Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1362: Có dạng mặc cả như ngươi sao ! (1)

Mặt mũi của Lôi Minh Diệu tràn đầy đau khổ, cảm giác tâm can phế phổi đều đau, chiếc xe Hummer mạnh mẽ kia cũng vừa mới nhập về xong, hắn cũng phải mất sức chín trâu hai hổ, mới có thể mang nó từ quốc ngoại về đây, sau khi trở về, người đến đâu thì xe đến đó. Hắn luôn cảm thấy khi mình lái chiếc xe kia quả thực là uy phong bốn phương tám hướng, như là Vương Giả giáng lâm! Chỉ cần rảnh rỗi một chút thôi, thì hắn cũng kêu nhân viên chuyên môn đến cẩn thận lau chùi.

Hiện tại, Lôi Đại Phong vậy mà để cho hắn đập phá,

Trong lòng Lôi Minh Diệu không muốn chút nào, hành động nghiêm chỉnh hẳn lên, thậm chí còn bày ra vẻ mặt trông mong nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, hi vọng hắn có thể lên tiếng ngăn cản.

Kết quả, Bạch Tiểu Thăng kéo Lôi Minh Diệu qua bệ vệ ngồi xuống cái ghế lúc ban đầu, nhìn cũng không thèm nhìn hắn, sau đó làm thủ thế đối với cha của hắn Lôi Đại Phong.

Ý hắn là, chúng ta tiếp tục đàm luận.

Lôi Đại Phong không thể chờ đợi được nữa mà cùng với Bạch Tiểu Thăng giao lưu trò chuyện, nhìn thấy thằng con trai của mình bởi vì một chiếc xe mà bày ra cái bộ dáng này, quả thực trong lòng cảm thấy tức giận.

- Lăn, nhanh chuyển cái ghế trở về, còn ngươi thì nhanh nhanh biến đi.

Lôi Đại Phong thét lên ra lệnh.

- Còn nữa, châm thêm bình trà, trà xanh bình thường là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng hững hờ chen thêm một câu.

- Đúng, còn có trà, nhanh đi đem bình trà lại đây.

Lôi Đại Phong trừng mắt nhìn con trai của mình.

- Còn có chiếc xe.

Bạch Tiểu Thăng lại bổ sung một câu.

- Đi nện xe đó đi. Mau cút.

Lôi Đại Phong trừng mắt với con trai, rống lên.

Đừng nhìn Lôi Minh Diệu ở bên ngoài là Bá Vương một giới, hoành hành không hề cố kỵ, ở trong nhà cũng có hành vi khoa trương, vì đó là cha hắn cho phép.

Còn hiện tại, cha hắn đã trừng mắt lên, cũng chính là không nói đùa với hắn.

Lúc này, khuôn mặt của Lôi Minh Diệu vô cùng xám xịt, một cái rắm cũng không dám thả, ủ rũ lui ra khỏi căn phòng sắt này.

Đứng ở bên ngoài, Lôi Minh Diệu càng nghĩ càng tức giận, bản thân mình đường đường là Lôi thiếu gia, làm sao lại luân lạc tới trình độ phải đi bưng trà rót nước cho người ta đây.

Không riêng gì như thế, còn phải tự mình phá hủy chiếc xe mà bản thân quý trọng còn hơn là người yêu nữa.

Ngươi nói có tức hay không cơ chứ?

Lôi Minh Diệu đau thấu tim gan, nhịn không được mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mà hắn cũng biết rõ, hiện tại nhà mình kỳ thực đã hãm nửa người vào bùn lầy, không ngôi lên được, phải dựa vào sự hỗ trợ của người ngoài.

Có người nguyện ý đến thu thập cái cục diện rối rắm này, thì mới có con đường sống.

Hắn làm sao dám cắt đứt con đường cuối cùng này, sau này thời gian phú quý vẫn còn có thể kéo dài.

Coi như tên họ Bạch đó chịu, thì chắc hẳn cha của hắn cũng phải đánh chết tươi hắn !

Lôi Minh Diệu đang nghĩ ngợi, thì một người đàn ông mặc âu phục, trên mặt mang theo mắt kiếng gọng vàng, mái tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, miệng treo lên một nụ cười lấy lòng, chạy chậm đến, trong tay còn cầm một miếng vải rách bẩn thỉu, tương phản mãnh liệt cùng với bộ dáng gọn gàng sạch sẽ kia của hắn.

Kỳ thực, trên mặt của người đàn ông kia cũng có một lớp tro bụi trộn lẫn với mồ hôi đang chảy xuống, tựa như biến thành một diễn viên hát kịch, hoàn toàn không phù hợp với bộ trang phục tinh xảo và hình tượng của một người làm ăn chuyên nghiệp.

Người này là người phụ trách các hạng mục dự án, cũng thuộc hàng quản lý cao cấp trong cơ cấu của Đại Phong.

- Lôi thiếu, xe của ngài tôi đã lau rất sạch sẽ, chính tự mình tôi lau, cam đoan không có một chút bụi nào còn bám trên xe, sạch sẽ tựa như mới vậy.

Người đàn ông trung niên kia chạy đến phụ cận, bộ dáng tựa hồ như tranh công mỉm cười nói.

Lôi Minh Diệu liếc nhìn hắn một cái.

- Xe tốt, thật sự là xe tốt. Theo tôi thấy, thì trong toàn bộ Trung Kinh này, cũng khó mà tìm ra chiếc xe thứ hai tốt như vậy. Xe này được lắp ráp ở nước ngoài, nhập khẩu nguyên kiện, to lớn, bá khí, mấy chiếc xe sang trọng khác kia đều phải đứng sang một bên. Ngài lái chiếc xe này ra bên ngoài, phong cách tuyệt đối a.

Người đàn ông trung niên kia không có chú ý đến ánh mắt không được bình thường của Lôi Minh Diệu, còn không ngừng tán thưởng.

Người đàn ông trung niên kia trong lúc đang nói chuyện, không quên về nhìn một phía.

Đang đậu ở phía xa bên ngoài, là chiếc xe Hummer được thiếu chủ nhà mình xem như bảo bối yêu thương không thôi, bản thân mình hao tốn trọn vẹn hai giờ đồng hồ mới lau chùi sạch sẽ rực rỡ đến như thế.

Cái vẻ mặt lúc này của người đàn ông trung niên không phải gọi là vuốt mông ngựa, mà có thể nói là lời thực hợp ý. Thường ngày, Lôi thiếu rất thích nghe.

- Lão Lưu a, vất vả cho ngươi rồi.

Lôi Minh Diệu đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của người đàn ông trung niên này, ngôn ngữ xưng hô cũng không có lễ phép khách khí.

- Đây là chuyện nên làm, nên làm.

Người đàn ông trung niên làm quản lý dự án kia lại vô cùng hưởng thụ, liên thanh đáp lời, quay đầu lại nở nụ cười.

- Vậy ngươi, bây giờ đi tìm người, đem chiếc xe kia đập đi cho ta.

Lôi Minh Diệu phân phó nói.

Nụ cười trên mặt của người phụ trách họ Lưu kia lập tức cứng đờ, ngẩn người ra, tựa hồ như không có nghe rõ.

Cho dù là nghe rõ ràng, hắn cũng không dám tin tưởng những gì mình đã nghe.

- Lôi thiếu, ngài, ngài nói cái gì? Nện, nện cái gì?

Người phụ trách họ Lưu kinh hãi hỏi lại.

Chiếc xe kia, chính bản thân mình coi như là tổ tông vậy, mỗi ngày tự mình lau chùi, nguyên lai tưởng rằng Lôi thiếu gia chân thành yêu thích, bị hành động của mình làm vui vẻ, tại sao bây giờ lại cho đập phá đây.

Chuyện này sao lại thế này?

- Con mẹ nó chứ, cho ngươi một giờ, đập chiếc xe kia thành cặn bã cho ta, nếu như là có một cái linh kiện nào còn tốt….

Sắc mặt của Lôi Minh Diệu vô cùng dữ tợn, đưa tay lên vỗ vỗ mặt của đối phương, hung ác nói.

- Ta để ngươi ăn hết.

Dứt lời, Lôi Minh Diệu quay người rời đi. Dù sao, hắn vẫn phải đi bưng trà chuyển ghế, những chuyện này đều phải đích thân tự hắn mang đến.

Mẹ nó! Trong lòng của Lôi Minh Diệu lúc này đang không ngừng mắng chửi.

Thái độ và ngữ khí vừa rồi của hắn đối với người phụ trách họ Lưu kia, kỳ thực chỉ là muốn trút xuống lửa giận mà thôi.

Đối với người trong cuộc không phát được lửa giận, hắn liền đem đối tượng dời đi qua người khác.

Người phụ trách họ Lưu này lại đen đủi gặp phải.

Giờ phút này, người phụ trách họ Lưu kia đang nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há to ra có thể nhét vào một quả trứng gà, bộ dáng khó có thể tin nhìn bóng dáng Lôi Minh Diệu đang rời đi.

- Là mình làm gì sai sao?

- Là đang cố ý gõ đầu mình sao?

- Đây là ý tứ của Lôi thiếu, hay là ý tứ của ông chủ đây?

- Thật sự muốn đập sao, đập, đến khi Lôi thiếu hối hận, có thể tìm mình phiền phức hay không đây?

- Đây chẳng lẽ là biện pháp mà công ty dùng để khai trừ mình đi sao?

- Hạng mục hiện tại đang bết bát như vậy, cũng không phải vấn đề của mình a.

. . .

Trong lòng người phụ trách họ Lưu lúc này tràn đầy sợ hãi, trong đầu nhanh chóng luân chuyển ra vào vô số phỏng đoán, quả thực như muốn điên lên rồi.

Lôi Minh Diệu đi nhanh mà về cũng nhanh, hắn gọi tới ba người đi theo ở phía sau, hai người cầm ghế, một người bưng một bình trà cùng với trọn bộ trà cụ.

Vừa trở về, bọn hắn liền bị một âm thanh vang động bên ngoài hấp dẫn ánh mắt.

Những người kia đưa ánh mắt đăm đăm nhìn sang.

Lôi Minh Diệu thấy rõ, sững sờ cả người, lòng hắn trong nháy mắt có loại cảm giác như đang nhỏ máu.

Hai chiếc xe đào móc siêu trọng đang đứng ở hai đầu của chiếc xe Hummer, hai cái gầu xúc to lớn đang nâng lên cao, ngươi một nhát ta một phát, đâu vào đấy thay nhau nên xuống dưới.

Lôi Minh Diệu nhìn chiếc xe Hummer bảo bối mà mình yêu quý đang dần trở nên bẹp dúm.

- Ta. Fuck. Lão Lưu, ngươi là đồ chó hoang chết tiệt. Mẹ nó, quả thật là một nhân tài.

Lôi Minh Diệu nhìn một chút, trong miệng nhịn không được thì thào mắng chửi.

"Khen" người phụ trách họ Lưu xong, Lôi Minh Diệu để cho mấy người kia đem đồ vật đặt ở cửa ra vào, sau đó đích thân mình đi đến chuyển vào.

Dù sao cái tên tiểu tử đại biểu cho Phong Hòa kia cũng đã nói, không hi vọng người không có phận sự đến quấy rầy, cha của hắn Lôi Đại Phong cũng có ý tứ này.

Lôi Minh Diệu trước tiên đem trà đi vào, đem khay trà đặt lên trên bàn, vừa để xuống muốn quay người rời đi.

- Thói quen của nhà họ Lôi, là để cho khách nhân châm trà cho chủ nhà sao?

Bạch Tiểu Thăng ngăn Lôi Minh Diệu lại, bộ dạng giống như cười mà không phải cười hỏi.

Lôi Minh Diệu sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng cũng không giải thích gì thêm, cứ như vậy mỉm cười nhìn hắn.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn hắn, Lôi Đại Phong cũng phiền muộn nhìn đứa con trai của mình.

Lôi Minh Diệu đột nhiên minh bạch, đây là sai sử hắn châm trà đây mà.

Hiện tại, ba người này là khách, khách nhân tới, đương nhiên là chủ nhà phải châm trà. Trong căn phòng này chỉ có hai người bọn họ là chủ nhà.

Hắn không châm trà, thì cha hắn liền phải làm việc này.

Lôi Minh Diệu nhịn không được ánh mắt như hình viên đạn liếc nhìn.

Để cho hắn bưng trà, khiến cho hắn chuyển ghế, còn bắt hắn đập chiếc xe bảo bối.

Hiện tại còn bắt hắn châm trà rót nước, vấn đề chính ở đây là châm nước thôi sao !

Quả thực coi hắn như nha hoàn muốn sai xử sao cũng được à?

Thật sự cho rằng Lôi Minh Diệu hắn dễ dàng khinh bỉ như vậy sao?

Lôi Minh Diệu lập tức cứng người, liền muốn trở mặt ngay tại chỗ.

- Thật sự là không có biết trước sau.

Lôi Đại Phong trừng mắt, vỗ mạnh xuống bàn nổi giận quát lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận