Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1176: Lần đầu gặp Hàn Hà Phi

Người phụ trách họ Vương dẫn mấy người Bạch Tiểu Thăng đến văn phòng của Hàn Hà Phi.

Trên đường đi, hắn còn cố ý nói một chút về quy định và tính cách của Hàn Hà Phi.

Sợ những người này trong lúc vô tình chọc lãnh đạo lớn không cao hứng, hắn cũng phải đi theo ăn liên lụy.

Mấy người hết sức chăm chú lắng nghe, dù sao có thể tiến vào tập đoàn Thần Hợp hay không, có thể trở thành trợ lý của người đứng đầu giới kinh doanh Nam Tự là Hàn Hà Phi hay không, chính là nhờ vào cuộc "Phỏng vấn" này!

Cho dù không thể trở thành trợ lý của Hàn Hà Phi, chỉ cần lọt vào danh sách top ba, để có thể thành công tiến vào tập đoàn Thần Hợp cũng rất tốt.

Đương nhiên, bất kể như thế nào cũng không thể để lại ấn tượng xấu trong mắt của vị tổng giám đốc của tập đoàn Thần Hợp này.

Cho nên, đám người ước gì người phụ trách họ Vương nói càng nhiều càng tốt.

Trên đường đi, Sở Uy theo sát bên người người phụ trách họ Vương và hỏi rất nhiều chi tiết, hơn nữa thái độ đối với người phụ trách họ Vương tuyệt đối là cung kính, như đang nói chuyện với lãnh đạo của mình.

Những người khác tuy không quá quen đối với thái độ nịnh nọt này của Sở Uy, nhưng từ những câu hỏi của hắn mà mình có thể thu được tin tức, cớ sao mà không làm.

Người phụ trách họ Vương cũng hết sức hài lòng đối với thái độ của Sở Uy, nhưng cũng không có lên giọng mà vẫn khách khí đáp lại.

Dù sao, trong nhóm tám người này sẽ có một vị sẽ trở thành trợ lý của tổng giám đốc Hàn!

Chờ đến lúc đó người ta nhất phi trùng thiên, bản thân cũng phải ra sức nịnh nọt một phen, vì vậy hiện giờ hắn cũng không dám huênh hoang.

Nói thật, bên trong đám người này, đặc thù nhất, tất nhiên sẽ là người trẻ tuổi tên gọi Lâm Thăng kia.

Liền ngay cả người phụ trách họ Vương đều phi thường chú ý đến.

Nhưng nếu muốn nói ai sẽ trở thành trợ lý của Hàn Hà Phi, thì người mà hắn không xem trọng nhất chắc chắn là tên Lâm Thăng kia.

Không phải hắn không đủ xuất sắc, mà là ——

Hàn tổng ưa thích người hơi lớn tuổi một chút, tính tình ổn trọng, làm việc yên tâm. . .

Từ đó xem ra, người trẻ tuổi gọi Lâm Thăng này ngược lại cực kỳ không chiếm tiện nghi.

Mà trong đám người này, muốn nói theo "Tiêu chuẩn" phù hợp với khẩu vị của Hàn tổng nhất.

Người phụ trách họ Vương so sánh một chút, cuối cùng đưa ra kết luận, bất luận là lời nói hay là tuổi tác, phù hợp nhất, chính là tên Sở Uy bên cạnh mình này.

Thế là, người phụ trách họ Vương tất nhiên càng thêm nhiệt tình đối với hắn.

Rất nhanh, người phụ trách họ Vương dừng cuộc nói chuyện lại, đồng thời ra hiệu cho bọn người Sở Uy không cần hỏi thêm gì nữa, bởi vì nơi xa, chính là văn phòng của tổng giám đốc Hàn Hà Phi.

Kỳ thực ở một tầng này, phòng làm việc của Hàn Tổng chiếm cứ trọn vẹn nửa tầng.

Văn phòng, phòng khách, phòng nghỉ, thư phòng, phòng tập thể hình, cần cái gì đều có cái đó.

- Thật sự biết hưởng thụ !

Bạch Tiểu Thăng một đường quan sát, biết rõ ràng công dụng của mỗi cái gian phòng, trong lòng cũng cảm thán không thôi.

Chính mình đường đường là một Đại sự vụ quan, địa vị cao hơn Hàn Hà Phi rất nhiều, nhưng cũng không có hưởng thụ như vậy bao giờ !

Không nói đến văn phòng ở tổng bộ, mà ngay cả mấy vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực được gọi là "Thổ Hoàng Đế" sợ là cũng không có điều kiện như thế này !

Nhưng cũng phải nói đến, vị trí người đứng đầu của một công ty con phụ thuộc xếp thứ thứ ba trong top 10 của khu Đại Trung Hoa, chỉ sợ nếu đổi cho vị trí phụ trách sản nghiệp tỉnh vực thì cũng sẽ không muốn đổi!

Chỉ về một căn phòng ở phía xa, người phụ trách họ Vương ra hiệu cho mọi người chờ ở hành lang khu nghỉ ngơi một lát, còn mình thì đi bẩm báo một tiếng.

Hành lang khu nghỉ ngơi ở đây còn trưng bày cả ghế sô pha bằng da thật ở gần cửa sổ, tạo thành hình bàn trà, còn có cả nơi tự phục vụ đồ uống.

Được người phụ trách họ Vương ra hiệu, mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng đi qua chỗ đó ngồi xuống.

Lâm Vi Vi tới trước quầy bar, theo thói quen muốn lấy cho Bạch Tiểu Thăng một chén Hồng Trà, nhưng lúc vừa quay người thì lại bị Bạch Tiểu Thăng trực tiếp cầm đi qua.

- Cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí còn lễ phép cười với nàng một tiếng.

Lâm Vi Vi lập tức phát hiện ra, chính mình thế mà làm theo thói quen, đáng lẽ hai người phải không quen biết nhau mới đúng.

- Không cần cảm ơn.

Lâm Vi Vi ra vẻ cao lạnh, trả lời Bạch Tiểu Thăng một tiếng rồi lấy cho mình một ly cafe.

- Làm sao có thể vậy được, trực tiếp lấy đồ uống từ trong tay người khác, còn tưởng rằng là cho hắn sao!

Sở Uy bưng một ly cà phê, đi đến bên người Lâm Vi Vi, lạnh giọng mỉa mai về phía bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, Sở Uy nở nụ cười vô cùng nhiệt tình với Lâm Vi Vi

- Em có muốn anh bưng qua đó giúp không ?

- Không cần, ông chú!

Lâm Vi Vi lãnh đạm liếc hắn một cái,

Hai chữ phía sau đọc nhấn mạnh, sau đó mới đi tìm chỗ ngồi.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng thướt tha của Lâm Vi Vi, cặp đùi thẳng tắp mềm mại, đôi giày cao gót dài nhỏ, Sở Uy nhấp một ngụm cà phê với ánh mắt nóng rực, cà phê chưa vào cổ họng nhưng cổ của hắn đã giật giật, sau đó mới nuốt xuống.

Nhận ra có người tiến đến gần, Sở Uy thu liễm lại, cười ha hả nhìn người bên cạnh một chút, nói một cách đầy ẩn ý,

- Thật là một cô gái có phẩm vị, biết cách nói chuyện, tuổi của tôi cũng không đến nỗi trở thành ông chú đẹp trai chứ!

Vừa nói xong, Sở Uy cũng không đợi đối phương đáp lại, vội vàng đuổi theo sát Lâm Vi Vi.

Vị tráng hán âu phục phẳng phiu bên cạnh Sở Uy vừa rồi, vẫn lạnh lùng liếc bóng lưng của hắn một chút rồi mới nhấp một ngụm trà, thở ra một hơi dài.

Nếu không phải tình cảnh bây giờ không thích hợp, Lôi Nghênh không ngại một bàn tay chụp chết lão già tự luyến không biết xấu hổ này….

Lâm Vi Vi vừa mới tìm được vị trí để ngồi xuống, phía đối diện cũng có một người dùng thế sét đánh không kịp bưng tai ngồi xuống theo.

- Vị trí này thật sự tốt, tầm nhìn tốt, ngồi cũng rất dễ chịu.

Sở Uy cười tủm tỉm nói.

Lâm Vi Vi không phản ứng lại, cố gắng khắc chế xúc động muốn hắt ly cafe qua đó. Nàng nhìn quanh bốn phía, chỗ đã không đủ ngồi, hơn nữa nàng cũng không nỡ đổi vị trí này, nó vừa vặn tựa lưng với Bạch Tiểu Thăng.

Cho nên, Lâm Vi Vi cũng đành nhịn xuống.

Thấy Lâm Vi Vi không có ý định đứng dậy rời đi, Sở Uy lại càng nhiệt tình trò chuyện, nội dung xoay quanh bằng cấp, tài sản và các loại phẩm vị của bản thân.

Một hệ liệt huyền diệu.

- Ông chú, ngài đã kết hôn chưa !

Bị làm phiền, Lâm Vi Vi chỉ trả lời một câu.

Hi vọng rằng người này sẽ biết tự trọng.

- Nhắc đến vấn điều này, nó làm cho tôi cảm thấy rất đau đớn.

Sở Uy thu lại nụ cười, trên mặt có thêm vài nét gian nan vất vả,

- Em nói xem, với điều kiện của anh, nếu nói là chưa kết hôn thì chắc chẳng có ai tin. Anh đã kết hôn, nhưng đó là một cuộc hôn nhân bất hạnh. Nó là thứ duy nhất mà anh không dám đối mặt trong cuộc đời. . .

Sở Uy chậm rãi kể cho Lâm Vi Vi nghe về vợ mình không thú vị đến cỡ nào, tính tình còn rất hung hăng càn quấy, còn mình lại là một người đàn ông nhẫn nại, biết tha thứ.

Nếu là một cô gái trẻ khác, nói không chừng có thể bị hắn lừa gạt, buồn vì cuộc đời bất hạnh của hắn rồi sẽ an ủi.

Sở Uy cũng đang chờ đợi điều đó.

Nhưng Lâm Vi Vi căn bản vẫn thờ ơ như cũ, lạnh lùng uống cafe, giống như đang nghe cốt truyện của một bộ phim truyền hình.

Sau lưng Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng uống cafe rồi cố gắng che đi cảm giác rất muốn cười của mình.

Từ lúc hắn trở thành sự vụ quan kiểu mới, Lâm Vi Vi luôn luôn đi theo hắn, đã gặp qua muôn hình muôn vẻ đủ loại đàn ông, tướng mạo trung hậu nội tâm xảo trá, mặt thì thành thật nhưng nội tâm ác độc, tướng mạo đoan chính bên trong bẩn thỉu. . .

Sở Uy hồ ngôn loạn ngữ như thế này, dùng để lừa gạt một vài cô gái trẻ nhược trí thì còn được, muốn lừa gạt Lâm Vi Vi ?

Không dùng được.

Bên kia.

Cửa văn phòng mở ra, người phụ trách họ Vương đi ra rồi tiến thẳng đến bên này, rất nhanh đã đến trước mặt mọi người.

- Mọi người không cần phải đứng dậy, ngồi đó là được rồi. Sau đây tôi sẽ bắt đầu đọc tên, đọc đến tên ai thì người đó có thể đi qua, Hàn tổng muốn đích thân phỏng vấn từng người.

Trong tay người phụ trách họ Vương cầm một trang giấy, khách khí nói với đám người.

Dù là nói như thế, Sở Uy và một số người vẫn đứng dậy, khách sáo cười cười rồi mới ngồi xuống.

Đã có người phụ trách họ Vương ở chỗ này, Sở Uy cũng không còn kể khổ kể sở với Lâm Vi Vi nữa, lúc này mưới để cho màng nhĩ của Lâm Vi Vi có được giây phút bình yên ngắn ngủi.

- Tống Kỳ Thực tiên sinh.

Người phụ trách họ Vương nhìn vào tờ danh sách rồi đọc lên tên người đầu tiên, sau đó cười nói với những người còn lại,

- Anh có thể trực tiếp đi qua đó, chỉ cần gõ cửa là có thể tiến vào.

Người phụ trách họ Vương tiếp tục cao giọng nói,

- Ngụy nữ sĩ là người kế tiếp, xin hãy chuẩn bị. Thời gian phỏng vấn của mỗi người là năm phút đông hồ.

Trong lúc hắn nói chuyện đã có 2 nhân viên của tập đoàn Thần Hợp đi đến, đứng ở phía sau người phụ trách họ Vương, dường như là đang chờ nghe phân phó.

Vị Tống Kỳ Thực kia đi vào văn phòng của Hàn Hà Phi, nhưng vẫn chưa tới năm phút đồng hồ, tối đa cũng liền ba phút liền bị người đưa ra ngoài, lúc đi ra trên người còn hơi có chút bụi đất.

Phía sau hắn còn đi theo một người đàn ông trung niên.

Người kia vừa xuất hiện, ngay cả người phụ trách họ Vương đều phải vội vàng đứng lên chào hỏi.

Kỳ thực, do trên đường đã được người phụ trách họ Vương giới thiệu, mọi người ở đây cũng rõ ràng.

Người kia hẳn là trợ lý thứ hai của Hàn Hà Phi, Dư Song Dục.

Sau khi nói chuyện với Dư Song Dụ, người phụ trách họ Vương an bài một tên nhân viên đưa tiễn vị Tống Kỳ Thực kia đi.

Tiễn đến chỗ thang máy.

Chỉ tốn ba phút liền loại bỏ một người !

Mọi người ở đây thấy cảnh này thì trong lòng bắt đầu khẩn trương.

Cô gái tên Ngụy Đại Ny là người kế tiếp nên càng có thêm mấy phần khẩn trương.

Sau khi nàng đi qua, trợ lý của Hàn Hà Phi là Dư Song Dục cũng đi theo sau.

- Kế tiếp là Bạch Oánh nữ sĩ, . . .

Người phụ trách họ Vương nói với mọi người còn đang chờ.

Thấy Lâm Vi Vi lên tiếng, Sở Uy vui vẻ,

- Hóa ra em gọi là Bạch Oánh sao, tên rất hay ! Nhìn da thịt của em rất trắng, còn rất oánh nhuận !

Lâm Vi Vi mặc kệ hắn.

. . .

Cô gái tên Ngụy Đại Ny kia chỉ trống đỡ được 4 phút, nhưng sau cùng vẫn ảm đạm đi ra.

Vị trợ lý trung niên kia lạnh lùng đi ra, nhưng chỉ đứng ở cửa ra vào lắc đầu với người phụ trách họ Vương.

Người phụ trách họ Vương lập tức sắp xếp người đưa tiễn Ngụy Đại Ny.

Kể từ đó.

Luân phiên hai người, đều không có ai chống đỡ được đến 5 phút, tất cả đều bị đào thải.

Loại tỉ lệ cao đào thải này đều khiến tất cả mọi người ở đây phải im lặng.

Tuy nói lần này, người phụ trách họ Vương có bảo bọn họ là sẽ giữ lại bốn người.

Nhưng Lão Vương cũng đã nói, nếu như Hàn tổng không thỏa mãn thì rất có thể, tất cả mọi người đều phải đi một chuyến tay không !

Sự thật tàn khốc như vậy khiến cho những người dũng cảm nhất cũng phải lo lắng.

Đã đến lượt mình, Lâm Vi Vi liền đặt chén trà xuống rồi cất bước đi qua.

Trẻ tuổi lại xinh đẹp, khí chất cao khiết thoát tục.

Liền ngay cả vị trợ lý Dư Song Dục cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, còn gật đầu cười một tiếng.

Sau khi Lâm Vi Vi đi vào, đám người đang chờ đợi không hẹn mà cùng im lặng không nói một lời, buồn bực nhìn chằm chằm vào cảnh cửa.

Không khí có chút nặng nề.

Không phải là bởi vì Lâm Vi Vi làm cho người ta chú ý, mà là do liên tiếp có ba người bị đào thải làm cho đám người nhận phải đả kích nặng nề.

Lâm Vi Vi đi ra, đồng dạng cũng chỉ dùng 4 phút đã đi ra.

Mọi người ở đây đều hết sức khẩn trương.

Nhưng một màn tiếp theo lại khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc.

Dư Song Dục tự mình đi theo, còn cười cười rồi gọi người phụ trách họ Vương qua, tha thiết căn dặn vài câu.

Sau đó, người phụ trách họ Vương cũng nở nụ cười tự mình tiễn Lâm Vi Vi rời đi.

Không phải là hướng phía thang máy, mà là đến một gian phòng khách khác.

Thông qua được !

Ánh mắt đám người đang chờ lập tức sáng lên như vừa bắt được hi vọng.

Tuy không phải chính bọn hắn là người thông qua, nhưng có người dùng thời gian ngắn như vậy thông qua cũng đủ khiến cho bọn họ mừng rỡ.

Sau khi người phụ trách họ Vương đưa Lâm Vi Vi đi qua, liền lập tức vội vã trở về, cười nói với đám người,

- Mọi người thấy đấy, người thứ nhất vượt qua đã xuất hiện, chỉ là theo ý của Hàn tổng thì vị nữ sĩ kia kia còn rất trẻ tuổi, cần lịch luyện, tạm thời không thích hợp làm trợ lý của hắn.

Nửa câu sau của người phụ trách họ Vương là cố ý nói cho đám người:

Vị trí trợ lý vẫn còn trống không, mọi người vẫn còn cơ hội!

Người phụ trách họ Vương lại lần nữa đọc tên hai người tiếp theo.

Người xếp sau Lâm Vi Vi vừa mới đi vào, bên này cũng chỉ vừa mới đọc tên người tiếp theo để chuẩn bị thì vị kia đã đi ra, tốc độ có thể xưng là kinh người.

Kết quả siêu cấp nhanh, không phải là theo bước Lâm Vi Vi, mà là bị đào thải siêu cấp nhanh.

Sau người này chính là Lôi Nghênh, hắn là người cao to nhất trong số ứng viên ở đây, không có chỗ nào giống trợ lý, hoàn toàn giống một vị bảo tiêu.

Lôi Nghênh vừa tiến vào văn phòng của Hàn Hà Phi, Sở Uy ở phía ngoài liền thấp giọng cười lạnh,

- Ha ha, Một kẻ to lớn thô kệch như vậy thì Hàn tổng có thể coi trọng, mới là lạ !

Đến bây giờ, còn chờ đợi ở bên ngoài cũng chỉ còn Sở Uy, Bạch Tiểu Thăng và một người tên là Vương Ngụy.

Đối với sự trào phúng của Sở Uy, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không để ý tới.

Lần này thời gian dường như cũng vừa vặn đến năm phút đồng hồ.

Người phụ trách họ Vương vừa mới nhìn ra ngoài, thì cánh cửa cũng đúng lúc mở ra.

Đồng dạng, vị trợ lý Dư Song Dục cũng tự mình đưa Lôi Nghênh đi ra.

Người phụ trách họ Vương cũng được gọi đi qua đó, đưa Lôi Nghênh đến phòng khách mà Lâm Vi Vi đang chờ.

- Hắn cũng qua ?

Sở Uy chợt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Vương Ngụy cũng trừng lớn mắt, biểu thị khó mà tin được.

Nhưng mà, hiển nhiên bây giờ không còn thời gian cho người phụ nữ này cảm khái, bởi vì nàng là người kế tiếp.

Vương Ngụy đi qua, có thể nói nàng dùng thời gian là ngắn nhất, chỉ có tầm hai phút đồng hồ.

Kết quả, bị đào thải.

Người phụ trách họ Vương đọc trình tự hai người cuối cùng.

Bạch Tiểu Thăng trước, Sở Uy cuối cùng.

Đối với chuyện này, Sở Uy ẩn ẩn có chỗ bất mãn, nhưng lại không có nói ra.

Hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, trong miệng khẽ lầm bầm một câu ——

Tiểu bạch kiểm, chúc mày bị đào thảo trong ba mươi giây!

Bạch Tiểu Thăng gõ vào cửa văn phòng của Hàn Hà Phi, người mở cửa là trợ lý thứ hai của Hàn Hà Phi - Dư Song Dục.

Hai bên đều khách khí gật đầu chào hỏi.

Bạch Tiểu Thăng tiến vào giữa văn phòng, giương mắt nhìn về bốn phía.

Văn phòng này khiến cho người ta có cảm giác đầu tiên là lớn, rất rộng rãi, rất thoáng đãng, cửa sổ ở vách tường đối diện cũng được đổi thành cửa sổ sát đất, tầm mắt rộng, lại thu ánh sáng cực tốt, đứng trước cửa sổ là có thể quan sát được thế gian phồn hoa dưới chân.

Ở một đầu trong văn phòng là một vị trung niên có vẻ mặt nghiêm túc, tướng mạo của hắn rất uy nghi làm cho người ta cảm thấy tựa như một đầu hùng sư, lúc này đang vùi đầu xem một xấp lý lịch.

Bạch Tiểu Thăng tiến đến, cho đến lúc tới gần hắn cũng không có ngẩng đầu lên một cái.

Dư Song Dục ra hiệu cho Bạch Tiểu Thăng ngồi vào chiếc ghế sô pha ở phía trước.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, rất khách khí gọi một tiếng "Hàn tổng" rồi mới ngồi xuống.

Ở nơi làm việc thì lễ nghi là điều không thể thiếu, đặc biệt là trước mắt mình đang là "Ứng viên" .

Hàn Hà Phi giương mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Người này có ánh mắt vô cùng sắc bén, thậm chí ngay cả một vài vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực cũng không thể bằng hắn!

Nét mặt Bạch Tiểu Thăng không thay đổi, nhưng trong lòng lại càng thêm chú ý.

- Cậu tên là Lâm Thăng, ban đầu làm ở tập đoàn SMT, đã từng làm qua Tổng giám sát cao cấp, còn làm qua trợ lý Phó tổng giám đốc.

Hàn Hà Phi đọc lên lý lịch của Bạch Tiểu Thăng, sau đó chỉ hơi gật đầu,

- Cũng không tệ lắm.

Chỉ là không tệ.

- Tập đoàn SMT năm ngoái có một hạng mục mới, trong ngành cũng có thể xưng là 'Hành nghiệp mới nổi', hiện giờ thế nào.

Câu nói thứ hai của Hàn Hà Phi chính là một câu hỏi, còn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Bạch Tiểu Thăng mà đặt câu hỏi.

Vị Hàn tổng này có khí thế cường hãn, hơn nữa vừa nói liền vào thẳng chủ đề.

Giống như thời gian của hắn vô cùng quý giá, phỏng vấn một người ba năm phút đồng hồ đều lãng phí, đều muốn giảm thiểu xuống.

Việc đột nhiên hỏi thăm này, nếu là người khác thì có khả năng sẽ bị luống cuống.

Bạch Tiểu Thăng ý nghĩ hơi động, Hồng Liên liền đưa thông tin liên quan tới câu hỏi của Hàn Hà Phi tìm kiếm ra.

Tên này còn đào hố cho mình! Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng đã có đáp án, tất nhiên không hoảng hốt, bình thản nói,

- Cái hạng mục mới của tập đoàn SMT chúng tôi xác thực có tính sáng tạo rất cao.

Hàn Hà Phi khóe môi nhếch lên, thâm ý sâu xa.

- Lời bình luận trong ngành thủy chung luôn có hai mặt, đến cuối cùng gièm pha là chiếm đa số. Hàn tổng muốn hỏi ý kiến cá nhân của tôi, vậy tôi sẽ không thay mặt người khác để nói chuyện, mà tùy ý trò chuyện một chút. Trong mắt của tôi, khả năng hạng mục này là một sách lược đúng, nhưng lại áp dụng sai thời gian. Đương nhiên, xem vẫn tính là được người ta tán thưởng. Nếu như hiện giờ cái sách lược này được áp dụng, có lẽ sẽ thành công, đáng tiếc !

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Hàn Hà Phi giữ im lặng, sau đó hỏi đầy ẩn ý,

- Vậy bây giờ áp dụng chẳng phải càng tốt hơn.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu,

- Đã đẩy ra, trên thị trường sẽ có người diễn sinh hình thức tương tự, hiện giờ nếu lại dùng thì đã chậm.

- Tôi nghe nói SMT đang đàm phán việc thu mua với Đằng Vân, cậu biết được bao nhiêu, nói một chút, nếu như lời cậu nói có tác dụng thì tất nhiên tôi sẽ không bạc đãi cậu.

Hàn Hà Phi chờ mong nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt cổ vũ.

- Xin lỗi Hàn tổng, ngài không phải là người đầu tiên hỏi tôi về vấn đề này, người ta cho Lâm Thăng tôi bảng giá cũng rất cao.

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt nhưng lại nói một cách không chần chờ,

- Tuy tôi không ở SMT, nhưng câu trả lời của tôi vẫn như cũ —— Tôi đã sớm rời đi nên cũng không rõ ràng lắm.

Hàn Hà Phi nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, nghiêm túc nhìn mấy giây, sau đó lại cúi đầu xem lý lịch rồi chỉ tay ra phía ngoài,

- Anh đi đi !

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, lễ phép gật gật đầu, sau đó chào hỏi Dư Song Dục rồi mới bước ra ngoài.

Ánh mắt Dư Song Dục mang theo thưởng thức và chút tiếc nuối, mang theo Bạch Tiểu Thăng ra bên ngoài.

Thẳng đến khi Bạch Tiểu Thăng đi tới cửa, tay chạm đến chốt cửa, từ phía sau lại truyền đến một giọng nói trầm thấp.

- Dẫn cậu ta đến phòng khách.

Sau bàn, Hàn Hà Phi cũng không ngẩng đầu lên mà ngồi xem kỹ phần lý lịch cuối cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận