng từ chối khéo lời mời này, nói xem trong ti vi cũng thế, không cần phải tới hiện trường.

Ngụy Mặc Nhiễm cũng đành thôi.

Màn đêm buông xuống không nói chuyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba người Bạch Tiểu Thăng vẫn thức dậy sớm và bận rộn làm việc mãi đến trưa như mọi ngày.

Khi thấy đến giờ, bọn họ mới lên đường tới chỗ hẹn với Ngụy Mặc Nhiễm - nhà hàng Jasmine.

Qua những tài liệu tìm hiểu được, Bạch Tiểu Thăng biết nhà hàng này cũng giống với các nhà hàng ăn riêng trong nước, không ở trong khu phố xá sầm uất, mà ở vùng ngoại thành, trong phong cảnh xanh mát hợp lòng người, chủ yếu kinh doanh thức ăn Trung Quốc, ông chủ cũng là người Trung Quốc.

Có người nói, hai năm trước nhà hàng này đã được bầu thành Michelin cấp ba sao, kết quả bị ông chủ từ chối.

Lý do là ông chủ cho rằng, thức ăn của mình không cần tới đánh giá cấp bậc của Tây u, tiêu chuẩn của ông ta vượt xa đánh giá cấp bậc ở đây.

Không thể không nói, lời này quá cuồng vọng, năm đó thậm chí còn bị rất nhiều tạp chí ẩm thực cùng công kích trong suốt một thời gian tương đối dài.

Nhưng cuối cùng nhà hàng này không những không đóng cửa, ngược lại trở thành miếng bánh thơm cho các nhân vật thật sự lớn ở Ganand, trong hai năm tiếp từng đón không biết bao nhiêu nhân vật lớn, ở đây muốn đặt được chỗ cũng phải trước sáu tháng.

Nhưng Ngụy Mặc Nhiễm cũng nói, ở đây, người dòng chính hoặc thân thiết với nhà họ Ngụy không cần chờ đợi. Năm đó, ông chủ nơi này cũng là đầu bếp lớn người Trung Quốc đã từng nhận được trợ giúp lớn của nhà họ Ngụy, có phần ân tình này, bọn họ tất nhiên được hưởng thụ quyền lớn.

Khi đám người Bạch Tiểu Thăng đến nói với người trong cửa hàng một tiếng liền được bọn họ nhiệt tình đón vào.

Lúc đầu, Bạch Tiểu Thăng tưởng Ngụy Mặc Nhiễm đã sớm đánh tiếng trước.

Lúc tới, Bạch Tiểu Thăng hỏi qua Ngụy Mặc Nhiễm, cô nói sẽ đến nhưng không bảo đảm thời gian cụ thể.

Bạch Tiểu Thăng thấy có lẽ bọn họ sẽ phải chờ thêm Ngụy Mặc Nhiễm một lúc.

Điều này là có thể hiểu được.

Dù sao, lúc này Ngụy Mặc Nhiễm là Thiên Hậu trong giới điện ảnh và truyền hình trong quốc tế nên công việc bề bộn. Còn nữa, ngôi sao lớn như vậy ra ngoài cũng là một chuyện rất rắc rối, phải tránh tai mắt của người khác, đề phòng phóng viên của các báo nhỏ, cũng cần phải tính toán tâm trạng và thời gian.

Kết quả, ba người Bạch Tiểu Thăng được dẫn vào vào một gian phòng vô cùng trang nhã mang theo phong cách cổ, lại bất ngờ phát hiện có một người đẹp nữ tuyệt sắc đã sớm ngồi ở trong phòng, đang dâng hương pha trà, vẻ mặt dương dương tự đắc.

- Thế nào, anh đã đến rồi à?

Bạch Tiểu Thăng thấy đối phương lập tức cảm giác không thể tin nổi:

- Sao cô tới sớm thế!

Cô gái này không phải là người ngoài mà chính là Ngụy Mặc Nhiễm.

- Sao tôi không thể đến sớm được? Tôi là người mời khách thì không thể đến sớm sao?

Ngụy Mặc Nhiễm nhìn Bạch Tiểu Thăng cười hì hì nói:

- Như vậy có tính là cho anh một sự ngạc nhiên nho nhỏ hay không? Thật ra, các ngươi tới cũng vừa đúng lúc. Trà tôi pha đã có thể uống được rồi.

Thấy Ngụy Mặc Nhiễm làm một động tác mời với mình, Bạch Tiểu Thăng lập tức cười và đi tới ngồi xuống phía đối diện cô.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh để ý tới lễ nghi nên đứng ở bên cạnh.

Ngụy Mặc Nhiễm nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức mỉm cười nói:

- Tới đây đi, các người qua ngồi đi. Tất cả mọi người không là người ngoài, sao vẫn câu nệ như vậy chứ?

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn về phía hai người, mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, Ngụy Thiên Hậu của chúng ta thật sự bình dị gần gũi, hai người còn khách sáo như thế, cô ấy sẽ mất hứng đấy.

Nghe Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh mới có thể mỉm cười đi tới và ngồi xuống.

- Thế nào, Ngụy Thiên Hậu, ngày tháng được mọi người vây quanh vẫn vui vẻ chứ?

Bạch Tiểu Thăng nhận lấy một chén trà từ trong tay Ngụy Mặc Nhiễm, mỉm cười nói đùa.

Ngụy Mặc Nhiễm mỉm cười trừng mắt nhìn anh, lại đưa cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh một người một chén trà rồi mới nói:

- Anh là người quản lý khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, cũng không phải luôn được mọi người vây quanh sao? Anh cảm giác thế nào?

Bạch Tiểu Thăng thưởng thức một ngụm trà, chỉ thoáng trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc trả lời:

- Bận!

Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại nói một chữ:

- Mệt!

Hai chữ này thoáng cái đã đánh trúng tâm trạng của Ngụy Mặc Nhiễm, cô lập tức than khẽ một tiếng và cười gượng nói:

- Anh nói quá chuẩn xác!

- Ăn bữa trưa này xong, tôi còn phải lên máy bay đi Nam Mỹ tham gia một buổi hòa nhạc!

- Sau đó di chuyển không ngừng tới Châu u, quay hai bộ phim điện ảnh, hơn mười quảng cáo. Chúng ta muốn hẹn ngày thì sợ rằng phải chờ tới sang năm.

Ngụy Mặc Nhiễm nói mấy câu, trong giọng điệu và vẻ mặt còn có chút phiền muộn.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác như chính mình trải qua, gật đầu uống trà.

Ngay sau đó, hai người đều không nhịn được mà thở dài một tiếng.

- Chúng ta đều sống những ngày tháng như vậy!

- Đúng là vất vả!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn hai người này không biết phải nói gì.

Bọn họ đều đã đứng ở trên đỉnh cao mà người bình thường không thể với tới, còn không biết xấu hổ nói vậy. Nếu để cho người ngoài nghe được, có phải sẽ mắng một tiếng "có bệnh" hay không.

- Không nói những chuyện không vui này nữa, tôi nghe nói anh ở Nam Mỹ thật sự rất uy phong, anh nhanh nói cho tôi biết đi.

Vẻ mặt Ngụy Mặc Nhiễm hưng phấn nói.

- Không thành vấn đề. Tôi có chuyện kể, cô có rượu, bây giờ chúng ta từ từ tâm sự.

Bạch Tiểu Thăng cười sảng khoái nói.

Lúc này Ngụy Mặc Nhiễm mỉm cười đứng dậy đi gọi phục vụ, căn dặn bọn họ có thể mang rượu và thức ăn lên.

Rượu và thức ăn vừa tới đã thể hiện ra đẳng cấp của nhà hàng này.

Rượu kia là rượu nho ngon, trong thành phố chưa chắc đã mua được, mùi vị tuyệt đối là đứng đầu. Ngay cả chén rượu cũng là bằng thuý ngọc, ứng với một câu nói "Rượu nho ngon chén dạ quang ".

Thức ăn được mang lên từng món, mỗi người một phần. Có cơm pháp, cơm nhật tinh tế, còn có cơm Trung hương vị với trình độ cực cao.

Có thức ăn ngon, rượu ngon, tâm tình của Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Mặc Nhiễm cũng rất tốt.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh uống xong, cảm giác hơi say, cũng góp phần giúp Bạch Tiểu Thăng bổ sung những chuyện anh quên.

Ngụy Mặc Nhiễm nghe rất say sưa, cuối cùng phát ngôn bừa bãi muốn quay tất cả những điều này thành bộ phim điện ảnh.

Bạch Tiểu Thăng cũng uống cao hứng, không nhịn được vỗ tay nói:

- Gần đây tình hình kinh tế hơi eo hẹp, chờ tôi có tiền nhàn rỗi cũng sẽ thành lập một công ty điện ảnh, tự mình ip, tự mình khai thác!

Ngụy Mặc Nhiễm không nhịn được xem thường.

Kinh tế của Bạch Tiểu Thăng sẽ eo hẹp sao? Chờ tới khi anh có tiền nhàn rỗi à?

Chỉ toàn nói linh tinh.

Anh thiếu tiền bao giờ chứ...

- Nếu như anh thành lập công ty điện ảnh, tôi sẽ đào người cho anh. Không, tôi sẽ tự mình tới làm việc cho anh!

Ngụy Mặc Nhiễm mượn hơi rượu bốc lên liền ồn ào nói.

Cuối cùng, tất cả mọi người uống có hơi say.

Sau khi ăn uống một chén trà cũng để tỉnh rượu.

Sau đó Ngụy Mặc Nhiễm mới lưu luyến chia tay với Bạch Tiểu Thăng, cô còn phải đi cho kịp chuyến bay.

Mà đám người Bạch Tiểu Thăng cũng đồng thời rời đi, chào từ biệt Ngụy Mặc Nhiễm ở phía ngoài.

Lúc này, đám người Bạch Tiểu Thăng muốn đi về nghỉ ngơi một lát cho tỉnh rượu. Dù sao, tối nay còn có một bữa tiệc rượu đang chờ bọn họ.

Buổi tối có buổi họp lớp của học viện lớp Kèn Lệnh ở Bắc Mỹ. Nhưng Bạch Tiểu Thăng nghe Tây Nhã nói, lần này không chỉ là người lớp Kèn Lệnh tới, bọn họ còn cố ý gọi cả bạn bè đi theo.

Những người này đều có xuất thân không tầm thường, gia đình giàu có!

Cũng bởi vì người lớp Kèn Lệnh biết Bạch Tiểu Thăng cần hợp tác thương mại nên mới ra sức như vậy.

Bạch Tiểu Thăng không sợ người tới nhiều, càng nhiều càng tốt.

Anh có thể mượn cơ hội này để một biển chứa trăm sông, cùng bàn bạc với mọi người, nói không chừng có thể tạo thành một quần thể hợp tác quy mô lớn cũng chưa biết chừng.

Nếu thật sự như vậy, anh không cần phải hợp tác với Caroline, thậm chí mâu thuẫn giữa cô ta và Bạch Tiểu Thăng hình như cũng không có gì đáng ngại...

Bạn cần đăng nhập để bình luận