Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1627: Tiếp nhận hay là từ chối

Hồng Liên trình bày một hồi về lợi và hại sau khi bỏ qua nhiệm vụ, cũng lại in vào trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

Vậy là buông tha tốt hơn nhỉ? Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Tính toán tổng hợp lại, trước mắt tồn tại chức vụ cao thích hợp hơn, còn hệ thống trợ giúp mạnh hơn, cho ngài có nhiều thời gian hơn, ngài tiếp nhận nhiệm vụ hay bỏ qua nhiệm vụ.

Hồng Liên nói.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi:

- Vậy nếu như tôi thăng cấp, có phải không thể nhúng tay vào chuyện khu Đại Trung Hoa nữa đúng không.

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ này là ba tháng, khi đó chính là ngày tất cả hợp tác hẳn sẽ thể hiện ra hiệu quả, nếu như thăm viếng những sự nghiệp ở nước khác, nói không chừng còn có thể có nhiều hợp tác hơn, nhưng nếu không liên quan tới mình, Bạch Tiểu Thăng tóm lại không cam lòng.

- Không sai, chức vụ cao hơn, công tác cụ thể không liên quan đến bộ sự nghiệp, ngài có thể quan tâm, chỉ đạo, nhưng không thể tham gia quá nhiều.

Hồng Liên nói.

Nghe Hồng Liên vừa nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng không do dự nữa:

- Tôi từ chối nhiệm vụ!

Buồn cười!

Bạch Tiểu Thăng bận túi bụi trong nước ngoài nước, mới có được ngày hôm nay.

Trái cây hái được, đặt lên bếp nấu chín, lại đi như thế? Vậy không được!

Nếu như chỉ có thăng chức, tiến vào cuộc hành trình mình kế thừa còn dễ hơn.

Quan trọng anh vẫn nhận chuyện buôn bán với nhà họ Ngụy, lấy lại thanh xuân cho Ngụy Tuyết Liên.

Tay nắm nhiều công ty thương nghiệp của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa như vậy, nhiều tài nguyên như vậy, có khả năng làm được càng nhiều chuyện hơn, làm sao có thể nói buông tha là buông tha được.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng quyết định thật nhanh, từ chối nhiệm vụ.

- Tôi nhắc nhở kí chủ một lần nữa, loại trừ chức vụ thích hợp cao hơn, còn trợ giúp mạnh hơn, thứ ngài thiếu nhất là thời gian! Bỏ qua nhiệm vụ, chẳng khác nào kéo dài ở chức vụ này thêm một năm đến một năm rưỡi nữa, đến lúc đó, con đường kế thừa của ngài sẽ chỉ còn lại có bốn năm hoặc ít hơn, có cần suy nghĩ kỹ hơn không!

Hồng Liên lại nhắc nhở.

- Suy nghĩ kỹ rồi, tôi bỏ qua nhiệm vụ này!

Bạch Tiểu Thăng quyết đoán nói.

Hồng Liên không nói thêm gì nữa.

“Đinh" một tiếng vang lên, trong đầu Bạch Tiểu Thăng truyền tới một tiếng nhắc nhở:

- Kí chủ, bỏ qua nhiệm vụ!

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chỗ đó yên lặng hai phút, chỉ muốn đầu óc mình trống trải, không suy nghĩ nhiều.

Cho dù về sau chỉ có bốn năm thăng chức, anh cũng vẫn có lòng tin hoàn thành cuộc hành trình kế thừa của mình!

Hơn nữa, tay nắm giang sơn một phương của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa, có không gian cho anh phát triển, tranh thủ thời gian này anh sẽ làm tốt một vài chuyện!

Đúng lúc này, cửa phòng của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ, anh không suy nghĩ nữa, đứng dậy đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc phát hiện người đứng ngoài cửa lại là Mặc Tử Nhạc.

Mấy ngày qua, anh rất bận rộn, nhưng vẫn liên lạc với lão Mặc qua điện thoại, lão Mặc vẫn luôn ở Thiên Hỗ, nhưng nói ít ngày nữa sẽ qua.

- Tiểu Thăng, hôm nay tôi chuẩn bị rời khỏi Thiên Hỗ về nhà, bây giờ tới chào anh.

Mặc Tử Nhạc mỉm cười và nói.

- Mau vào đi!

Bạch Tiểu Thăng cười, bảo Mặc Tử Nhạc vào trong.

Sau khi đi vào, Mặc Tử Nhạc phát hiện Bạch Tiểu Thăng đang thu dọn hành lý thì không nhịn được sửng sốt:

- Cậu cũng...

- Anh không tới tìm tôi, tôi còn muốn gọi cho anh đấy, tôi cũng muốn rời khỏi Thiên Hỗ. Cũng là hôm nay.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói, mời Mặc Tử Nhạc qua ngồi.

Hai người cũng xem như là mới quen đã thân, thưởng thức nhân phẩm, năng lực của nhau, bây giờ thành bạn tốt.

Bạch Tiểu Thăng rót chén nước cho Mặc Tử Nhạc.

Mặc Tử Nhạc còn có chút tiếc nuối, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ban đầu muốn mời cậu đến trong nhà tôi làm khách, nhưng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nói các người rất bận rộn, không có thời gian, nên đành tiếc nuối.

- Sẽ có cơ hội thôi, chúng tôi cũng chỉ bận rộn mấy tháng, sao có thể cứ bận rộn mãi được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

- Đúng rồi, ngày đó tôi còn xem tin tức thấy cậu nữa, cậu rất lợi hại đấy!

Mặc Tử Nhạc thật lòng khen ngợi.

Thật ra, anh ta là một bác sĩ thật sự không có cảm giác gì với các ông chủ lớn, doanh nhân lớn, anh ta khen Bạch Tiểu Thăng lợi hại cũng không có tâm trạng nào khác.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Tạm được tạm được thôi. Anh Mặc còn trẻ như vậy đã làm bác sĩ chủ nhiệm mới tính là nhân vật trâu bò chứ.

Lúc này Mặc Tử Nhạc cười.

Hai người ngồi xuống trò chuyện một hồi, cũng giao hẹn sẽ chờ Bạch Tiểu Thăng có thời gian rảnh lại tới nhà họ Mặc làm khách.

Sau đó, Mặc Tử Nhạc đột nhiên hỏi:

- Ôi, hôm nay cậu đi chuyến mấy giờ vậy?

Vé xe ở chỗ của Lâm Vi Vi, nhưng cô đã chụp ảnh cho Bạch Tiểu Thăng, anh vội lấy ra cho Mặc Tử Nhạc xem.

Mặc Tử Nhạc xem ảnh chụp vé xe xong liền sửng sốt, bộ dạng không thể tin nổi nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Sao có thể như vậy được!

Cái gì có thể?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt khi nghe anh ta nói vậy.

Mặc Tử Nhạc thấy thế, vội lấy vé xe của mình đưa cho Bạch Tiểu Thăng xem:

- Cậu tự xem đi!

Bạch Tiểu Thăng cầm vé xe của Mặc Tử Nhạc qua, so sánh với ảnh trên điện thoại di động của mình, anh cũng sửng sốt.

Cùng chuyến tàu, cùng toa xe, còn ngồi sát bên nhau nữa!

- Má ơi!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nói:

- Sao lại trùng hợp như vậy!

Biết được Mặc Tử Nhạc và mình cùng chuyến xe, cùng toa, ngay cả chỗ ngồi cũng cạnh nhau, cho dù là Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được phải thán phục.

- Chuyện này thật đúng là duyên phận!

Mặc Tử Nhạc vỗ tay cười to:

- Hay là cậu nửa đường xuống xe với tôi, tới nhà tôi ăn bữa cơm tối rồi hãy đi tiếp. Tôi sẽ trả tiền vé xe cho cậu.

Lấy thân phận của Bạch Tiểu Thăng, tất nhiên sẽ không quan tâm tới tiền một vé xe, Mặc Tử Nhạc cũng chỉ trêu chọc nói vậy thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Được thì được, nhưng cho dù tôi có cam tâm tình nguyện. Chuyện công việc của công ty tôi bên kia không thể bỏ mặc cho bọn họ làm được, tôi sẽ thấy áy náy.

Lúc này, công ty đang bận rộn, Bạch Tiểu Thăng trở lại làm việc cùng mọi người, cũng là khích lệ lòng người.

- Đúng rồi, anh muốn xuống xe ở đâu?

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy vé xe của Mặc Tử Nhạc nhìn, thuận miệng đọc tên địa danh:

- Thành phố Ly Khâu.

Ly Khâu?

- Thật tuyệt vời!

Bạch Tiểu Thăng lập tức không nhịn được khen một tiếng.

Anh xem qua một bài bình luận, mười thành phố lớn tốt nhất để định cư trong cả nước có Ly Khâu, Ly Khâu cảnh đẹp thức ăn ngon người đẹp cũng nổi tiếng cực giàu có.

Mặc Tử Nhạc thấy Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với phong cảnh, thức ăn ngon ở Ly Khâu thì không nhịn được lộ ra vẻ mặt đắc ý, bắt đầu không ngừng khen ngợi quê hương của mình.

Hai người đang trò chuyện, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gõ vang lên.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi, tính gọi Bạch Tiểu Thăng cùng xuất phát sớm một chút.

Thấy Mặc Tử Nhạc đã ở đó, hai người cũng lần lượt chào hỏi.

Mặc Tử Nhạc biết bọn họ là cấp dưới của Bạch Tiểu Thăng, nhưng cũng là bạn của Bạch Tiểu Thăng. Nói lý ra, ba người đối xử bình đẳng, không có gì che giấu nhau. Chỉ riêng điều này đã khiến cho Mặc Tử Nhạc rất bội phục, cũng rất hâm mộ Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe Bạch Tiểu Thăng nói mới biết được, Mặc Tử Nhạc đi cùng chuyến tàu với bọn họ, hơn nữa còn cùng một toa xe, thậm chí ngay cả vé xe cũng sát nhau, cả hai đều kinh ngạc vô cùng.

Lâm Vi Vi biết quê của Mặc Tử Nhạc ở thành phố Ly Khâu, cũng rất muốn tới thăm.

Năm đó bọn họ theo Bạch Tiểu Thăng "thăm quan sự vụ", du lịch các thành phố trong nước, thật đáng tiếc là không đến Ly Khâu, chỉ mới đi qua có một lần.

Không nghĩ tới lần này vẫn là đi ngang qua...

Mặc Tử Nhạc nhân cơ hội mời bọn họ một hồi.

Hai người tất nhiên từ chối khéo.

Mặc Tử Nhạc nhìn đồng hồ, cũng cảm thấy nên xuất phát sớm một chút thì tốt hơn, vừa hay mọi người còn tiện đường, nên dứt khoát đi cùng.

Khi tới khách sạn này, Mặc Tử Nhạc đã mang theo hành lý, còn gửi ở trong khách sạn, chỉ cần xuống tầng cầm là có thể đi, cũng thuận tiện.

Mười lăm phút sau, ba người Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc đi xuống tầng, định cùng chạy tới nhà ga.

Bạn cần đăng nhập để bình luận