Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1122: Tôi cho ông 2 sự lựa chọn

Bạch Tiểu Thăng được đích thân Uông Tử Du nghênh tiếp đến văn phòng, Dương Đại Thịnh thì bận rộn đi theo phía sau, sắp xếp người đưa hoa quả tới, bố trí nhân viên pha trà tốt nhất.

Làm xong tất cả mọi chuyện lặt vặt ở đây, Dương Đại Thịnh liền lặng lẽ xin một chút chỉ thị của Uông Tử Du, sau cái gật đầu cho phép, liền nhẹ nhàng mở cửa rời khỏi nơi này.

Nơi thị phi như thế này, không thể chờ lâu. Chỉ cần sơ sẩy một cái thôi, có lẽ sẽ rước họa vào thân.

Phải biết rằng, đại nhân vật nếu như giận dữ, thì tiểu nhân vật như bọn hắn nhất định gặp nạn.

Có vết xe đổ rành rành của Tôn Nhị Thành trước đây, Dương Đại Thịnh quyết định trốn thật xa mới tốt.

Chỉ có điều nhìn thấy Dương Đại Thịnh muốn rời đi, Bạch Tiểu Thăng cũng để cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo, hắn muốn trò chuyện với một mình Uông Tử Du.

Trên thực tế, trước khi đến đây, mấy người Bạch Tiểu Thăng đã sắp xếp phân công xong xuôi công việc rồi.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh sẽ tìm cơ hội trò chuyện một chút với Tổng giám đốc của công ty truyền thông Thiên Du, muốn lấy một chút tin tức.

Hiện tại chính là một cơ hội rất tốt.

Dương Đại Thịnh dẫn hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rời đi, ở bên ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.

Hiện tại trong văn phòng này, chỉ còn lại có hai người Bạch Tiểu Thăng và Uông Tử Du, ngược lại không gian trở nên rất thanh tịnh.

Trên mặt của Uông Tử Du treo một nụ cười, tự mình châm cho Bạch Tiểu Thăng một chén trà.

- Uông tổng, văn phòng này của ngài quả thật sạch sẽ, vô cùng đơn giản a.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh bốn phía, tán thưởng.

- Chỗ nào, chỗ nào a, Tiểu Thăng đại sự vụ quan quá khen rồi.

Nụ cười trên mặt của Uông Tử Du hàm hậu hiền lành, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười khổ.

Không phải văn phòng của hắn trang trí giản lược a, căn bản là mấy đồ vật trang trí xung quanh trong lúc tức giận đều bị hắn đập nát hết rồi, sau này nhân viên lao công đã quét dọn qua một lượt, vẫn chưa kịp bày biện lại.

Bởi vậy nơi này có thể không giản lược trống trải hay sao?

- Không biết lần này Tiểu Thăng đại sự vụ quan quá bộ đến chỗ của tôi, không biết có chuyện gì quan trọng hay không?

Uông Tử Du đưa chén trà qua, cười hỏi.

- Chỉ là tùy tiện đi dạo mà thôi, Uông Tổng không tiện chào đón sao?

- Trà ngon, thân trà thuôn dài đứng thẳng, trên dưới giao thoa với nhau, nước trà có màu sắc vàng nhạt trong suốt, mùi thơm ngát. Quả thật là Bạch hào ngân châm trà cực phẩm nha.

Bạch Tiểu Thăng bưng chén trà nóng lên, hít hà hương trà thơm thoang thoảng, tán thưởng một câu.

- Ngài đến, làm sao tôi lại không chào đón đây. Đối với trà đạo, Tiểu Thăng đại sự vụ quan thật sự là người trong nghề nha. Chỉ có điều, loại trà thô thiển này ở chỗ của tôi, làm sao có thể so sánh với tổng bộ đây.

Uông Tử Du cười làm lành nói.

- Chỉ là, một ngày đại sự vụ quan có trăm công ngàn việc phải lo, vậy mà ngài vẫn có thời gian tùy tiện đi dạo... Có chút, buồn cười.

Uông Tử Du cười nói.

- Ừm, nói thật, thực sự tôi không phải tùy tiện tới công tác ở tỉnh Cam Đông của các vị.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Uông Tử Du chăm chú lắng nghe.

- Trạm thứ nhất tôi đến chính là tỉnh Thượng Vân. Mà Thượng Văn Thư là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Thượng Vân lại là một người bạn thân lâu năm của tôi, tôi đi xem tình hình của hắn hiện tại như thế nào.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Uông Tử Du chậm rãi nói.

Biểu lộ trên gương mặt của Uông Tử Du thoảng qua một tia kinh ngạc.

Chỉ có điều, đây chẳng qua chỉ là biểu hiện cho người bên ngoài nhìn thấy mà thôi.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng nhạy cảm cỡ nào, độc đáo cỡ nào, đối với việc phân tích tâm trạng thông qua biểu lộ trên khuôn mặt hay dáng vẻ, ngay cả khi không có sự trợ giúp của Hồng Liên, cũng đã đạt tới cấp độ đăng đường nhập thất rồi.

Tối thiểu nhất vẫn thấy được Uông Tử Du đang che giấu chấn kinh trong lòng, còn có giật mình.

- Có lẽ, hắn biết rõ mình đã xuất hiện ở Thượng Vân, thậm chí là biết mình trợ giúp Thượng Văn Thư giải quyết phiền phức, nhưng có thể hắn không biết Thượng Văn Thư là bằng hữu của mình.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Đồng thời, hắn cũng đang suy đoán mục đích khi mình tới đây.

Vậy ngươi cứ đoán đi, đoán tiếp đi, đoán xem đến cuối cùng là ta muốn nói cái gì với ngươi.

Bộ dáng của Bạch Tiểu Thăng một mực trầm ổn nhàn nhã, khẽ nhếch miệng lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

- Nguyên lai hắn chính là bằng hữu của ngài sao.

Uông Tử Du gật đầu.

- Đến khi nhìn thấy Thượng Văn Thư, tôi mới phát hiện, ha hả, mọi chuyện bên kia quả thật đủ bề bộn a, lúc nào cũng trong tình trạng ăn bữa hôm lo bữa mai. Ông đoán xem, Trương gia danh chấn một phương, vậy mà tại sao lại cùng với bọn hắn đối đầu với nhau.

Bạch Tiểu Thăng một bên uống trà, một bên chậm rãi cười nói.

- Chuyện này, nguồn cơ sự việc theo như tôi được biết, thì sai chính là lỗi của công ty con tập đoàn chúng ta. Thượng Tiên Sinh cũng đã mời tôi qua hỗ trợ, có thể như ngài nói, tôi tuy thân đảm đương vị trí người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, nhưng cũng không có quyền hạn vận dụng toàn bộ lực lượng công ty con trong địa bàn quản lý, tiến hành thương chiến với công ty khác a.

Uông Tử Du nói.

- Việc này ông làm rất đúng. Tôi có quyền hạn, hơn nữa loại sự tình này nếu như tôi gặp phải, tự nhiên muốn quản.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống, nở nụ cười nói.

- Ngài chính là người đứng ra hòa giải mâu thuẫn giữa Trương gia và Thượng Tiên Sinh bên kia sao, ngài làm được như thế nào?

Uông Tử Du ngạc nhiên hỏi.

Chuyện hắn càng khó hiểu chính là, vì cái nguyên nhân gì mà Trương gia không để ý lợi ích đề ra trước đây, đột nhiên phản bội lại bọn họ, ngay cả chỗ tốt và mặt mũi của Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan đều bỏ mặc.

Chuyện này coi như làm hỏng chuyện tốt của Trầm Bồi Sinh.

Mà Trương gia thế lớn, khó mà rung chuyển.

Trừ phi Trầm Bồi Sinh đại sự vụ được thăng nhiệm làm Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, nếu không quả thật không làm gì được bọn hắn cả.

- Hơn nữa, người của Trương gia lại chính là một người bạn khác của tôi, ông nói thử xem chuyện này có khéo hay không a? Cho nên tôi mới tới tỉnh Cam Đông. Ngày hôm qua, tôi còn tham gia buổi tiệc rượu bên biệt thự của Trương gia.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Trương gia cũng nhận thức tên Bạch Tiểu Thăng này sao?

Hơn nữa nhìn động thái gần đây cho thấy mối giao tình này cũng quá tâm đầu ý hợp đi.

Cũng không biết Bạch Tiểu Thăng đã hứa hẹn cho đối phương cái lợi ích gì, hay là nhân tố giao tình cao như thế nào, mà có thể thắng được bố trí của bọn họ bên này.

Trong suy nghĩ của Uông Tử Du cảm thấy như "Bừng tỉnh đại ngộ", đồng thời nỗi lo lắng như tảng đá lớn trong lòng hắn cũng đã yên ổn lại.

Nếu không phải vậy, khi Bạch Tiểu Thăng đến đây, hắn còn tưởng mục đích là muốn nhắm vào mình.

Nên biết rằng, mới đây không lâu Bạch Tiểu Thăng đã đem hai người Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp làm gỏi.

Ngay cả Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan cũng không thể nào ngăn cản được.

Cái tên Bạch Tiểu Thăng này căn bản chính là một tên sát tinh, là một ngôi sao quả tạ.

Nếu quả thật để cho hắn tiến hành điều tra bản thân mình, vậy mình liền gặp nguy hiểm rồi.

Uông Tử Du thầm nói.

Cho nên, nghe được tin tức Bạch Tiểu Thăng tới đây, tâm lý của hắn càng thêm lo lắng sợ hãi.

Là thật sợ hãi cái tình cảnh như những người trước đây bị hắn dòm ngó.

Biết được lý do Bạch Tiểu Thăng xuất hiện ở tỉnh Cam Đông, là bởi vì Trương gia mà đến, trong lòng Uông Tử Du cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài ra một hơi.

- Nguyên lai Tiểu Thăng đại sự vụ quan là tới chơi với bạn, chuyện kia cũng thật là. Sau đó thuận tiện đến chỗ của tôi dạo một vòng à. Vậy tôi vô cùng hoan nghênh, hoan nghênh nhiệt liệt a.

Uông Tử Du nhiệt tình nói.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nâng chén trà lên, hớp nhẹ một ngụm trà, chép miệng cảm nhận tư vị, khẽ gật gật đầu.

- Thăm bạn quả thật không giả, chỉ có điều, Uông Tổng có biết rõ hay không? Tôi đi công tác ở tỉnh Thượng Vân, kỳ thực cũng chỉ là đi ngang qua.

- Ồ?

Ánh mắt của Uông Tử Du trở nên ngạc nhiên.

- Kỳ thực, địa phương mà tôi chân chính nghĩ đến, chính là chỗ này của ông a.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Uông Tử Du, nở một nụ cười tươi rói lộ hai hàm răng trắng như bạch ngọc.

- Quách Vân Tâm nói rằng ông cũng là người của bọn hắn, hơn nữa lại phụ trách một nhánh thật lớn, mức độ tin cậy và trình độ được người nào đó coi trọng hơn xa với hắn. Tôi đến đây để kiến thức xem phong thái của Uông tiên sinh là như thế nào.

Trong lòng của Uông Tử Du mới một khắc trước đây còn nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau thời khắc nghe được lời nói này của Bạch Tiểu Thăng thì như rớt xuống đáy cốc.

Hắn liếc nhìn ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, nhìn nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng nhưng đầy uy nghiêm của Bạch Tiểu Thăng như là con sói đang nhe nanh múa vuốt.

Lông tơ cả người hắn đều dựng thẳng hết cả lên giống như con mèo cảm thấy nguy hiểm mà xù lông, cả người như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, trực tiếp trùng kích suy nghĩ của hắn.

Ngay lập tức Uông Tử Du liền ngồi thẳng người lên, hồi hộp trừng lớn hai mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, cư nhiên Bạch Tiểu Thăng lại trực tiếp như thế, ngay thẳng như thế, chỉ tùy ý mấy câu, liền nói thẳng đến chủ đề chính, trực tiếp ngả bài với hắn.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, ngài, trò đùa này của ngài... Có chút quá lớn a.

Uông Tử Du âm thầm cắn chặt hai hàm răng, hai môi mím chặt, nụ cười cũng không hiển hiện nổi, đành phải cố gắng nhếch mép lên tạm thời cố gắng biểu hiện mình đang cười.

- Đương nhiên, đó cũng chỉ là lời nói của một bên Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp khai báo mà thôi. Hai người kia cũng không phải là thứ tốt gì, có lẽ bọn hắn có khúc mắc với Uông Tử Du ông, bọn hắn tự biết bản thân khó thoát tù tội, nên trong những phút cuối cùng liền cắn loạn xung quanh, cũng rất có thể.

Bạch Tiểu Thăng nâng lên trà, ung dung uống một ngụm, cười nói.

Uông Tử Du lập tức sững sờ.

Lời giải thích kia rõ ràng sáng tỏ, không có quy tội gì cho mình ?

Theo cái nhìn của hắn thì Bạch Tiểu Thăng sẽ từng bước ép sát kết tội, từng câu sắc bén.

Không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng ở đây... Thay hắn giải thích nguồn cơ?

Uông Tử Du tưởng mình phát mộng, ngược lại cũng không biết nói tiếp như thế nào.

- Đúng, đúng vậy... Tôi cùng với cái tên Quách Vân Tâm này quả thật có chút khúc mắc, năm đó chúng tôi cùng nhau trải qua một đợt khảo hạch, hắn...

Uông Tử Du mập mờ suy đoán, muốn án theo thuyết pháp của Bạch Tiểu Thăng đi tới.

Đồng thời, suy nghĩ trong lòng hắn cũng hơi chậm lại, bắt đầu xoay nhanh những khả năng có thể xảy ra, nghĩ đến nội dung nói chuyện tiếp theo, làm như thế nào để mọi chuyện có thể tự nhiên vượt qua.

- Chuyện này cũng không trọng yếu nữa rồi, Quách Vân Tâm cũng đã rơi đài. Huống hồ, thân làm đại sự vụ quan như chúng ta đây nếu như không có cái chứng cứ gì, mà chỉ bằng vào lời nói của một bên, thì làm sao có thể trực tiếp hỏi trách một vị quản lý cao cấp cơ chứ, nếu làm vậy, chẳng phải chúng ta có quyền lực quá lớn rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng khoát khoát tay, ngăn hắn tiếp tục nói chuyện, cười nói.

Bạch Tiểu Thăng lại đang thay hắn giải vây?

- Đúng vậy, Tiểu Thăng đại sự vụ quan anh minh.

Hai mắt của Uông Tử Du không nhịn được mà trợn tròn, gật đầu đồng ý, cười lớn nói.

Tâm lý của hắn hơi thả lỏng một chút.

Chỉ có điều, sự hoài nghi của hắn đối với Bạch Tiểu Thăng càng nhiều hơn.

Vị đại sự vụ quan trẻ tuổi này, đến cuối cùng là muốn làm cái gì đây, lời nói cứ bất chợt làm mình sợ?

Rồi lại vì mình mà giải thích, để cho mình không cần phải tự giải thích.

Quả thật là một người khó mà suy nghĩ được a, hắn đến tột cùng là có mục đích gì?

Uông Tử Du bắt đầu có cảm giác, những suy nghĩ trong đầu có chút rối loạn, có chút mất cân bằng tính Logic.

- Anh minh? Cái từ này, ông dùng có chút lớn. Chỉ có điều, tôi chẳng qua nghĩ rằng kể từ khi tôi ở vị trí của mình thì tôi phải làm một cái gì đó. Tất nhiên không thể tin lời nói của một bên liền lung tung định tội cho một người.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười với Uông Tử Du.

- Đúng, đúng vậy.

Uông Tử Du đã lâm vào tiết tấu nói chuyện Bạch Tiểu Thăng, mất dần sự khống chế của lý trí, gật đầu giống như con gà nhỏ mổ thóc.

Bạch Tiểu Thăng trải qua hơn một năm lịch luyện đến hiện tại, đối với việc khống chế nhân tâm, tiết tấu nói chuyện, đã không thua kém gì so với năng lực đọc tâm trạng thông qua quan sát biểu lộ.

HIện tại, cũng là thời điểm tiếp tục trò chuyện.

- Cho nên, tôi mang theo chứng cứ vô cùng xác thực liên quan tới ông đến đây. Hiện tại, tôi cho ông hai sự lựa chọn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười ôn hòa, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Uông Tử Du.

- Đi theo Quách Vân Tâm làm bạn.

- Hay là hợp tác với tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận