Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 407: Hôm nay thật quá náo nhiệt mà.



Toàn bộ phòng họp lại lần nữa trở nên im lặng như tờ.

Mọi ánh mắt đều tập trung lên trên người Bạch Tiểu Thăng, hắn trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.

Từ ngày hôm nay, giám đốc truyền thông Trung Kinh chính là họ Bạch!

Tôn kính cũng được, kính sợ cũng được, vị giám đốc họ Bạch này khiến mỗi người đều nín thở tập trung, đối đãi nghiêm túc.

- Hôm nay mời mọi người tới là có ba chuyện.

Bạch Tiểu Thăng hắng giọng, đối với mọi người phía dưới nói.

- Thứ nhất là chúng ta hoan nghênh lãnh đạo đến từ phòng sự vụ của Chấn Bắc Tập Đoàn khu Đại Trung Hoa —— ngài Vương Tân Thành.

Bạch Tiểu Thăng dẫn đầu vỗ tay, người phía dưới cũng vỗ tay theo.

Vương Tân Thành tranh thủ thời gian nở nụ cười.

Tiếng vỗ tay còn chưa đến ba giây, Bạch Tiểu Thăng liền vẫy tay ra hiệu toàn trường yên lặng.

Vương Tân Thành há hốc mồm, vừa định nói gì đó.

Cái này cũng quá là. . .

Vương Tân Thành sững sờ, cười ngại ngùng, rồi ngồi im lặng.

Mặc dù như vậy, đối với hành động của Bạch Tiểu Thăng, Vương Tân Thành cũng không cảm thấy thế nào, cũng không buồn, không giận.

- Thứ hai là tuyên bố tôi được bổ nhiệm.

Bạch Tiểu Thăng còn chưa dứt lời, thì tiếng vỗ tay thi nhau nổi lên, như là sấm rền.

Trên đài có Lâm Vi Vi, dưới đài có Cao Đại Chí, Thạch Vũ, hai tên quản lý phòng ban, gương mặt đỏ lên vì hưng phấn, liều mạng vỗ tay.

m vang vang vọng cả một vùng, tất cả mọi người liên tục vỗ tay như sợ tiếng vỗ tay của mình không đủ to để lãnh đạo mới có ý kiến vậy.

Bạch Tiểu Thăng lại vẫy tay xuống ra hiệu muốn để mọi người im lặng trở lại, nhưng hiện tại chiêu này của hắn không hiệu quả.

Với chuyện này, họ công nhiên "Vi phạm" ý của lãnh đạo. Vì có câu gọi là đưa tay không đánh người tươi cười, nhiều lễ thì cũng không bị trách nha. . .

Tiếng vỗ tay kéo dài mấy phút, mới dần dần dịu xuống, Vương Tân Thành đều có chút lúng túng, nhưng vẫn còn có thể nở nụ cười và vỗ tay theo.

Bởi vì Bạch Tiểu Thăng có thể chính là tiền đồ của hắn!

Nhìn tiền đồ của mình chả lẽ lại buồn chán sao!

Trần Trường Khoảnh nôn nóng bất an, như là ngồi trên chông vậy, đứng ngồi không yên, lại không có lý do để đi, đành phải vỗ tay theo.

Tống Trường Không thì như là quả bóng bị xì hơi, cúi đầu, đối với bốn phía chả thèm quan tâm, cặp mắt của hắn lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bạch Tiểu Thăng lại giơ tay lên lần nữa.

Lần này, tiếng vỗ tay cuối cùng đã dừng lại.

- Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! May mắn cùng với mọi người ở cùng một công ty, là vinh hạnh của tôi! Hi vọng về sau chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Chỉ một câu thôi lại làm tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm.

Bạch Tiểu Thăng cười có chút bất đắc dĩ.

Thân là tổng giám đốc, thật sự là không giống, tùy tiện nói hai câu, đều có thể dẫn phát một trận rối loạn. . .

. . .

Khó khăn lắm tiếng vỗ tay mới dừng lại.

Bạch Tiểu Thăng không còn dám nói về mình, mà vẻ mặt nghiêm lại, nhìn về phía Tống Trường Không.

- Thứ ba, chính là vấn đề của tiền nhiệm giám đốc Tống Trường Không. . .

Bạch Tiểu Thăng nói, ánh mắt lướt qua trên người Tống Trường Không, thuận tiện liếc Trần Trường Khoảnh một chút.

Sắc mặt của Trần Trường Khoảnh trắng nhợt, thân thể run lên.

Tuy nhiên, ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng cũng không dừng ở trên người hắn lâu, vẫn như cũ nhìn về phía Tống Trường Không.

- Tống Trường Không.

Bạch Tiểu Thăng không che giấu chút nào, ngay trước mặt mọi người gọi tên của hắn.

Tống Trường Không ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Không thể phủ nhận, ông là một người có năng lực, đã từng có lý tưởng, có hoài bão!

Bạch Tiểu Thăng vẫn khẳng định hắn, rồi lập tức lắc đầu tiếc hận.

- Nhưng đáng tiếc là qua nhiều năm như vậy, quyền lực đã để ông đánh mất dự định ban đầu, lấy đi nhuệ khí của ông, ông đã không còn là Tống tổng dám đánh, dám liều nữa, trở thành nô lệ của quyền lực, vì bản thân mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào!

- Ông cũng nên tỉnh lại rồi, hiện tại hãy rời đi đi!

Bạch Tiểu Thăng nói với giọng đầy bình tĩnh.

Khuôn mặt Tống Trường Không trắng bệch, hai mắt vẫn còn lộ ra một chút tuyệt vọng và không cam lòng.

Hắn không nghĩ là do tâm địa độc ác của mình, mà chỉ oán hận Bạch Tiểu Thăng ra tay quá hung ác.

Tống Trường Không đã không còn trẻ nữa, đã đến trung niên, năm năm này tương đương với cơ hội cuối cùng để ông đi tới tầng cao hơn, vậy mà bây giờ cái gì cũng không còn!

Trong mắt Tống Trường Không dần dần tràn đầy hận ý.

Trong lúc này, Bạch Tiểu Thăng muốn một hai câu để hắn nghĩ lại chính là nằm mơ!

- Bạch Tiểu Thăng, cậu không đánh chết tôi! Tôi liền muốn đến bộ sự vụ của tập đoàn gửi đơn kiện cáo, là ngươi làm loạn truyền thông Trung Kinh, là ngươi đánh vỡ hi vọng cuối cùng của tôi, tôi. . . tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!

Tống Trường Không mất khống chế, bắt đầu hò hét.

Sau đó, hắn chuyển sang Vương Tân Thành, khóc to cầu khẩn.

- Ngài lãnh đạo, lần này ngài phải làm chủ cho tôi, ngài phải giúp tôi. . .

- Ông im miệng cho tôi! Chuyện này đâu có liên quan tới tôi!

Vương Tân Thành thấy Tống Trường Không muốn ỷ lại vào mình, thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, ánh mắt lập tức thay đổi, liền trở mặt, miệng phun nước bọt, quát to lên, bảo Tống Trường Không dừng lại.

Nói đùa!

Hắn sớm nhận định Bạch Tiểu Thăng có bối cảnh phi phàm, lần này lãnh đạo lại cho hắn cơ hội, Bạch Tiểu Thăng đã bị hắn coi như tiền đồ của mình!

Tống Trường Không còn muốn kéo hắn xuống nước!

Vương Tân Thành hận không thể cầm lấy chén sứ chứa nước sôi trên mặt bàn đập lên trên đầu Tống Trường Không, để cho hắn hôn mê luôn, khỏi phải làm mình gặp phiền phức!

- Tống Trường Không, đừng nói nữa đây là do bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa quyết định, nếu ông có cái gì không phục, liền đi khiếu nại đi, không cần lôi tôi vào!

Trước mắt bao người, Vương Tân Thành phải kiềm chế lại.

- Ngài lãnh đạo, ngài, ngài sao có thể nói như vậy, ngài không phải cũng nói với tôi là ngài bất mãn với Bạch Tiểu Thăng sao.

Tống Trường Không vội vàng nói.

- Im ngay!

Vương Tân Thành đập bàn một cái, quát to.

Tên Tống Trường Không này đúng là điên rồi, lời này có thể tùy tiện nói lung tung sao!

Nhất là có thể trước mặt "Tiền đồ" của mình nói sao, vạn nhất "Tiền đồ" hướng lên phía trên báo cáo, tiền đồ của mình không liền xong rồi sao!

- Bạch tổng, Tống Trường Không nói năng bậy bạ, nói lung tung, phát ngôn bừa bãi! Ngài tranh thủ thời gian gọi người lôi ra ngoài, không, là lôi ra khỏi truyền thông Trung Kinh! Đừng để cho tôi lại nhìn thấy hắn!

Vương Tân Thành giọng gấp gáp nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thở dài cười một tiếng.

- Tống tổng điên rồi, người tới, mau đem Tống tổng đưa ra ngoài, đưa ra khỏi công ty!

Ở một bên, bỗng nhiên có người kêu lên.

Lại là Trần Trường Khoảnh.

Bạch Tiểu Thăng ngoài ý muốn nhìn hắn.

Trần Trường Khoảnh không cùng Bạch Tiểu Thăng đối mặt, hắn ngồi trên bàn chông lâu như vậy rốt cục cũng đã tìm cho mình được một con đường sống.

Tình thế đã phát triển vượt quá sức tưởng tượng của hắn, may mắn là tập đoàn không có xử trí hắn, Bạch Tiểu Thăng cũng không có đề cập đến hắn.

Trần Trường Khoảnh bỗng nhiên nghĩ, có phải là nên tích cực chủ động một chút, chữa trị một chút mối quan hệ giữa hắn và Bạch Tiểu Thăng. . .

Mặc dù hơi trễ, nhưng tốt hơn là không có hành động gì. . .

Sau đó nếu có nói đến, có thể đem trách nhiệm đều đẩy lên người Tống Trường Không. . .

Trần Trường Khoảnh vội vàng kêu người đến, cưỡng ép đem Tống Trường Không kéo ra bên ngoài, Tống Trường Không vừa khóc lại vừa cười, miệng vừa mắng lại vừa gọi, nhưng mà mọi người đều không nghe rõ ông ấy nói gì nữa.

Trong hội trường, mọi người đều im lặng.

Tống Trường Không, coi như xong rồi. . .

Đem Tống Trường Không đưa ra ngoài cửa, Trần Trường Khoảnh âm thầm thở dài ra một hơi.

Nhưng sau đó, hắn liền thấy ở đầu hành lang, có một đám người đang hướng phía bên này đi tới.

Người đi đầu, nhìn rất quen mắt.

- Không phải chứ!

Trần Trường Khoảnh kinh ngạc xoa hai mắt, lại nhìn lại một lần nữa!

Hôm nay thật quá náo nhiệt mà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận