Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1547: Tình huống bất ngờ. (2)

Đứa bé kia nằm trong lòng mẹ, cuối cùng mới nói được nửa câu sau:

- Trong…trong túi đồ chơi của con!

Thằng bé nói vậy khiến người mẹ kinh hoàng.

- Sao con lại để ở đó? Kiểm an, vì sao không nhắc nhở tôi?

Trước khi vào phòng chờ, túi đồ chơi của đứa bé có đồ chơi nạp điện, nên bị giữ lại, có thể thuốc xịt hen cũng ở trong đó.

- Tôi nhớ rồi, lúc ấy nhân viên kiểm an có gọi họ lại, hỏi có thứ gì muốn giữ lại không. Nhưng nghe nói là tịch thu, người mẹ kia đã xua tay nói bỏ. Hẳn là cái đó!

Bạch Tiểu Thăng cau mày nói.

Lúc ấy hắn cũng khá có ấn tượng, nhưng không để ý, giờ nghĩ lại, đây chính là thuốc chữa hen!

Trần Phi Ngư nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn đứa bé kia.

Bị bệnh hen bình thường thì không sao, một khi phát bệnh mà không có thuốc sẽ phiền phức lớn!

Hành khách xung quanh đều rời bàn vây lại.

- Phải làm sao bây giờ?

Người mẹ thấy con mình trợn trắng mắt sắp khóc lên rồi.

Hai tiếp viên bên cạnh cũng bối rối.

Trên máy bay có chuẩn bị thuốc, nhưng thuốc xịt hen lại không có.

Họ Đổng phản ứng rất nhanh. Sau khi xem xét tình hình đứa bé, y nói nhanh với tiếp viên:

- Mau đi báo cho cơ trưởng, xem có thể hạ cánh xuống sân bay gần đây không. Còn nữa, gọi loa thông báo tìm một bác sĩ tới!

Vào lúc này lại có người quyết định, hai tiếp viên kia vội vàng gật đầu đi làm.

Bạch Tiểu Thăng khá bất ngờ nhìn tên họ Đổng.

Càng vào lúc khẩn cấp, người ta càng thể hiện ra được năng lực của mình. Tên gia hoả này cũng không phải kẻ vô dụng!

- Cô đừng hốt hoảng. Bình tĩnh lại đi! Cô để thằng bé ngồi dựa vào tay mình, giữ nhịp hô hấp!

Tên họ Đổng hét lên với người mẹ kia.

Người mẹ trẻ gật đầu như gà mổ thóc vội làm theo.

Không bao lâu sau, một tiếp viên chạy lại, đi theo có phó cơ trưởng.

Phó cơ trưởng thấy vậy, vội trấn an người mẹ kia:

- Chúng tôi đã liên hệ với sân bay gần nhất, nhiều nhất bốn mươi phút nữa sẽ hạ cánh!

Mạng người là quan trọng, quyết định của tổ máy khiến cho người ta phải khen tặng.

Cùng lúc đó, có tiếng loa từ trong buồng lái thông báo tình hình trước mắt, cũng mời vị khách nào là bác sĩ tới giúp đỡ.

Sau khi thông báo, không tới hai phút sau, tiếp viên khoang phổ thông dẫn một người đàn ông đeo kính hơi mập mạp vội vàng đi đến.

- Tôi là bác sĩ, bệnh nhân ở đâu?

Người đó vội hỏi.

Mấy người vội tránh ra một lối đi cho họ vào.

Người đeo kính chăm chú nhìn người mẹ, kiểm tra đứa con một lát, rồi bảo cô giữ con mình ở tư thế ngồi, hơi nghiêng về phía trước, cố gắng giữ cho hơi thở thông suốt.

Sau đó, anh ta đứng dậy, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt hơi khó coi, thì thầm với cơ trưởng:

- Không có dụng cụ thuốc men tôi cũng không biết thể làm gì! Chỉ có thể mau chóng hạ cánh, đi bệnh viện, nhưng mà…

Anh ta không nói nữa.

Đứa bé cực kỳ không ổn rồi, đã bắt đầu run rẩy.

- Bác sĩ, mau cứu con tôi với!

Người mẹ khóc ròng ròng cầu khẩn.

Người đàn ông đeo kính nhìn xuống, có vài phần thương tiếc.

Thầy thuốc sợ nhất là thấy mình bất lực trước bệnh nhân.

Hành khách xung quanh cũng lo lắng.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày trầm tư.

Trần Phi Ngư là một người luyện võ, lúc này dường như xúc động, cũng không dám nhìn.

Lôi Nghênh đứng bên cạnh cũng nôn nóng siết chặt tay, đây thực sự là một việc sức mạnh không thể giúp được.

Lâm Vi Vi che miệng lo lắng nhìn.

Trong đám người kia, họ Đổng bước tới trước mặt vị bác sĩ đeo kính, thấp giọng hỏi:

- Thực sự không có cách nào sao?

Bác sĩ buồn bã đáp:

- Không có dụng cụ và thuốc men thực sự không có cách nào...

Họ Đổng quay đầu nhìn đứa bé, lông mày nhíu chặt thành một cục.

Dưới tình huống này, đứa bé có thể chờ được đến lúc máy bay hạ cánh an toàn không cũng là một vấn đề!

Hành khách xung quanh đầu xoay mặt đi, không đành lòng nhìn một sinh mệnh yếu ớt dần dần mất đi.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, tất cả đều trầm xuống.

Người mẹ trẻ khóc lóc thê lương, lại càng tuyệt vọng bi thương.

- Để tôi thử một chút.

Đột nhiên có tiếng nói vang lên.

Vào lúc này, với mọi người, câu nói này như đám mây đen che đậy bầu trời được vén qua, ánh nắng chiếu xuống bừng sáng cả không gian.

Mọi người cùng nhìn sang.

Trần Phi Ngư cũng kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.

Là Bạch Tiểu Thăng lên tiếng.

Hắn bước lên, tất cả đều nhường đường cho hắn.

- Các cô có kim không? Đinh ghim cũng được? Lấy cồn y khoa ngâm kim vào đó, đem ra đây cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng nói với tiếp viên.

Cô tiếp viên hàng không trẻ tuổi đã rưng rưng nước mắt nghe Bạch Tiểu Thăng nói có cách lập tức gật đầu chạy đi lấy đồ.

Bạch Tiểu Thăng đi tới bên cạnh đứa bé, họ Đổng kia vội vàng đi tới, đầy mong đợi hỏi:

- Anh có thể chữa cho thằng bé sao?

- Tôi có thể làm chậm bệnh của đứa bé, để nó có thể chờ được đến lúc máy bay hạ cánh, còn có hy vọng tới được bệnh viện!

Bạch Tiểu Thăng đáp.

Hắn cũng vừa nghĩ ra để Hồng Liên kiểm tra phương pháp thi châm trị bệnh hen.

Họ Đổng gật đầu:

- Vậy là đủ rồi, huynh đệ.

- Van cầu anh mau cứu con tôi!

Người mẹ khóc lóc sướt mướt nhoè hết lớp trang điểm.

Bạch Tiểu Thăng ngồi xổm xuống trước mặt hai mẹ con, xem xét tình huống thằng bé:

- Tôi sẽ cố hết sức giúp cháu!

Sau đó, hắn bảo người mẹ cởi áo khoác cho đứa bé.

- Anh cũng là bác sĩ sao?

Người đàn ông đeo kính cũng đi tới, nửa ngồi đối diện, không nhịn được nhìn Bạch Tiểu Thăng, hỏi:

- Anh theo Trung y sao?

Chỉ có Trung y mới dùng cồn và châm, hẳn là phương pháp châm cứu.

Nhưng nếu Bạch Tiểu Thăng cũng là bác sĩ, lại ở ngay trong khoang hạng nhất, vì sao không ra mặt ngay từ nãy?

Vị bác sĩ này nhìn hắn.

- Tôi không phải bác sĩ, tôi chỉ là người có chút kiến thức châm cứu thôi.

Bạch Tiểu Thăng đáp.

Sắc mặt vị bác sĩ kia khá phức tạp, không vui hỏi:

- Anh có biết tình hình bây giờ thế nào không? Anh còn không phải bác sĩ, còn dám nhúng tay vào trị liệu? Vạn nhất xảy ra chuyện gì anh định làm sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn anh ta, còn chưa trả lời thì có tiếng gọi.

- Đồ tới rồi đây!

Cô tiếp viên chạy đi lấy đồ vội vàng quay lại, tới bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, cầm một lọ cồn nhỏ có ngâm một cây kim khâu bên trong.

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy đồ, dặn người mẹ:

- Đặt đứa bé nằm thẳng xuống, ngửa đầu ra sau.

Người mẹ liên tiếp gật đầu làm theo.

- Không được! Làm vậy sẽ càng khó thở hơn. Sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Người đàn ông đeo kính quát lên, đưa tay ngăn lại.

Nghe nói có nguy hiểm, người mẹ lập tức luống cuống không dám động nữa.

- Anh còn không phải bác sĩ, không được quấy rối linh tinh! Mạng người là quan trọng!

Người đàn ông đeo kính hầm hầm chỉ vào đồ Bạch Tiểu Thăng cầm mắng hắn:

- Anh thực sự coi Trung y là thần khí à? Trong Trung y có rất nhiều điều thiếu khoa học, anh làm ẩu sẽ xảy ra vấn đề đó!

- Vậy anh có cách nào tốt hơn sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Tôi…

Gã kia á khẩu, nhưng vẫn trừng mắt với Bạch Tiểu Thăng:

- Tóm lại, tôi sẽ không để cho anh làm loạn! Bây giờ thằng bé còn có hy vọng gắng gượng được đến lúc máy bay hạ cánh! Không thể mạo hiểm vì người ngoài nghề!

Hai người giằng co.

Người mẹ kia hoang mang lo sợ khóc oà lên.

Hành khách bốn phía cũng rì rầm lao xao, không quyết định chắc chắn được.

- Tôi tin tưởng, bạn tôi có thể làm được!

Lôi Nghênh lên tiếng ủng hộ Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Tiểu Thăng của tôi sẽ bình ổn được bệnh cho thằng bé!

Lâm Vi Vi cũng nói.

- Bó tay, không làm gì không bằng liều một phen!

Ngay cả Trần Phi Ngư cũng lí nhí ủng hộ Bạch Tiểu Thăng.

Gã đeo kính vẫn không chịu, mặt mũi sa sầm quát:

- Các anh tin tường bác sĩ hay tin một kẻ thích Trung y?

Họ Đổng vẫn đứng bên cạnh từ đầu tới cuối không nói một lời đột nhiên trầm giọng nói:

- Được hay không cứ thử một chút! Bác sĩ, xin lỗi!

Đoạn, y đẩy gã bác sĩ lảo đảo, đứng ra ngăn trước mặt gã lại, nói với Bạch Tiểu Thăng sau lưng:

- Anh bạn, trông chờ vào anh!

Tên gia hoả này lập tức trở nên lỗ mãng, hỗ trợ kiên quyết như vậy thực khiến cho Bạch Tiểu Thăng bất ngờ.

Cũng vì có giọng nói của “người quen” trong tiềm thức động viên, người mẹ cũng tự tin hơn, đặt con trai nằm thẳng trong lòng mình, ngửa đầu ra sau.

Nhưng lúc này, thằng bé gần như ngất đi.

- Xem anh làm chuyện tốt gì đây!

Gã đeo kính phẫn nộ quát.

Bạch Tiểu Thăng lòng yên tĩnh khí, quỳ một chân xuống, một tay cầm bình cồn, một tay lấy cây kim từ trong đó ra.

Không có kim châm chuyên dụng chỉ có thể dùng kim khâu thay thế, cũng may, sau khi trừ độc không cần lo ngại nữa.

Bạch Tiểu Thăng châm vào huyệt Thanh Suyễn, dưới sự giúp đỡ của Hồng Liên, nhập huyệt cực kỳ chính xác, run run tay một lúc, sau đó nhẹ nhàng cắm châm vào.

Người mẹ thấy con trai bị kim đâm vào người lòng đau như cắt.

Gã đeo kính kia lại rú lên một tiếng xông vào ngăn cản thì bị họ Đổng giữ chặt lại.

- Hình như đứa trẻ tốt hơn rồi!

Trần Phi Ngư đột nhiên hô lên.

Hành khách xung quanh lập tức nhìn sang, quả nhiên đứa bé kia không còn hít thở khó khăn nữa, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Người mẹ kia mừng rỡ vô cùng.

Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi cũng phấn chấn.

Gã đeo kính không còn sức bước lên nữa, chỉ ngơ ngác đứng nhìn.

Họ Đổng thấy vậy cũng mừng rỡ, dựng ngón tay cái với Bạch Tiểu Thăng:

- Huynh đệ, thực sự có tài!

- Mẹ, con khó chịu quá!

Thằng bé yếu ớt khóc lóc kêu rên.

Vậy mà còn có thể nói chuyện được!

Người mẹ mừng rỡ ôm con trai vào lòng.

- Đặt thằng bé nằm xuống, còn chưa kết thúc đâu!

Bạch Tiểu Thăng khẽ quát lên.

Người mẹ vội vàng làm theo, mấy người xung quanh nín thở nhìn Bạch Tiểu Thăng thi châm.

Trần Phi Ngư càng nhìn không chớp mắt.

Tay ổn mà không run, nhận huyện cực kỳ chuẩn xác, hạ tay vận châm như bay, nước chảy mây trôi.

Nhìn hắn thi châm là một việc cực kỳ thoải mái!

- Đây mà chỉ là một người yêu thích Trung y sao?

Trần Phi Ngư lẩm bẩm:

- Đây là danh thủ Trung y cấp quốc gia mới đúng nha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận