Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 659: Tên nhóc này cực kì mạnh!



Hoắc Thiên Tầm vào nhà vệ sinh, bỏ găng tay lên bồn rửa tay, nhìn vào gương chỉnh trang.

Một gã đàn ông đầu tóc vàng hoe đi qua sau nàng.

Hoắc Thiên Tầm thấy trong gương nhưng cũng không để ý, cúi đầu xem lại.

Túi xách tay đã biến mất!

Nàng ngẩng đầu lên thấy tên tóc vàng kia còn chưa đi xa, hắn còn quay đầu nhìn nàng, trong tay hắn cầm chính là túi xách của nàng.

- Có ăn trộm!!!

Hoắc Thiên Tầm kinh sợ hét lớn:

- Đứng lại!

Hô lớn một tiếng rồi nàng giận dữ đuổi theo.

Trong tiệm cơm làm sao có thể để tên trộm này chạy được.

Tên tóc vàng liền chạy thẳng đến cửa sau nhà hàng.

Hắn sớm đã thăm dò kĩ càng đường đi nước bước.

Mặt tiền Thiên Trản lâu hướng đường lớn, phía trước náo nhiệt nhưng phía sau là một con đường vắng vẻ không có người đi.

Thích hợp hành nghề!

Lúc này Trịnh Thanh Hồng cùng Triệu Thiên Trạch bắt chuyện qua liền tới một phòng khách khác, vừa ngồi xuống liền nhận được tin Bạch Kiêu Thừa gửi tới: Triệu Thiên Trạch đi vào nhà vệ sinh, tóc vàng sắp động thủ.

Trịnh Thanh Hồng tranh thủ thời gian đứng dậy, vội vàng chạy tới hội họp cùng Bạch Kiêu Thừa.

Hắn cũng không biết rõ tên tóc vàng thấy có đúng là Triệu Thiên Trạch không.

Hai người vừa nấp kĩ liền thu được tin tóc vàng ra tay.

- Thật nhanh nha, chuyện này vẫn rất thuận lợi.

Trịnh Thanh Hồng rất cao hứng.

- Lát nữa đợi mấy người kia bày trận ngài liền từ đây đi ra, quay đầu ngài giải thích thấy Triệu tiểu thư đuổi trộm, ngài không yên tâm nên chạy tới. Hoàn hảo!

Bạch Kiêu Thừa nhận xét.

- Ông được lắm!

Trịnh Thanh Hồng không nhịn được tán dương.

Bạch Kiêu Thừa vẻ mặt đắc ý, dáng vẻ như tất cả đều nằm trong tay.

Không lâu sau tóc vàng từ tiệm cơm tháo chạy, một nữ nhân hăng hái đuổi theo đằng sau.

Tiêu chí mái tóc nâu sóng lượn cùng bộ đồ màu đen làm Trịnh Thăng Hồng trợn cả mắt lên.

- Chuẩn bị!

Bạch Kiêu Thừa hô một tiếng, Trịnh Thanh Hồng chuẩn bị sẵn sàng đón địch, hai mắt sáng lên, trông đợi một màn anh hùng cứu mỹ nhân của chính mình.

Hoắc Thiên Tầm một đường điên cuồng đuổi theo, tên tóc vàng dừng lại, xoay người. Nàng mới giật mình nhận ra nơi này một bóng người cũng không có.

Tên tóc vàng một tay tung tung túi xách của nàng, một mặt cười xấu xa nhìn nàng, không chút sợ hãi.

Hoắc Thiên Tầm vừa cảm thấy không ổn thì sau lưng nhảy ra hai tên đàn ông cao to chặn đường.

Hai tên to con cỡ một mét tám, bắp thịt rắn chắc, mặc quần áo nhìn vừa hung dữ vừa cường tráng.

- Các ngươi muốn làm gì?

Rốt cuộc Hoắc Thiên Tầm hoảng sợ, kinh hãi nói.

Tên tóc vàng cùng hai tên kia nhe răng cười, chậm rãi đi tớ.

- Đừng tới đây! Tôi… tôi kêu lên đấy!

Hoắc Thiên Tầm bối rối nói.

- Mày kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có ai.

Tên tóc vàng cố ý nhe răng cười, trong ánh mắt lộ vẻ ác độc, tùy ý đánh giá người phụ nữ.

Hai tên còn lại cũng phát ra tiếng cười xấu xa.

Sắc mặt Hoắc Thiên Tầm trắng bệch, vô cùng sợ hãi.

Không sai biệt lắm, ông chủ lớn, tranh thủ lên sân khấu đi a!

Tên tóc vàng cũng gấp nên đi tới gần quá, lúc này mình nên động thủ hay không động thủ đây?

Lưu manh cũng không phải dễ làm!

- Đi, đến phiên ngài!

Bạch Kiêu Thừa vỗ tay một cái nói.

- Dừng tay!

Trịnh Thanh Hồng phát lực đan điền, quát to một tiếng rồi nhảy ra.

Nhưng mà không đợi hắn đi qua, một bóng người từ trong tiệm cơm chạy như một cơn gió, tốc độ cực nhanh.

- Ngươi… Bạch Tiểu Thăng?

Trịnh Thanh Hồng thấy rõ ràng người kia, trợn tròn mắt.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng chạy tới tựa hồ cũng kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Chẳng qua bước chân hắn vẫn không ngừng lại.

- Ta… Tổ sư nó! Hắn làm cái gì?

Trịnh Thăng Hồng kinh hoảng nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thăng hỏi Bạch Kiêu Thừa.

- Hắn… Hắn đi cứu người!

Bạch Kiêu Thừa cũng hoảng sợ.

Làm sao lại nhảy ra một tên Bạch Tiểu Thăng? Cái này không có trong kế hoạch!

Như vậy Trịnh tổng hô to là để trợ uy cho hắn…

Cái bẫy êm đẹp này thoạt nhìn bị người quấy nhiễu!

Giống như khổ khổ sở sở luộc một con vịt, con vịt không bay lại để người ta bưng cả nồi đi.

Đây là cảm giác gì!

- Họ Bạch! Đồ không biết xấu hổ, bại hoại, thấp hèn, làm hỏng chuyện tốt của ta!

Trịnh Thanh Hồng tức nổ đom đóm mắt, chửi ầm lên.

Chắc chắn Bạch Tiểu Thăng không nghe được, nhưng sắc mặt Bạch Kiêu Thừa rất khó coi.

Hắn cũng họ Bạch…

Mắng xong, Trịnh Thanh Hồng dậm chân một cái liều lĩnh vọt tới.

- Được, cùng náo nhiệt nào!

Bạch Kiêu Thừa mím môi thì thào nói.

Bên kia, tên tóc vàng không khỏi đi chậm lại, rướn cổ nhìn sau lưng Hoắc Thiên Tầm.

Làm Hoắc Thiên Tầm đầy bụng nghi hoặc.

Sao lại cảm giác như tên lưu manh này không quan tâm đến nàng?

Nhìn cái gì đấy?

Hoắc Thiên Tầm cũng không nhịn được liếc về phía sau, hai con ngươi lập tức sáng lên.

Nàng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc chạy tới.

- Người này là ông chủ lớn sao?

Tên tóc vàng hai mắt cũng tỏa sáng, nhưng lập tức liền sững sờ.

Không phải!

Bạch Tiểu Thăng đã đến gần, hai tên đàn ông kia quay đầu đón tiếp.

- Ai dám phá hỏng chuyện tốt của các gia gia?

- Lại tới thì chúng ta không khách khí nữa!

Hai người chưa từng thấy Trịnh Thanh Hồng, coi đây là chính chủ, tiếp tục diễn.

- Cứu tôi với!

Hoắc Thiên Tầm hô to một tiếng, lại thấy hai tên trai tráng cao to, trước mặt bọn hắn Bạch Tiểu Thăng có vẻ yếu đuối, nàng lại hô to:

- Mau về gọi thêm người!

Hoắc Thiên Tầm nghĩ Bạch Tiểu Thăng chỉ cần chạy về, những người này tất sẽ bối rối mà giải vây cho mình.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn giữ tốc độ như cũ, còn cười với nàng một tiếng.

Anh không đánh lại bọn chúng còn không chạy, thật là đần muốn chết! Anh đóng giả anh hùng cái gì!

Hoắc Thiên Tầm ảo não nhìn Bạch Tiểu Thăng không biết tự lượng sức.

Một màn kế tiếp làm tất cả mọi người sợ ngây người.

Tên đại hán cao to đang giương nanh múa vuốt gần Bạch Tiểu Thăng nhất bay ra ngoài trong nháy mắt.

Chính là bay ra ngoài, chừng ba, năm mét, nằm trên mặt đất như đống cát.

Chỉ nhìn cũng thấy đau thay cho hắn!

Một tên khác lập tức sững sờ.

Hoắc Thiên Tầm mắt nhìn tên đại hán trợn trắng mắt, sùi bọt mép đầy rung động.

Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?

Hoắc Thiên Tầm đang nghi vấn thì một tên đại hán khác nôn nóng:

- Thằng nhóc, mày chơi thật, tổ sư…

Hắn im bặt dừng lại.

Bạch Tiểu Thăng nhanh như chớp đến gần hắn, hai nắm đấm đều xuất hiện, đám người nhìn cũng không rõ ràng, chỉ nghe từng tiếng đấm đá ngột ngạt.

Sau đó đại hán kia liền giống mì sợi mềm rũ xuống.

Bạch Tiểu Thăng yếu ớt trong vài giây hạ gục hai tráng hán!

Mắt Hoắc Thiên Tầm tròn xoe, hai tay che miệng, nàng không nói ra lời.

Tên tóc vàng sợ đến choáng váng.

Chuyện này cùng hợp đồng không giống nhau a!

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn một cái, tên tóc vàng gào to rồi ném túi xách đi, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Bỏ mẹ nó tiền thuê! Số tiền kia chỉ sợ không đủ tiền thuốc.

- Cẩn thận!

Hoắc Thiên Tầm chợt quát to, nàng nhìn thấy sau lưng Bạch Tiểu Thăng lại xông ra một người.

Chân dưới Bạch Tiêu Thăng chuyển một cái, tay trái quất lên mặt người phía sau, tay phải nện thẳng vào mặt đối phương.

Trịnh Thanh Hồng đuổi tới mệt gần chết, vừa vặn bị một chưởng của Bạch Tiểu Thăng quất tới, khóe miệng rỉ máu, nửa gương mặt sưng lên.

Hắn căn bản không kịp lên tiếng, thanh âm còn nghẹn ở yết hầu, hai mắt sợ hãi, trong mắt xuất hiện nắm đấm to bằng nồi đất.

- Lão Trịnh.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nói.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc may mà hắn kịp thu tay.

Nắm đấm của hắn đã kề sát chóp mũi của Trịnh Thanh Hồng.

Nếu mà hạ xuống, không phá tướng cũng không được!

- Trịnh tổng!

Bạch Kiêu Thừa bối rối đuổi tới, Trịnh Thanh Hồng ngã vào ngực hắn, lòng còn sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Thằng nhóc này, cực kì mạnh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận